Quý phi mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối - Chương 297: Đánh lén
Cập nhật lúc: 2025-07-20 07:19:01
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Thanh Hàn cúi , thả đèn l*иg trong tay xuống sông.
Tiêu Hề Hề cũng thả đèn l*иg của .
Hai chiếc đèn song song giống như hai nhỏ bé nắm tay , cùng xuôi dòng trong đêm tối, lao vυ"t về phương xa vô định.
Tiêu Hề Hề hai chiếc đèn phía xa, đầy mong đợi "Không chúng thể trôi bao xa? Có thể trôi biển ?"
Lạc Thanh Hàn "Vị trí sông Ngự ở cổng cung một rào chắn, những chiếc đèn sẽ hàng rào chặn , đó thị vệ vớt lên, xem nó như rác vứt ."
Tiêu Hề Hề "......"
Nhất thời thấy lãng mạn nữa.
Nàng tức giận "Điện hạ bớt vài câu ? Ít nhất cũng để thần thϊếp mơ mộng một chút chứ."
Lạc Thanh Hàn "Mơ mộng chỉ là mơ mộng, con sống vẫn thực tế một chút."
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, nếu nam nhân sống ở hiện đại, thì cẩu độc cũng đáng đời, sẽ nữ nhân nào yêu .
Cam Phúc bước đến, cung kính hành lễ.
"Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng mời qua đó."
Lạc Thanh Hàn với Tiêu Hề Hề "Ta một lát sẽ " đó về hướng Hoàng đế đang .
Hoàng đế đèn l*иg của riêng .
Đó là chiếc đèn l*иg hình con rồng khổng lồ, tinh xảo rực rỡ hơn tất cả những đèn l*иg khác.
Hoàng đế gọi Thái tử qua đây, chỉ vì giúp ông thả đèn xuống sông.
Những khác vây quanh xem.
Gió bên sông lớn, Tiêu Hề Hề thấy lạnh, cảm thấy ai đó đang đến gần .
Nàng còn tưởng là Bảo Cầm nên đầu , rụt cổ .
"Bảo Cầm, đưa áo choàng cho ."
Mà nàng thấy Bảo Cầm trả lời, ngược một bàn tay lặng lẽ đặt lên lưng nàng.
Dùng sức đẩy thật mạnh!
Trước mặt là sông Ngự, dòng nước đen thấy đáy.
Nếu rơi xuống, nhất định sẽ thương.
mà ......
Bàn tay đó thể đẩy Tiêu Hề Hề.
Bàn tay đó cam lòng, dùng thêm sức.
Vẫn thể đẩy Tiêu Hề Hề.
Lúc , Tiêu Hề Hề vững bờ sông như thể chân nàng mọc rễ cắm xuống đất.
Dù phía đẩy thế nào, nàng vẫn động đậy gì.
Tiêu Hề Hề cảm thấy phía thật kỳ lạ.
Nàng đầu , thấy một tiểu thái giám mà nàng từng gặp.
Tiểu thái giám vẫn liều mạng đẩy nàng, dùng luôn tay còn để tăng thêm sức, hai tay dùng lực đẩy Tiêu Hề Hề xuống sông.
Mặt tiểu thái giám đỏ bừng vì dùng quá sức.
Giờ khắc , tiểu thái giám cảm giác đẩy một phi tần yếu ớt, mà là một ngọn núi nặng vô cùng.
Tiêu Hề Hề hỏi "Ngươi đang gì ?"
Tiểu thái giám sững sờ, c.h.ế.t tiết, phát hiện !
Tiểu thái giám lập tức rút bàn tay phạm tội, chạy.
Tiêu Hề Hề nắm lấy cổ áo tiểu thái giám "Ngươi chạy gì? Ngươi tên gì? Người của cung nào?"
Tiểu thái giám cố hết sức cũng thể chạy , nàng dùng tay nắm chặt cổ áo lưng của tiểu thái giám, thật .
Tiêu trắc phi rốt cuộc là chuyện gì thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/chuong-297-danh-len.html.]
Sao dùng hết sức vẫn đẩy nàng ?
Nàng giấu sắt hả? Sao nặng quá !
Tiểu thái giám cầu xin "Nương nương, nô tài sai , nô tài chỉ là nhất thời hồ đồ, ý hại , xin độ lượng tha cho nô tài !"
