Quý phi mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối - Chương 654: Băng Hà
Cập nhật lúc: 2025-07-25 15:25:45
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chân trời ẩn ẩn nổi lên ngân bạch sắc.
Tiêu Hề Hề Hoàng đế giường mất thở, trong lòng vì Thái tử cảm thấy đáng.
Đây chính là phụ mà Thái tử từng chân thành yêu mến ngưỡng mộ.
cho đến khi chết, bao giờ hối hận về những tổn thương mà gây cho Thái tử.
Tiêu Hề Hề giúp Hoàng đế đem quần áo tóc tai chỉnh lý , đắp chăn cho , khiến giống như là trong giấc mộng c.h.ế.t bệnh .
Làm xong những thứ , nàng lặng yên một tiếng động rời khỏi tẩm điện.
khi Nàng rời bao lâu, Cam Phúc tới .
Hắn đẩy cửa tới, thấy Cung Nữ Thái giám trực đêm vẫn còn đang ngủ gật, sắc mặt nhất thời liền trầm xuống.
Cam Phúc tiến lên đem đánh thức, hạ giọng giáo huấn.
“Các ngươi cứ như cho Hoàng đế gác đêm ? Cả đám đều ngủ như c.h.ế.t , sợ là sét đánh đều tỉnh , vạn nhất Hoàng đế chuyện gọi các ngươi, các ngươi ?”
Cung Nữ Thái giám giáo huấn ngóc đầu lên , trong lòng càng lo sợ bất an.
bên trong Vị Ương Cung đều Hoàng đế cảm giác nhạy bén.
Hơi chút gió thổi cỏ lay, liền sẽ tỉnh .
Cho dù chẳng chuyện gì, cũng thường xuyên sẽ nửa đêm tỉnh , hoặc là gặp ác mộng giật tỉnh giấc, hoặc là khát nước uống nước.
Cũng chính vì như thế, Cung Nữ Thái giám phụ trách trực đêm nhất định giữ tinh thần phấn chấn, dám lơ là chút nào.
đêm qua, chuyện gì xảy ?
Bọn thế mà giải thích ngủ .
Bây giờ tỉnh , bọn còn cảm thấy phần gáy ẩn ẩn cảm giác đau đớn, giống như là đánh.
Sau khi Cam Phúc phát biểu xong, nộ khí thoáng dịu xuống một chút.
Hắn liếc cánh cửa vẫn đóng chặt , trầm giọng hỏi.
“Hoàng đế còn tỉnh ?”
Cung Nữ Thái giám hai mặt .
Một trong đó chần chờ chắc : "Chắc là còn tỉnh."
Bọn ngủ cả đêm tỉnh, nào Hoàng đế tỉnh tỉnh?
Cam Phúc chỉ mấy bọn , tức giận : “các ngươi chờ lấy, lát xem như thế nào thu thập các ngươi?!”
Tất cả rụt cổ , nghĩ thầm chính xong đời, chờ đó khẳng định chịu phạt.
Cam Phúc tiếp tục để ý bọn , đến nội thất phía , nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Không phản ứng.
Cam Phúc trong lòng buồn bực, chẳng lẽ Hoàng đế bên trong còn đang ngủ?
Không nha.
Hoàng đế vẫn luôn tỉnh lúc hừng đông , qua nhiều năm như bao giờ đổi thói quen.
Cam Phúc liếc ngoài cửa sổ, trời sáng.
Hoàng đế tại còn tỉnh?
Cam Phúc trong lòng chút yên, gõ cửa, cung kính hỏi: “Bệ hạ, tỉnh ?”
Vẫn phản ứng.
Cam Phúc trong lòng bất an dần lớn dần.
Hắn đưa tay đặt tại cửa phòng, chậm rãi đẩy , trong miệng .
“Bệ hạ, nô tài tiến .”
Trong phòng yên tĩnh.
Cam Phúc vòng qua bình phong, thấy Hoàng đế ở giường nhúc nhích, thoạt như là đang ngủ.
Cam Phúc phục vụ Hoàng đế nhiều năm, Hoàng đế đa nghi cảnh giác, một khi tiến gian phòng chỗ ở , khả năng còn ngủ an như thế.
Cam Phúc mang lòng tràn đầy bất an, cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh giường.
Hắn phát hiện Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, bờ môi xám trắng, một tia huyết sắc.
Bộ dáng , giống như là chết.
Cổ họng Cam Phúc tự chủ run rẩy, âm thanh càng run còn hình dáng.
“Bệ hạ? Bệ hạ!”
Các cung nữ và thái giám đang đợi ngoài cửa thấy tiếng hét của Cam Phúc, cảm thấy hiếu kỳ, khỏi dò xét trong phòng.
Xuyên qua một tấm bình phong, bọn rõ cảnh tượng bên trong, chỉ thể lờ mờ thấy bóng dáng mơ hồ của Cam Phúc đang quỳ bên giường.
Cam Phúc liên tục kêu mấy tiếng Bệ hạ, cuối cùng há miệng run rẩy duỗi ngón tay, đặt mũi của Hoàng đế.
