Quý phi mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối - Chương 1124: Muốn gϊếŧ Ta?
Cập nhật lúc: 2025-07-31 14:42:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưng của Tiêu Hề Hề đập mặt đất lạnh như băng, cơ thể nàng ép chặt xuống, cách nào lên.
Nàng chỉ thể dùng hai tay đẩy nam nhân , cố gắng đẩy .
Sau một khắc hai tay của nàng liền nam tử bắt lấy, kéo cao, giam cầm đỉnh đầu của nàng.
Sức lực của nam nhân lớn, giống như bóp nát xương cổ tay của nàng, đau đến đỏ nàng cả vành mắt.
“Ngươi thả .”
Âm thanh run rẩy, mang theo một chút nức nở, giống như là tiếng thút thít của một con vật nhỏ.
Lạc Thanh Hàn thoáng thả lỏng một chút, nhưng vẫn buông cổ tay nàng .
Hắn hỏi một nữa.
“Ngươi chạy cái gì?”
Tiêu Hề Hề đáp , nước mắt tự chủ lăn xuống.
Cuối cùng nàng chỉ thể lặp lặp hai từ.
"xin xin ."
Lạc Thanh Hàn đến gần, chằm chằm đôi mắt ướt đẫm nước mắt của nàng, truy vấn: “Ngươi với cái gì?”
Tiêu Hề Hề càng dữ dội hơn.
Nàng mặt , mắt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn dùng một tay nhéo cằm nàng, buộc nàng , tiếp tục Đối mặt với .
Hắn tăng thêm ngữ khí, gằn từng chữ ép hỏi: “Nói, ngươi đến cùng chuyện gì với ?”
Tiêu Hề Hề đại khái là buộc đến tuyệt cảnh, dứt khoát từ bỏ chống cự, cam chịu nức nở .
“Là gϊếŧ phụ hoàng của ngươi! Cũng là , hạ độc , độc c.h.ế.t !”
Lạc Thanh Hàn ngơ ngẩn, tay tự chủ buông lỏng.
Thế mà, thật là nàng
Mặc dù sớm đoán điều , nhưng lúc chính tai nàng thừa nhận, trong lòng vẫn cảm thấy chấn kinh.
Tiêu Hề Hề thừa cơ tránh thoát gông cùm xiềng xích, dùng sức đẩy .
Nàng cơ hồ là dùng cả tay chân mà bò lên.
Lúc Lạc Thanh Hàn tới gần nàng nữa, liền thấy nàng đột nhiên rút kiếm , mũi kiếm xẹt qua, dừng ở vị trí cách trái tim của ba tấc.
tay Tiêu Hề Hề cầm chuôi kiếm run rẩy kịch liệt, mũi kiếm cũng nhẹ nhàng lắc lư theo.
Những giọt nước mắt lớn lăn dài má, rơi xuống mặt đất băng giá.
Nàng nghẹn ngào : “Ngươi đừng tới.”
Lạc Thanh Hàn thể dừng bước .
Hắn cũng mũi kiếm sắc bén , đôi mắt đỏ hoe cứ chằm chằm Tiêu Hề Hề.
Hắn bộ dáng nàng rõ ràng tùy thời thể ngã xuống, nhưng vẫn cố chấp đối đầu cùng giằng co, tâm hung hăng nắm chặt, vô cùng đau đớn.
Hắn khàn khàn mở miệng: “Ngươi gϊếŧ ?”
ánh mắt của Tiêu Hề Hề nước mắt mơ hồ, hàn phong thổi qua khuôn mặt, khiến nàng vô cùng khó chịu.
Nàng : “Chỉ cần ngươi qua đây, cũng sẽ tay với ngươi.”
Lạc Thanh Hàn xong lời , giống như là cố ý cùng với nàng đối nghịch, cước bộ nữa tiến lên, thẳng về phía nàng.
Ánh mắt của đầy quyết tâm cùng tuyệt vọng.
Dù sẽ gϊếŧ chết, cũng tới gần nàng.
Mắt thấy n.g.ự.c của sắp mũi kiếm đ.â.m xuyên qua.
Tiêu Hề Hề vô thức đem kiếm rút về.
Lạc Thanh Hàn bắt lấy cơ hội trong chớp nhoáng , hình lóe lên, bỗng nhiên lao về phía Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề hành động đột ngột của cho sửng sốt.
Nàng theo bản năng vung kiếm đ.â.m một nhát, nhưng đến cùng vẫn thể nhẫn tâm, mới nâng lên kiếm, liền thả xuống, mũi chân dùng sức b.ắ.n lên, cả giống như chim én lui về phía .
Nàng thể tóm lấy, nàng thể trở về cung, nàng nhất định Nam Nguyệt cứu sư phụ!
Lạc Thanh Hàn kiên nhẫn đuổi theo buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/chuong-1124-muon-giet-ta.html.]
Hai truy đuổi trong gió lạnh thấu xương, dòng sông ào ạt gầm thét.
