Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 34: Như đã từng thấy ở kiếp trước
Cập nhật lúc: 2025-11-15 01:55:28
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba hôm , Chức Tạo Cục trở về yên .
Khương Vân Nhiễm tiếp nhận công việc thêu váy cho Thôi Ninh Tần, suốt ngày cúi đầu việc, vướng chuyện bên ngoài.
Có lẽ bởi chuyện xảy mặt Cảnh Hoa Diễm, nên Nguyễn Hàm Trân cũng tiện tiếp tục khó nàng.
Về cũng thấy đến gây chuyện nữa.
Oanh Ca thì thầm :
“Nghe nương nương bệ hạ trách mấy câu, tâm tình , đem cung nữ quét dọn trong Trường Xuân cung trút giận.”
Cô bĩu môi:
“Cô cô từng dạy, xem thể chỉ mặt. Vị ngoài thì dịu dàng từ bi, trong bụng tâm hiểm ác. Khương nương tử, về đừng chọc giận nàng.”
Khương Vân Nhiễm xong, nhẹ, liền lấy điểm tâm mời Oanh Ca ăn.
Nàng chê Oanh Ca , trái lắng chăm chú, Oanh Ca vì thế mà hết sức vui mừng, tựa như cuối cùng cũng gặp tri kỷ.
Oanh Ca thao thao bất tuyệt, Khương Vân Nhiễm thì chăm chú.
“Ngươi nhiều chuyện như ?”
Oanh Ca ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý:
“Lúc mới cung, mấy tỷ tỷ quê nhà cũng trong cung. Bình thường các nàng may cái gì, giúp tìm vải ở Chức Tạo Cục. Lui tới nhiều, chuyện gì cũng ít nhiều.”
Cô hạ giọng, thì thầm:
“Đều là vải vụn bỏ , đáng giá. Cô cô trong cục cũng hạn chế dùng. Mấy thứ chính là của cung nữ tụi . Vải quý thì tất nhiên trong tay các cô cô và đại cung nữ. Chỉ còn vải vụn là mặc kệ ai lấy thì lấy.”
Khương Vân Nhiễm khen:
“Ngươi thông minh thật đấy.”
Oanh Ca đỏ bừng mặt, nhỏ giọng :
“Khương nương tử, nếu ngươi cần vải, cứ với , tìm cho ngươi vài khúc hoa văn giống .”
Trong cung đối nhân xử thế, chỉ địa vị.
Oanh Ca tuy chỉ là cung nữ quét dọn, nhưng Chân cô cô và Hồng Tụ che chở.
Khương Vân Nhiễm để ý hơn mười ngày, phát hiện Oanh Ca ở Chức Tạo Cục khéo léo, ai cô cũng vài câu cát tường, dễ .
Tuổi mười ba mười bốn, mới cung mấy tháng, nhưng xem chẳng hạng tầm thường.
“Sau ngươi ước mơ gì ?” – Khương Vân Nhiễm thuận miệng hỏi.
Oanh Ca nghĩ một chút, đáp:
“Ta là trẻ từ Từ Dưỡng đường . Đến mười hai tuổi, hoặc cung, hoặc về hoàng trang việc. Ta sức yếu, ruộng , đành chọn cung. Từ đó về , chắc sẽ sống mãi trong cung, hầu hạ là chuyện cả đời.”
Nghe , Khương Vân Nhiễm sững .
Từ Dưỡng đường vốn là nơi nuôi trẻ mồ côi. Có đứa là cha mất sớm, thích. Có đứa thì bỏ rơi, ai nuôi.
Tiên đế lập Từ Dưỡng đường, chuyên nuôi lớn trẻ côi cút, đó bổ sung các cơ sở hoàng thất, đỡ tuyển ngoài cung.
Những như Oanh Ca, thường ở Trường Tín cung hoặc các hoàng trang, cả đời trung thành, chẳng rời khỏi cung đình.