Khí tức !
Cam Phúc dọa đến trái tim cơ hồ đình trệ, đặt m.ô.n.g sập xuống đất.
hai mắt Hắn trợn lên gắt gao theo dõi Hoàng đế giường, run rẩy, ngay đó chính là một tiếng kêu chói tai vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/chuong-654-bang-ha.html.]
“Hoàng đế băng hà!!”
Một tiếng , giống như kinh lôi lóe sáng, dọa sợ bao nhiêu .
.........
Những đầu tiên chạy đến Vị Ương Cung chính là các thái y.
Ngay đó là tất cả chủ tử các cung.
Thái hậu cũng đỡ chạy đến.
Nhìn thấy di thể Hoàng đế, Thái hậu đến hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Các thái y luống cuống tay chân đem đỡ đến ghế dài bên cạnh.
Các phi tần lớn đến nỗi tan nát cõi lòng.
các hoàng tử công chúa quỳ mặt đất lau nước mắt.
Có tâm tư lưu động, thừa dịp Thái tử còn hồi cung tranh đoạt hoàng vị.
mà Thái hậu nhanh liền tỉnh.
Bà .
“Triệu nội các, đẻ bọn lập tức tiến cung, mặt khác để cho xem, Thái tử còn bao lâu nữa sẽ kinh?”
“Vâng!”
Thái hậu hốc mắt đỏ bừng, tầm mắt của bà lượt lướt qua các hoàng tử mặt.
Bà thể đoán trong những mỗi đều mang tâm tư khác .
Kỳ thực những hoàng tử , với bà mà đều là giống , đều là cháu trai ruột của bà, mặc kệ là ai hoàng vị, đều ảnh hưởng tới vị trí Thái hậu của bà.
Thái tử bây giờ đang thống lĩnh 11 vạn đại quân, mới thắng trận, danh tiếng đang lên, nhanh sẽ thể trở về Thịnh Kinh.
Nếu như ở thời điểm bỗng nhiên nhảy cướp đoạt hoàng vị, Thái tử nhất định sẽ từ bỏ hoàng vị, đến lúc đó chắc chắn là một hồi họa loạn.
Thái hậu để sự tình tiến triển đến một bước .
Bà dùng khăn lụa lau khóe mắt đỏ bừng, đối với nữ quan bên thấp giọng phân phó.
“Truyền lệnh cấm vệ quân, đem Vị Ương Cung vây , chỉ phép , cho phép .”
“.”
...........
Vị Ương Cung nhanh liền cấm vệ quân vây chật như nêm cối.
Rất lâu khi Thái hậu đến Vị Ương Cung, Tiêu Hề Hề thừa dịp hỗn loạn , rời khỏi Vị Ương Cung.
Nàng tự tới cửa cung, lấy lệnh bài của Thái tử, thuận lợi xuất cung.
Liên tiếp mấy chiếc xe ngựa dừng ở cửa cung, nhóm các lão hoảng hoảng trương trương nhảy xuống xe, bước nhanh chạy cửa cung.
Bọn thị vệ sớm nhận phân phó, hai lời liền để bọn tiến .
Tiêu Hề Hề cùng những thoáng qua.
Nàng ngoài một cách, dừng , đầu về phía cửa cung nguy nga tráng lệ.
Trước đây nàng ôm tâm tình ứng phó nhiệm vụ, cánh cửa .
Mà bây giờ, thời điểm đến nàng nên rời .
Nàng càng là .
Tiêu Hề Hề chậm rãi thở một , lưu luyến rời mà thu tầm mắt .
Nàng đầu tiên là một chuyến trung Vũ tướng quân phủ.
Tiêu Lăng Phong lúc còn đang ở trong cung việc, tiếp đãi nàng là Tiết thị.
thời điểm Tiết thị đối mặt nàng vẻ bứt rứt bất an.
“Ta nghĩ tới nương nương đột nhiên trở về, ngoài nghênh đón, cấp bậc lễ nghĩa chu , mong tha thứ.”
Tiêu Hề Hề hỏi: “Tiểu Lam cùng Khải Minh ? Ta gặp mặt bọn .”
Tiết thị mau chóng cho gọi Tiêu Tri Lam cùng Tiêu Khải Minh đến.
Hai là tỷ tỷ tới, đều chút hưng phấn.
Chỉ là Tiêu Khải Minh đang ở độ tuổi bướng bỉnh, cho dù trong lòng vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả bộ lãnh đạm.
Tiêu Tri Lam thì nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nàng ngọt ngào kêu một tiếng tỷ tỷ.
Tiêu Hề Hề sờ sờ đầu của nàng, : “ tới cùng các ngươi lời từ biệt, .”
Tiêu Tri Lam vội hỏi: “tỷ tỷ ?”
Tiêu Hề Hề: “ chỗ xa.”
“Vậy ngươi lúc nào thì thể trở về?”
Tiêu Hề Hề một cái: “ nha.”