Quý phi mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối - Chương 1120: Chúng Ta Nhất Định Phải Đi Cứu Hắn!
Cập nhật lúc: 2025-07-31 14:42:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi.
“Bọn mang đến bao nhiêu ?”
Lạc Dạ Thần sắc mặt khó coi: "Đêm quá tối thể rõ, bằng mắt thường ít nhất ba vạn ."
Nói cách khác, ba vị phiên vương đêm nay mang tới, khẳng định chỉ 3 vạn, đợi ngày mai sẽ còn càng nhiều binh mã chạy tới.
Nhiều binh lực như tụ tập tại bên ngoài thành Thịnh Kinh, nếu khai chiến thực sự, đó là một trận chiến đẫm máu.
Lạc Thanh Hàn về phía xương quốc công bên cạnh, hỏi: “Ngươi cảm thấy việc nên như thế nào?"
xương quốc công Đời là Cữu gia của thịnh vĩnh đế, năm năm qua đời, xương quốc công đương nhiệm là một nam nhân trung niên bốn mươi tuổi, tướng mạo đôn hậu, dựa theo bối phận để tính, xem như biểu cữu của Lạc Thanh Hàn.
Xương quốc công ngờ hoàng đế đột nhiên hỏi như , sửng sốt một hồi mới .
“Người tới là khách, nếu Khánh Liêu Vương, Lâm Nam vương, Phụng Dương Vương tới, lý do gì đuổi khách ở ngoài cửa. Theo thần, bằng để 3 bọn , để bọn thắp nén hương cho thái hoàng thái hậu, đó xuống một chút.”
Lạc Thanh Hàn một cái thật sâu, thẳng đến khi xương quốc công thấy tê cả da đầu, Lạc Thanh Hàn mới lạnh lùng mở miệng.
“Vậy liền theo xương quốc công, thỉnh Khánh Liêu Vương, Lâm Nam vương, cùng với Phụng Dương Vương thành, Về phần binh lính và ngựa mà bọn mang theo, ai phép qua cổng thành."
Hắn để Anh Vương Lạc Dạ Thần tự đích đến cổng thành theo dõi, nếu ai dám tự tiện bước qua cổng thành mà phép, gϊếŧ thương tiếc!
Lạc Dạ Thần yên lặng sờ kim ty nhuyễn giáp giấu ở phía quần áo của một cái.
May mắn hôm nay ngoài mặc kim ty nhuyễn giáp, coi như thật sự khai chiến, cũng thể dựa kim ty nhuyễn giáp chống đỡ một thời gian.
Lạc Dạ Thần bức tường thành cao, truyền đạt ý chí của hoàng đế xuống .
Khánh Liêu Vương, Lâm Nam vương, Phụng Dương Vương cùng bàn bạc một hồi, cuối cùng bọn quyết định phái Lâm Nam vương xem như đại biểu thành diện thánh, hai vị vương gia khác thì lưu bên ngoài thành, đề phòng biến.
Cổng thành nặng nề hé một khe hở, chỉ đủ một lớn lọt qua.
Lâm Nam vương đơn độc .
Cửa thành lập tức đóng , cẩn thận khép .
Lạc Dạ Thần hướng Lâm Nam vương chắp tay.
“Đường thúc, thỉnh dỡ bội kiếm xuống.”
Mặc dù bọn đều họ Lạc, nhưng trải qua nhiều thế hệ, quan hệ huyết thống giữa bọn cách xa .
Lạc Dạ Thần từ khi sinh đến bây giờ, từng gặp qua Lâm Nam vương, hôm nay là đầu tiên hai bọn gặp .
Lâm Nam Vương thoạt mới ngoài bốn mươi, dáng mập, béo béo trắng trắng, chút ôn hoà.
Hắn sảng khoái đem bội kiếm bên hông cởi xuống, giao cho một võ tướng, híp mắt .
“Như ?”
Hắn sợ đối phương sẽ gì chút nào.