Lúc đều đang Hoàng đế và Thái tử thả đèn, ai chú ý động tĩnh ở đây.
Tiêu Hề Hề quanh, nàng thấy Triệu Hiền cách đó xa.
Đằng Triệu Hiền là hơn mười Ngọc Lân vệ.
Tiêu Hề Hề kéo tiểu thái giám về phía Triệu Hiền.
Tiểu thái giám lúc mới thật sự hoảng sợ, giãy giụa lóc cầu xin.
sức lực nhỏ nhoi của đối với Tiêu trắc phi chẳng là gì, dù giãy giụa thế nào cũng thoát .
Cuối cùng, quyết tâm cắn lưỡi tự sát!
Tiêu Hề Hề ngờ tính khí quyết liệt như , mới một chút cắn lưỡi tìm chết.
Nàng dừng , buông tay , mặc tiểu thái giám ngã xuống đất, che miệng đang chảy máu, thể tự chủ co giật.
Triệu Hiền chú ý đến động tĩnh ở đây, cầm đao sải bước tới.
"Nương nương, chuyện gì ?"
Tiêu Hề Hề chỉ tiểu thái giám vẫn còn bịt miệng đang chảy m.á.u đất, "Người đánh lén lưng , đẩy xuống sông, phát hiện, chạy nhưng chạy , dứt khoát tự sát luôn."
Sắc mặt Triệu Hiền đổi, lập tức khom , dùng sức cạy miệng tiểu thái giám.
Trên lưỡi quả thật một vết thương lớn, nhưng vì tiểu thái giám yếu, thể cắn đứt lưỡi, lẽ còn cứu .
Triệu Hiền gọi hai Ngọc Lân vệ, khiêng tiểu thái giám chữa trị.
Triệu Hiền nhờ Tiêu trắc phi kể bộ sự việc.
Tiêu Hề Hề kể tất cả những gì nàng .
Triệu Hiền trầm giọng "Mạt tướng rõ, chuyện mạt tướng sẽ bẩm báo với Thái tử Điện hạ, giao cho Điện hạ định đoạt."
Tiêu Hề Hề "Ừm."
Bảo Cầm cầm áo choáng tay chạy tới.
Nàng thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi "Nương nương, chứ?"
Tiêu Hề Hề "Ta , nãy em ?"
Bảo Cầm "Vừa cung nữ với nô tỳ, thấy một chiếc khăn tay bên đường, hình như là khăn tay của . Nô tỳ nghĩ nếu khác nhặt mấy đồ dùng cá nhân như khăn tay thì phiền phức, nên nô tỳ vội chạy tới xem khăn tay của , nếu thì lập tức nhặt về. nô tỳ dọc con đường hồi lâu cũng thấy chiếc khăn tay nào, đó nô tỳ thấy gì đó , sợ là chiêu điệu hổ ly sơn, nên mới vội chạy về."
Nàng Tiêu trắc phi một lượt, thấy Tiêu trắc phi bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương là , nô tỳ lo lắng c.h.ế.t mất."
Tiêu Hề Hề nàng chuyện của tiểu thái giám, sợ nàng lo lắng.
Lúc Bảo Cầm mới chú ý tới Triệu Hiền bên cạnh, vội hành lễ "Bái kiến Triệu tướng quân."
Triệu Hiền xua tay, cần đa lễ.
Tiêu Hề Hề xoa xoa cánh tay "Mau khoác áo choàng cho , ở đây lạnh."
Bảo Cầm giũ chiếc áo choàng, khoác lên nàng, cẩn thận giúp nàng cài cúc áo.
Ở đằng xa, một chiếc đèn l*иg hình rồng khổng lồ đặt sông, dòng chữ 'Quốc thái dân an, Thiên tử vạn tuế' đèn từ xa vẫn thể thấy .
Những chiếc đèn l*иg chầm chậm xuôi theo dòng sông.
Xung quanh ngừng lớn tiếng những lời cát tường.
Khung cảnh thật yên bình.
Có nhiều đèn l*иg trôi sông, ánh nến yếu ớt lung lay trong gió đêm.
Những chiếc đèn l*иg lớn nhỏ tạo thành một con rồng ánh sáng thật dài, uốn lượn theo dòng nước.
Trời đêm trăng sáng, sông ánh đèn rực rỡ.
Lạc Thanh Hàn xuyên qua đám đông, chậm rãi về phía Tiêu Hề Hề.