Vầng trăng sáng treo bầu trời đêm vẫn lạnh lẽo cô quạnh, ánh trăng trong veo bao phủ bóng dáng của hai .
bọn cách càng ngày càng gần.
Tiêu Hề Hề lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công Lạc Thanh Hàn.
Hai ngươi tới lui, trải qua mấy chiêu, mỗi một chiêu đều như hung ác lăng lệ, nhưng thực tế cũng là hư chiêu.
Ai cũng tay độc ác.
Thẳng đến khi Lạc Thanh Hàn khẽ cắn môi, cố ý để lộ sơ hở, để cho cánh tay trái lưỡi kiếm vạch phá, m.á.u tươi tràn . Tiêu Hề Hề lúc mới bỗng nhiên dừng động tác, kiếm trong tay bịch một tiếng rơi xuống đất.
Nàng bối rối luống cuống mà Lạc Thanh Hàn, lên tiến giúp xem xét thương thế, nhưng dám.
Giống như tiểu hài tử đáng thương sai chuyện.
Lạc Thanh Hàn đè cánh tay trái thương, m.á.u tươi từ giữa ngón tay tràn , tích táp rơi mặt đất.
Tiêu Hề Hề nhớ tới bên trong bao quần áo nhỏ mang theo thuốc trị vết thương, vội vàng cởi chiếc túi .
mặc dù Bao ướt nhẹp, nhưng bình thuốc bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Nàng từ trong lấy một bình thuốc, bước nhanh tới chỗ Lạc Thanh Hàn.
“Thuốc đối với ngoại thương hữu dụng."
Lạc Thanh Hàn nhận bình thuốc, mà bình tĩnh nàng, âm thanh khàn khàn tưởng nổi.
“Ngươi lừa .”
Trái tim của Tiêu Hề Hề run lên.
vậy nha, nàng lừa .
Nàng tự tay gϊếŧ phụ , cố ý giấu diếm sự thật , cho chân tướng.
Cảm giác tội bao trùm lấy nàng, ép tới nàng thở nổi.
Lạc Thanh Hàn giống như nỉ non : “Ngươi rõ ràng đáp ứng , sẽ bao giờ lừa gạt nữa."
Đôi mắt của Tiêu Hề Hề đẫm nước mắt, tầm của nàng trở nên mơ hồ.
Nàng đưa tay dùng sức lau mắt: "xin ."
Lạc Thanh Hàn lẳng lặng nàng, hốc mắt phiếm hồng, đáy mắt cơ hồ tràn đầy nặng nề bi thương.
Tiêu Hề Hề chà xát đến mấy , nhưng nước mắt vẫn chảy .
Cuối cùng, nàng chỉ lấy tay che mắt, tự huyễn hoặc bản rằng như sẽ ai thấy bộ dạng chật vật của lúc .
Lạc Thanh Hàn khàn giọng hỏi.
“Vì cái gì lúc nào cũng gạt ?”
Tiêu Hề Hề nghẹn ngào : “Hắn lợi dụng buộc ngươi trở về, gϊếŧ ngươi.
Ta cách nào ngăn cản ngươi trở về, cũng chỉ thể gϊếŧ .
Xin , dám cho ngươi chân tướng, sợ ngươi sẽ trách , càng sợ ngươi bởi gánh lấy tội danh bao che cừu nhân gϊếŧ cha.”
Lạc Thanh Hàn buông bàn tay đang đè vết thương.
Lòng bàn tay trắng nõn lạnh lẽo nhuốm m.á.u đỏ tươi.
Hắn nắm chặt cổ tay Tiêu Hề Hề kéo xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, đẫm nước mắt của nàng lộ .
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ.
Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng, nước mắt lau , nhưng lưu một vết m.á.u đỏ tươi.
Ngón tay chậm rãi trượt xuống gò má nàng, lướt qua cằm, cổ, cuối cùng dừng ở gáy nàng.
Phần Gáy là một trong những bộ vị dễ tổn thương nhất của con .
Tiêu Hề Hề vô thức kéo căng cơ thể.
Nàng thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đang giữ gáy đang dần dùng lực.
Hắn là bóp gãy cổ của nàng, để trả thù cho phụ của ?
Tiêu Hề Hề nhúc nhích tại chỗ, nước mắt nữa tự chủ trào , theo gương mặt cộp cộp rơi xuống.
Nàng : “Ta với ngươi, nhưng bây giờ thể chết, còn cứu sư phụ, ngươi thể để ? Chờ cứu sư phụ, ngươi xử trí như thế nào cũng thể, ”
Nàng còn xong, liền thấy Lạc Thanh Hàn cúi , một nụ hôn hề báo , cứ như nặng nề rơi xuống.
Nàng tự chủ mở to hai mắt.
Trong đôi mắt đẫm lệ, dường như cả thế giới đều trở thành ảo ảnh.
Chỉ mặt, là chân thực duy nhất.