Tin nhắn của cô lúc nào cũng ngập tràn, cô tắt thông báo từ lâu, bấm là thấy luôn 99+.
Duyệt bài tập là việc đòi hỏi kỹ năng mắt lớn, streamer nhắn tin trơ trẽn, thì chào hỏi qua loa, cũng kẻ thơ mời mọc đầy văn vẻ.
Cô xem qua một lượt, mấy tên gửi ảnh nhạy cảm thì chặn hết. Ai dùng ảnh đại diện hoạt hình thì khỏi xem, mấy em otaku cũng . Cô chỉ chọn mấy để mặt thật, photoshop quá lố, trông trai hoặc xinh gái mới xem.
[Phú bà “ riêng” ? Giá rẻ lắm, ở khắp quốc, 188 múi, gọi video kiểm hàng.]
Đây là dạng streamer chuyên “giao lưu riêng”, Lộc Viên từng kể cho cô về kiểu .
Cả nam lẫn nữ đều , chủ yếu là giao dịch offline.
Đa phần là khi lên giường là donate tiền nóng ngay, nhưng cũng ít streamer lừa, vượt ngàn dặm đến gặp xong, đối phương lưng bỏ , chẳng thèm donate gì cả. Cuối cùng chỉ chịu thiệt.
Nguyên Mạch Đông vốn mấy hứng thú với kiểu streamer đó, chần chừ bấm chặn luôn.
[Hôm nay trời mưa , chị mang ô ?]
Một tin nhắn kiểu văn vở, rõ ràng là còn chút ngại ngùng, xem là bot, cố tình khơi gợi chút chuyện mật mong phú bà đại gia hồi âm để tiện mở đầu cuộc trò chuyện.
Nguyên Mạch Đông liếc thời tiết ngoài trời nắng chang chang 38 độ, dứt khoát lướt tiếp.
Cô lướt lên lướt xuống, ánh mắt bất chợt dừng ở một tin nhắn riêng.
[Chị ơi, ở đây một bé mèo siêu đáng yêu khoe với chị nè! Ảnh.jpg]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-70.html.]
Ảnh đính kèm là một con mèo vằn đen gương mặt tròn trĩnh, đang ườn giường phơi cái bụng mềm oặt. Một đôi tay đang vuốt ve nó, móng tay cắt gọn gàng, khớp xương rõ ràng, dáng tay thon dài, gân xanh nhạt nổi nhẹ da.
Là một bàn tay .
Tay , mèo cũng đáng yêu.
Nguyên Mạch Đông bỗng nhớ đến một chú mèo mà từng gặp.
Hồi mới đại học, ký túc xá thường xuyên mèo hoang lang thang. Trong đó một con trông giống bé mèo trong ảnh . Cô rõ là mèo mướp là mèo vằn, đứa trong phòng là mướp, đứa bảo là vằn, thôi thì gọi là mèo con .
Thời điểm đó sinh viên nghỉ hè gần hết, trường vắng hoe, chẳng mấy ai ở , những con mèo nhỏ trong ký túc đều đói, ai cho ăn.
Nguyên Mạch Đông đến sớm vì tranh thủ thêm. Khi đó trong trường gần như chẳng ai, con mèo thấy cô cũng sợ, lon ton chạy , meo meo cọ cọ chân.
Nguyên Mạch Đông cũng nghèo rớt mồng tơi, ban đầu định phớt lờ, ai ngờ lúc lên lầu , con mèo vẫn yên chân cầu thang chờ cô.
Vừa thấy cô, nó liền chạy theo, thỉnh thoảng cào nhẹ ống quần lăn chân, ngửa bụng nũng, như thể đang van nài xoa đầu.
Mèo hoang thường cảnh giác, thế mà nó dám phơi bụng mặt cô, cảm giác tin tưởng cô tuyệt đối, đáng thương kêu gào.
Lòng cô chợt mềm , do dự một lúc, cuối cùng vẫn siêu thị mua một cây xúc xích.
Là loại rẻ nhất chỉ năm hào một cây, dài ngoằng, hầu như là tinh bột. Vậy mà cô vẫn bẻ đôi, nửa cho mèo, nửa nhét miệng , bởi vì bản cô cũng kịp ăn gì.
Lúc đó con mèo nhỏ chỉ ngước lên cô, ánh mắt đầy u oán.