Khánh Liêu Vương cùng Phụng Dương Vương canh bên ngoài, phía bọn còn hơn 3 vạn binh mã, Lâm Nam vương cùng bọn thương lượng, nếu như hừng đông vẫn về, Khánh Liêu Vương cùng Phụng Dương Vương liền sẽ lập tức hạ lệnh công thành.
Đến lúc đó, là cá c.h.ế.t chính là lưới rách!
Lạc Dạ Thần từ xuống một , thấy binh khí khá hắnc, lúc mới nghiêng sang, chỉ chiếc xe ngựa đậu bên cạnh .
“Đường thúc mời lên xe, xa phu sẽ đưa ngài gặp bệ hạ.”
Lâm Nam Vương tiếng cám ơn, hầu nâng đỡ tiến xe ngựa.
Xa phu điều khiển xe ngựa hướng chạy về phía Thái miếu.
Tiếng vó ngựa dần dần xa, biến mất ở trong màn đêm dày đặc.
Tiêu Hề Hề ở trong một mảnh sương mù trắng.
Nàng xung quanh, nhanh liền phát hiện một bóng quen thuộc ở phía cách đó xa.
Hai mắt nàng sáng lên, vội vàng chạy tới, kích động kêu lên.
“Sư phụ!”
Huyền Cơ Tử xoay , lộ khuôn mặt già nua, tóc dài trắng như tuyết rủ ở lưng, áo đạo bào màu xám trắng ống tay rộng, gió mà bay.
Hắn Tiêu Hề Hề đang đến gần, mặt tự chủ hiện nụ hiền hòa.
“Hề hề.”
Tiêu Hề Hề giống như chim non về rừng, nhào trong n.g.ự.c của , dùng âm thanh đầy quyến luyến xa rời : “Sư phụ, nhớ nha.”
Huyền Cơ Tử sờ sờ đầu của nàng: "Sao tóc của ngươi cũng màu trắng?"
Nói đến đây, Tiêu Hề Hề khỏi cảm thấy chút chột .
Nàng nên giải thích thế nào, chỉ thể lắp bắp xin .
“Xin .”
Huyền Cơ Tử: “Vì xin ?"
Tiêu Hề Hề cúi thấp đầu, giống như một con gà con phạm sai lầm: “Ta hứa với , thể dễ dàng cải mệnh cho khác, nhưng nuốt lời, vi phạm hứa hẹn đối với ngài.”
Huyền Cơ Tử bất đắc dĩ thở dài: "Quên , đây cũng là mạng."
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, định gì đó, đột nhiên phát hiện trái tim của Huyền Cơ Tử phủ lên mảng lớn huyết sắc!
Ngay đó, một bàn tay đột nhiên xuyên qua n.g.ự.c Huyền Cơ Tử!
Tiêu Hề Hề dọa đến mặt còn chút máu, hoảng sợ mở to hai mắt: “Sư phụ!”
Sắc mặt Huyền Cơ Tử trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hắn há mồm phun búng m.á.u tươi lớn, lập tức lảo đảo ngã xuống.
Tiêu Hề Hề đưa tay đón , chạm .
Sau một khắc nàng liền tỉnh!
Nàng mở to mắt, bỗng nhiên dậy, há miệng lớn mà thở dốc, cơ thể run rẩy kiểm soát.
Cung Nữ Phụ trách trực đêm động tĩnh, vội vàng đẩy cửa bước .
Bọn đốt nến, khẩn trương về phía Quý phi Nương Nương.
Đã thấy khuôn mặt nhỏ của Quý phi Nương Nương trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Gọi nàng cũng phản ứng.
Bộ dạng hiển nhiên là vẫn đang trong ác mộng tỉnh.
Cung Nữ Thái giám sợ Quý phi hoảng sợ thành chuyện , vội vàng cho thỉnh thái y.
Rất nhanh những khác trong vân Tú cung cũng đều đánh thức, nhao nhao tụ tập xung quanh phòng ngủ.
Phương Vô Tửu xách theo hòm thuốc vội vã chạy đến.
Hắn xuyên qua đám , tiến phòng ngủ.