Khó trách cô quen đường quen lối, tính tình cũng nhu thuận.
Vì nơi nương tựa, ai với cô một chút, cô đều hết lòng dốc sức.
Thấy Oanh Ca vẫn thinh, Khương Vân Nhiễm bỗng đưa tay xoa đầu cô.
Oanh Ca đỏ mặt, giật :
“Khương nương tử, ?”
Khương Vân Nhiễm đáp, tay vẫn dịu dàng xoa đầu, đoạn khẽ:
“Oanh Ca giỏi lắm.”
Oanh Ca ngượng ngùng mỉm .
Hai trò chuyện một hồi, Khương Vân Nhiễm mới nhàn nhạt :
“Tiểu Nguyễn nương nương tuy là Bảo lâm, nhưng cũng thể tùy ý mắng nhiếc cung nữ. Dù chỉ là quét dọn, cũng thể bẩm lên Thượng cung cục xin điều .”
Dù , nhưng thật dám bước chẳng mấy ai. Một khi chống đối chủ tử, cả đời khó mà ngẩng đầu.
Oanh Ca khẽ thở dài:
“Khương nương tử, thấy ngươi kín miệng, nên mới dám . Ngươi chỉ cần trong lòng là , ngàn vạn chớ để lộ .”
Cô thấp giọng:
“Cô nương quét dọn , thường. Nàng bắt nạt mà chẳng ai dám lên tiếng .”
Khương Vân Nhiễm ngạc nhiên. Trong Trường Tín cung, nào ai là chỗ dựa?
Oanh Ca ghé sát , thì thầm bên tai:
“Nàng giống Hồng Tụ tỷ tỷ năm xưa.”
Khương Vân Nhiễm chợt hiểu.
Nàng khẽ siết bàn tay, mặt đổi sắc, giả vờ hiểu:
“Giống chỗ nào?”
Oanh Ca khẽ thở :
“Hình như cũng từng hầu hạ Đại Nguyễn nương nương. Chỉ tiếc vận may như Hồng Tụ tỷ tỷ. Sau khi phạm đuổi khỏi Đông Lục cung, ngờ tránh một kiếp nạn.”
Cô ngó quanh hạ giọng:
“Hồi đó xảy chuyện, nàng đang việc ở Thính Tuyết cung, mang thẩm vấn mấy ngày. Sau mới tra nàng thực sự chẳng gì, nên giáng xuống cung nữ quét dọn.”
“Ban đầu Tiểu Nguyễn nương nương mới nhập cung, vốn định gọi nàng về Trường Xuân cung. Người ngoài còn tưởng nàng sủng, đồn nương nương thương hầu. …”
Oanh Ca hạ giọng hơn nữa:
“Chuyện bên trong ai , nhưng .”
“Có một tỷ tỷ nhỏ với , nàng đồng hương ở Trường Xuân cung, cùng phòng với . Nghe cánh tay vết bầm tím.”
“Cung nhân bên cạnh tiểu Nguyễn nương nương ai tử tế. Tố Tuyết thường đ.á.n.h mắng nàng, cấm cho ai giúp đỡ. Ngày ngày đều sống hy vọng.”
"Rắc" một tiếng, vỏ quế trong tay Khương Vân Nhiễm vỡ vụn.
Oanh Ca ngẩng đầu, lấy lạ. Hiếm khi thấy Khương Vân Nhiễm tỏ vẻ giận dữ.
Từ khi quen , Khương Vân Nhiễm lúc nào cũng nhẹ dịu dàng, từng mất hòa khí với ai. Dù Tiểu Nguyễn nương nương trách mắng, nàng cũng chẳng oán nửa lời.
Vậy mà giờ đây, sắc mặt nàng như phủ băng, ánh mắt lạnh buốt, khí thế dâng cao khiến sợ hãi.
