Vậy nên lúc Nhạc Hạc cô đang mặt trong phòng.
Nhạc Hạc hát đùa: “Đùa tục tĩu cái gì? Em là sinh viên trai ngoan chính hiệu đó nha, đừng dắt em sai đường. Hôm nay em còn chuẩn cả đống playlist mấy bài hát về động vật, bài mới học đó!”
[Thái T.ử Gia Giá Đáo: Vậy định khi nào hát đây? chuẩn ghi hình nè.]
Nhạc Hạc: “Xíu nữa hát.”
[Tiểu Lam: Ơ kìa, đang đợi ai đó hả?]
[ Muốn Phát Tài A A A: Còn chờ ai nữa? Nãy thấy chị Thiểm Quang bên nhà Dư Hàng, chắc tí nữa sẽ ghé?]
[Bốc Cao Tinh: Chị Thiểm Quang chắc tới , hôm qua chị cũng donate bao nhiêu cho Nhạc Bảo mà.]
Hôm qua Nguyên Mạch Đông chỉ tặng cho Nhạc Hạc một cái Lễ Hội, còn phần lớn đều chuyển qua cho Lộc Viên.
Bị bọn họ công khai, Nhạc Hạc cũng tỏ khó chịu, vẫn tươi: “Chị thích tặng ai là quyền của chị , tặng cho em cũng . Em chỉ đơn giản là thích chuyện với chị thôi mà.”
[Uống Trà Sữa Không Thêm Trân Châu: hiểu, cũng chỉ chuyện với phú bà thôi, ý đồ gì .]
Mặc dù , nhưng bài hát động vật vẫn thấy .
Lúc Nguyên Mạch Đông bằng tài khoản chính.
Nhạc Hạc lập tức reo lên: “Ôi! Chào mừng chị Thiểm Quang! Chị ăn cơm ?”
[Thiểm Quang: Ăn .]
Vừa cô tặng ngay một Lễ Hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-77.html.]
[ Muốn Phát Tài A A A: Phú bà khác, là nổ ngay một Lễ Hội.]
[Bốc Cao Tinh: Ơ, hình như phú bà mặn mà với Nhạc Bảo nhà lắm nhỉ? Nhà khác thì donate cả đống, còn chỗ chỉ đúng một Lễ Hội.]
[Nhạc Hạc cấm chat dùng Bốc Cao Tinh.]
Gương mặt Nhạc Hạc thoáng cau : “Đừng dắt chị nữa, em , tiền là của chị Thiểm Quang, chị thích donate bao nhiêu là quyền của chị . Chị Thiểm Quang chịu donate cho em tức là quý em, dù nhiều ít cũng đều là tấm lòng. Đừng gượng ép chị .”
Lời lẽ chừng mực, là rút bài học từ vụ Blue Thăm Thẳm .
dù rút kinh nghiệm cũng quan trọng, ít nhất mặt vẫn thể hiện rõ đang về phía Nguyên Mạch Đông. Mà đối với cô, thái độ đó mới là thứ khiến cảm thấy dễ chịu.
[Thiểm Quang tặng cho Nhạc Hạc Lễ Hội x5]
Mắt Nhạc Hạc sáng lên: “Cảm ơn Lễ Hội của chị Thiểm Quang nha! Gần đây em mới học mấy bài mới, đợi xíu em hát cho chị .”
Nói mở danh sách phát và bật một bài hát.
Là bài của một ca sĩ nổi tiếng, ngay cả Nguyên Mạch Đông mấy quan tâm showbiz cũng nhận ngay. Giai điệu bài khó hát đến mức chỉ cần một là cô chắc thể hát theo nổi. Nhạc Hạc thì khác, phát âm rõ ràng, nhịp điệu còn gần giống bản gốc.
Cậu hát mấy động tác nghịch ngợm, may mà ngoại hình ưa nên dù mấy trò đó cũng thấy kỳ quặc, ngược còn phần đáng yêu.
Về là quên lời thật cố tình, chỉ thấy bắt đầu “meo meo meo” loạn xạ, cuối cùng nhịn nổi gục xuống bàn ngặt nghẽo.
[Thiểm Quang: Không bảo là hát ? Sao thế?]
Biết cô trách , Nhạc Hạc ôm má nũng: “Chị ơi, em thật sự nhớ nổi lời mà, khó hát quá chừng! Chị tha cho em nha, để em học chút , hoặc em hát bài khác cho chị ?”