Bảo Cầm đang nhỏ giọng trấn an Quý phi, thấy Phương thái y tới, Bảo Cầm lập tức lên, nhường ghế bên giường cho .
“Phương thái y, ngài nhanh xem cho Quý phi Nương Nương, nàng thấy ác mộng, dọa nhẹ.”
Phương Vô Tửu đầu tiên là bắt mạch cho Tiêu Hề Hề, phát hiện mạch đập của nàng ngoại trừ tương đối nhanh, cái khác khác thường.
Hắn hiệu những khác đều lui ngoài, trong phòng chỉ để và Tiêu Hề Hề, cùng với Bảo Cầm.
Phương Vô Tửu lấy ngân châm , đ.â.m hai châm cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề mới từ trong ác mộng tỉnh táo .
Nàng thấy rõ mặt là Phương Vô Tửu, hốc mắt nhất thời liền đỏ lên.
“Đại sư , thấy ác mộng, mộng thấy sư phụ gϊếŧ!”
Trong lòng Phương Vô Tửu căng thẳng.
Nếu là khác gặp ác mộng, cái hẳn cũng chỉ là ác mộng mà thôi, nhưng Tiêu Hề Hề thì khác, nàng nắm giữ thiên nhãn, thể thấy tương lai khác thấy .
Cơn ác mộng của nàng sẽ trở thành sự thật.
Phương Vô Tửu cố gắng hết sức trấn an tâm tình của nàng, khi nàng bình tĩnh , mới truy vấn chi tiết trong mộng.
Tiêu Hề Hề kể tất cả các chi tiết mà nàng vẫn còn nhớ.
Phương Vô Tửu nàng xong, tâm chìm đến đáy cốc.
Đánh giá từng chi tiết, cơn ác mộng giống như một giấc mơ bình thường, nó khả năng trở thành hiện thực!
Tiêu Hề Hề nắm chặt ống tay áo của , đôi mắt đỏ hoe.
“Sư phụ gặp nguy hiểm, chúng nhất định cứu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/chuong-1120-chung-ta-nhat-dinh-phai-di-cuu-han.html.]
Chương 1121 Cẩn Thận Chạy Được Thuyền Vạn Năm
Bên trong Thái miếu, đèn đuốc sáng trưng.
Các thành viên trong dòng họ Lâm Nam vương tới, nhao nhao lên, rướn cổ lên về phía cửa.
Chỉ hoàng đế hề động một chút nào.
Thời điểm Lâm Nam vương đến cửa thiền điện, Triệu Hiền ngăn .
Triệu Hiền tự đến cẩn thận lục soát Nam Vương một phen.
Chủy thủ Lâm Nam vương giấu ở bên trong giày lục soát .
Hắn đối với cái cũng hốt hoảng, bất đắc dĩ giải thích .
“Đây là bản vương dùng để phòng .”
Triệu Hiền truyg thật giả đến cùn, đem chủy thủ giao cho cấm vệ bên cạnh, tiếp đó hướng Lâm Nam vương ôm quyền thi lễ.
“Vương gia, xin thứ cho mạt tướng mạo phạm, cây chủy thủ tạm thời giao cho chúng bảo quản, đợi khi ngài rời , chúng sẽ đem chủy thủ trả nguyên dạng.”
Lâm Nam vương: “Các ngươi quá cẩn thận .”
Triệu Hiền: “Thuyền cẩn thận chạy vạn năm.”
Lâm Nam vương gì thêm nữa, cất bước thiền điện.
Nhìn thấy các thành viên trong gia tộc trong phòng, cảm thấy ngạc nhiên lắm, trực tiếp cúi đầu với vị hoàng đế trẻ tuổi đang ở thượng thủ.
“Vi thần bái kiến bệ hạ.”
Lạc Thanh Hàn cho ban thưởng ghế cho .
Sau khi Lâm Nam Vương xuống, những khác cũng theo đó trở về vị trí ban đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt Lâm Nam Vương.
Dù nhiều cặp mắt dõi theo nhưng Lâm Nam vương hề cảm thấy khẩn trương lo lắng bất an.