Oanh Ca khỏi run lên:
“Khương nương tử?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-34-nhu-da-tung-thay-o-kiep-truoc.html.]
Khương Vân Nhiễm khẽ thở , mở bàn tay đang siết chặt. Trong lòng bàn tay, thịt quế lẫn với vỏ vụn.
Nàng nhặt một miếng, nhét miệng Oanh Ca, đoạn nhoẻn miệng trở .
“Không gì." Khương Vân Nhiễm chậm rãi : "Chỉ là thích khác bắt nạt.”
Những chuyện , kỳ thực cũng là điều khó ngoài.
Hồng Tụ cùng Chân cô cô đều rõ, Nguyễn Hàm Trân là kẻ khó gần. Trước khi nàng điều chức, tuy giúp đỡ, nhưng đó trở mặt đòi công lao.
Còn Oanh Ca — tai mắt cô thính, bằng hữu, đồng hương đều từng ở Từ Dưỡng Đường, đều cận, bởi thế nhiều chuyện ngoài chẳng .
Trước mặt trong cung, lời đồn đều Nguyễn Hàm Trân là tài nữ nương nương, dịu dàng nho nhã, học rộng hiểu nhiều, đối nhân xử thế hòa thuận.
Khương Vân Nhiễm chỉ mấy câu đầu cô đang ai.
Là Thanh Đại.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Thanh Đại như Hồng Tụ, tính nết chất phác, đơn thuần. Lúc Bội Lan đuổi Hồng Tụ, hẳn là cân nhắc kỹ càng.
Nếu đến Thanh Đại mà cũng đuổi theo, thì khó tránh khỏi miệng lưỡi thế nhân, Thượng cung cục nhất định phái mới.
Mà họ đang toan tính chuyện lớn, mưu đồ tội tru di tam tộc, thể để lạ tiến Đường Lê Các.
Vì thế, Thanh Đại giữ .
Khi sự việc cấp bách, Khương Vân Nhiễm tính chu , chỉ thể liều giữ mạng cho Thanh Đại và Tiền Tiểu Đa, đợi mới từ từ tính kế.
Chỉ ngờ — Nguyễn Hàm Trân bỉ ổi đến .
Một tiểu cung nữ đơn bạc, chẳng thế lực gì, cũng cô lôi giày vò. Ngoài việc khiến bản vui vẻ, chẳng gì thêm.
Trước , dù chịu nhục, chịu phạt, Khương Vân Nhiễm cũng nén nhịn mà , để trong lòng.
Bởi nàng hiểu, việc lớn, tất trả giá.
nếu là Thanh Đại sỉ nhục, thì nàng thể yên.
Nghĩ đến đây, Khương Vân Nhiễm khẽ hít sâu, trong lòng chủ ý.
Mỗi Thanh Đại tổn thương, nàng nhất định sẽ khiến Nguyễn Hàm Trân trả gấp bội.
Lúc , Oanh Ca vẫn Khương Vân Nhiễm nghĩ nhiều đến , chỉ thở dài than:
“Vị tỷ tỷ cũng thật đáng thương. Vì chuyện của Đại Nguyễn nương nương, đẩy xuống cung nữ quét dọn, chẳng ai bênh vực, cũng ai .”
“Ta từng gặp Đại Nguyễn nương nương, nhưng , nàng đối với cung nhân . Ai ngờ cùng một dòng họ, khác một trời một vực.”
Khương Vân Nhiễm khẽ mỉm :
“Người khác , vì xuất , mà vì lòng .”
Oanh Ca ngẩn một lát, gật đầu:
“Cũng .”
Khương Vân Nhiễm gì thêm, đưa nắm quế viên còn cho Oanh Ca, dặn:
“Mỗi ngày chỉ ăn ba viên thôi, chớ tham.”
Nói , nàng cúi đầu việc.
Dạo gần đây, Chức Tạo Cục vô cùng bận rộn.