Hắn nhanh chậm hỏi: “Không vi thần thể gặp thái hoàng thái hậu một ? Nghe thái hoàng thái hậu bệnh nặng, trong lòng vi thần lo nghĩ, lão nhân gia một chút.”
Lạc Thanh Hàn đạm thanh : “Hoàng Tổ Mẫu ốm chết.”
Lâm Nam vương ngơ ngẩn, vô cùng kinh ngạc: "Nhanh như ?"
Vẻ mặt kinh ngạc của tựa hồ cũng giả, xem là thật sự ngờ thái hoàng thái hậu qua đời sớm như .
Hốc mắt của nhanh chóng đỏ lên, mặt lộ vẻ bi thương.
“Vi thần thể thấy thái hoàng thái hậu một cuối.”
Lạc Thanh Hàn: “Hoàng Tổ Mẫu an tường, hoàng thúc xin nén bi thương.”
Lâm Nam vương dùng tay áo lau nước mắt: “Vi thần trong chốc lát thể định cảm xúc, để bệ hạ chê , thái hoàng thái hậu ốm chết, thương tâm nhất hẳn là ngài mới đúng, vi thần nên an ủi ngài mới đúng, để ngài an ủi vi thần chứ? Vi thần thật là đáng chết.”
Lạc Thanh Hàn: “Trong lòng trẫm chính xác khó chịu, trẫm nhiều , bây giờ thêm một nữa , tiếp tục như nữa, trẫm thực sự sẽ trở thành một cô đơn."
Lâm Nam vương vội vàng an ủi: “Bệ hạ tuyệt đối đừng như , ngài còn vi thần, vi thần mãi mãi cũng là nhà của ngài."
ánh mắt Lạc Thanh Hàn nặng nề : “Nếu ngài là nhà của trẫm, vì mang theo nhiều như thành? Coi như ngài lo lắng cho bệnh tình của Hoàng Tổ Mẫu, tới gặp lão nhân gia một cuối, cũng cần mang nhiều binh mã như nha?”
Cuối cùng cũng chính đề!
Các hoàng tộc mặt đều vểnh tai lên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Lâm Nam Vương.
thần sắc Lâm Nam vương trở nên phức tạp.
Hắn thở một thật dài.
“Thực dám giấu giếm, chúng cũng mang nhiều như tới Thịnh Kinh.
Dù như thật sự là dễ dàng cho khác hiểu lầm.
là thái hoàng thái hậu khi lâm chung phân phó, bà cho đưa tin cho chúng , là nguyên nhân thực sự khiến tiên hoàng băng hà cũng là ốm chết, mà là ám hại.
Hung thủ thể đang trốn ở trong hoàng cung, hơn nữa cùng bệ hạ liên quan.
Để tránh hung thủ đào thoát, chúng lúc mới thể mang theo nhiều một chút.”
Lời , tất cả những mặt đều đổi sắc mặt.
Khi xưa thật sự hoài nghi thịnh Vĩnh Đế băng hà nội tình khác, nhưng bọn bằng chứng xác thực nên thể điều tra thêm, hơn nữa, khi tân hoàng đế dần định địa vị, chuyện của thịnh Vĩnh Đế dần lãng quên.
Lại nghĩ rằng chuyện sẽ lật ở thời điểm .
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi : “Ngươi hoài nghi trẫm gϊếŧ cha thí quân, mưu triều soán vị ? Chứng cớ ?”
Lâm Nam vương lấy từ trong tay áo một phong thư.
"Đây là bức thư do thái hoàng thái hậu khi còn sống.
Bà giao phó cho một vị thái giám tên là Cam Phúc đem phong thư đưa đến trong tay chúng , thỉnh cầu chúng hỗ trợ tra rõ ràng chân tướng tiên đế băng hà.
Vi thần tin tưởng thái hoàng thái hậu thì sẽ mang loại chuyện đùa giỡn.
Còn nữa, vị Cam Phúc công công cũng cung cấp một chút manh mối cho chúng .
Hắn từng là đại thái giám bên cạnh tiên đế, đối với tiên đế nhiều chuyện đều hiểu khá rõ.
Theo những gì , đêm tiên đế băng hà, tiêu trắc phi vốn sống ở Cung Vị Ương đột nhiên mất tích thấy.
Mặc dù về truyền tin tức tiêu trắc phi chết, thế nhưng chỉ là đồn mà thôi.
Kỳ thực tiêu trắc phi chân chính vẫn chết, nàng chỉ là đổi một phận cùng dung mạo, một nữa trở về bên cạnh bệ hạ."
khi Lâm Nam vương đến đây, sắc mặt Lạc Thanh Hàn trầm xuống.
Tất cả hoàng quốc thích Tại chỗ đều ngây .
Tiêu trắc phi thế mà chết? Hơn nữa nàng trở ?
Lượng tin tức cũng quá lớn nha!
Lâm Nam vương giống như thấy ánh mắt âm lãnh của hoàng đế, đem giấy thư trong tay bày , hai tay dâng lên mặt hoàng đế.
“Thỉnh bệ hạ ngự lãm.”
Lạc Thanh Hàn đưa tay đón tấm giấy .
Lâm Nam vương thấy thế cũng tức giận, mà là bất đắc dĩ , tiếp đó đem giấy thư đưa tới mặt những trong tộc.
Các tộc nhân lượt tụ tập xem nội dung trong thư.
Nhìn nét chữ bức thư , thể thấy nó đích thực là do chính thái hoàng thái hậu , cuối thư còn tư ấn của thái hoàng thái hậu.
Nội dung trong bức thư cùng Lâm Nam vương cơ bản là giống .
Thái hoàng thái hậu hoài nghi thịnh Vĩnh Đế là hại chết, mà hại c.h.ế.t thể chính là tiêu trắc phi.
Về phần tiêu trắc phi vì hạ độc thủ đối với thịnh Vĩnh Đế?
Tự nhiên là vì trợ giúp thái tử đăng cơ.
Nói cách khác, tiêu trắc phi nhất định là Lạc Thanh Hàn chỉ điểm, mới thể gan to bằng trời, dám hạ độc thủ đối với thịnh Vĩnh Đế.
Thái hoàng thái hậu báo thù cho thịnh Vĩnh Đế, thế nhưng bà thể suy yếu lâu năm, giam lỏng bên trong Thái miếu, cách nào vì nhi tử giải oan báo thù, chỉ thể thỉnh phiên vương các nơi xuất viện trợ, hỗ trợ cho thịnh Vĩnh Đế một cái công đạo!
Sau khi nội dung bức thư, biểu cảm của các thành viên trong tộc trở nên vô cùng đặc sắc.
nhi tử gϊếŧ phụ , kết quả tổ mẫu báo thù cho nhi tử của , gϊếŧ chất nhi của .
Tóm tắt bốn từ
một vòng thật loạn!
Bất quá cũng , nếu như thái hoàng thái hậu là sự thật, như ba vị phiên vương mang binh kinh thành chính là danh chính ngôn thuận.
Gϊếŧ cha thí quân, cái tội danh vô luận là bất cứ lúc nào, đều là thiên lý bất dung.
Lâm Nam Vương hiển nhiên cũng điểm .
Bọn xuất binh là Sư xuất hữu danh, dù chuyện ghi sử sách, đó cũng là bọn lý do, bọn gì chính đáng!
Lâm Nam vương: “Vi thần vốn là ở mặt thái hoàng thái hậu tìm hiểu chuyện , đáng tiếc lão nhân gia một bước, nếu như thế, vi thần liền ở đây hỏi ngài một cuối cùng, tiên đế thật sự ngài hại ? "
Lạc Thanh Hàn trả lời mà hỏi : “ thì như thế nào? Không như thế nào?”
Lâm Nam vương: “Nếu mà , tự nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu đúng như mà , mong rằng bệ hạ chủ động thối vị nhượng chức, kẻ gϊếŧ cha thí quân xứng hoàng vị.”