Trung thu sắp tới, các cung, các nương nương ai cũng đặt may xiêm y. Ngay cả Thôi Ninh Tần, từng Từ Đức phi trách phạt, cũng đưa tơ mới tới, may một bộ váy thêu.
Loại thêu , dễ thì dễ, khó thì khó.
Dễ là vì cần cắt vải, đo . Khó là vì từng đường kim tinh xảo, sai sót.
Một bộ váy như , thời gian gần bằng một bộ lễ phục.
Thôi Ninh Tần gấp, chỉ dặn cuối tháng Tám trình lên là .
Bởi thế Khương Vân Nhiễm cũng thong thả, bề ngoài vẻ việc chăm chú, thực chất động mấy đường kim.
Nàng đang thêu vài mũi, chợt tiếng Oanh Ca vọng tới:
“Tỷ tỷ, tỷ là cung nào? Có việc gì thế?”
Khương Vân Nhiễm ngẩng đầu — liền bắt gặp một khuôn mặt... quen lạ.
Người nơi cửa, là Thanh Đại.
So với ba tháng , cô gầy nhiều, dáng vẻ ngoan hiền hơn xưa. Giữa chân mày còn nét thơ ngây, đó là vài phần u uẩn. Chính vẻ u sầu khiến cô thêm phần trầm .
Thanh Đại vẻ e dè, nhưng vẫn cố lấy can đảm, ánh mắt quen thuộc dõi phòng thêu, như đang tìm kiếm một ai.
Đột nhiên, ánh mắt nàng giao với Khương Vân Nhiễm.
Bốn mắt , ai một lời.
Khương Vân Nhiễm khẽ nở nụ , nhã nhặn lễ độ.
Thế nhưng, nụ khiến Thanh Đại giật , mắt tròn xoe, kinh ngạc nên lời.
Khương Vân Nhiễm rõ, hẳn là vì dung mạo tương tự khiến Thanh Đại sửng sốt. cũng như đám Hồng Tụ, chỉ cần kỹ một chút, sẽ thấy hai khác biệt.
Nàng hơn nhiều so với Đại Nguyễn nương nương khi xưa.
Khương Vân Nhiễm quá quen với những ánh mắt như thế, nàng chỉ mỉm , chuẩn thu hồi tầm .
Chuyện gì cũng từ từ, thể vội vàng.
nàng ngờ, bước chân Thanh Đại bỗng trở nên kiên định, từng bước thẳng về phía .
Cô gầy đến mức tà áo xanh tro rộng thùng thình cũng che vóc dáng mỏng manh. Mỗi bước như mang theo gió, nhẹ tựa mây bay.
Chớp mắt mặt Khương Vân Nhiễm.
Vài tú nương gần đó tò mò qua, thấy chỉ là một cung nữ quét dọn thì cũng chẳng để tâm, cúi đầu việc.
Oanh Ca khẽ cau mày, tỏ vẻ lo lắng. Cô sang Khương Vân Nhiễm, chỉ thấy nàng khẽ vẫy tay hiệu yên tâm.
Khương Vân Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc, dịu dàng hỏi:
“Cô nương ở cung nào? Có việc gì sai khiến?”
Thanh Đại chăm chú nàng, trong đôi mắt lá liễu từng thơ dại, giờ ánh lên tia sáng. Cô nắm chặt tay, cố kìm nén xúc động.
Khương Vân Nhiễm né tránh, mỉm , dịu dàng như ánh xuân.
Tim Thanh Đại bỗng đập nhanh, như thể trong lặng thầm hiểu rõ tất cả. Cô chầm chậm vươn tay, khẽ siết lấy mu bàn tay của Khương Vân Nhiễm.
Giọng nghèn nghẹn:
“Cảm giác thiết lạ lùng… giống như kiếp từng gặp qua tỷ .”
Nói , khóe môi cô cong lên, nước mắt rưng rưng nơi hàng mi.