Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 40: Bệ hạ, đã lâu không gặp
Cập nhật lúc: 2025-11-30 13:19:31
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thính Tuyết cung náo nhiệt ba hôm.
Đến ngày thứ tư khi Khương Vân Nhiễm phong tuyển thị, Cảnh Hoa Diễm vẫn từng triệu thị tẩm. Trong cung, lời tiếng bắt đầu nảy sinh.
Hoàng cung là chốn trọng thực hơn tình. Ai ân, nịnh hót. Ai thất sủng, liền lạnh nhạt. Đó là lệ thường trong chốn hậu cung.
Trên thế nào, bắt chước theo . Nếu tỏ vẻ cung kính đúng mực, há chẳng trái ý chủ tử?
Vậy nên chỉ trong ba ngày, đãi ngộ ở Thính Tuyết cung liền sa sút rõ rệt.
Chớ ba bữa cơm, đến nước dùng mỗi ngày, đám phòng tạp dịch cũng chẳng buồn đưa. Phải đợi Tiền Tiểu Đa ba bốn lượt nhắc, mới miễn cưỡng đưa tới một xe nhỏ.
Sau ba hôm sống chung, Khương Vân Nhiễm cũng hiểu rõ tính tình của T.ử Diệp.
Cô là nhu hòa trầm lặng, vui vẻ lạc quan, gặp chuyện gì cũng chỉ mỉm , từng than phiền một lời. Khương Vân Nhiễm mến cô bé, cô là Bành Du tiến cử, nên mặt cũng bộ tịch.
Nhìn bữa cơm mặt, rau dưa nguội lạnh, cơm canh đạm bạc, sắc mặt Khương Vân Nhiễm sa sầm.
T.ử Diệp vẫn giữ nét mặt bình thản, dịu giọng khuyên:
“Tiểu chủ chớ lo. Trong cung từ xưa vốn như . Nấm hương củ cải , đồ thừa, chỉ là phần cuối đáy nồi, ngự thiện phòng tiện bày , nên phẩm cấp chẳng cao.”
Rồi cô chỉ món kho đặt bên cạnh, nhẹ giọng tiếp:
“Món thịt bò kho là nô tỳ đặc biệt chọn lựa. Tiểu chủ nếm thử xem miệng ?”
Có thể lấy chút thịt kho , e là T.ử Diệp nể mặt, nợ tình ít.
Khương Vân Nhiễm thở dài:
“Làm khó cho ngươi .”
T.ử Diệp thoáng ngẩn , bật :
“Tiểu chủ thật hiền hậu.”
“Nô tỳ hầu hạ chủ t.ử là bổn phận, là bản lĩnh, dám là khó?”
Khương Vân Nhiễm cô, thấy nụ chân thành, lòng cũng dịu , bèn :
“Nếu còn ăn như , thì các ngươi chắc càng khổ. Chờ Tiểu Đa về, cả ba chúng cùng xuống dùng bữa.”
T.ử Diệp đỏ mặt , cúi đầu:
“Đa tạ tiểu chủ.”
Lúc Tiền Tiểu Đa bận rộn trở về, T.ử Diệp gọi, vội vàng lau mồ hôi mặt bước Minh Gian.
Cơm của Thanh Đại để phần từ . Ba chủ tớ cùng , bắt đầu ăn trưa.
Thính Tuyết cung câu nệ phép tắc “ăn , ngủ lời”. Trong bữa, Khương Vân Nhiễm sang Tiền Tiểu Đa dặn:
“Lát nữa ngươi mang hai lạng Bích Loa Xuân sang tặng Lý trung giám, xem như tạ ơn chiếu cố ngươi .”
Tiền Tiểu Đa cúi :
“Đa tạ tiểu chủ.”
Nói đoạn, nàng sang T.ử Diệp:
“Mấy hôm nay ngươi vất vả trông Thanh Đại, tháng tăng gấp đôi nguyệt bạc cho ngươi, sẽ tự tay đưa.”
“Đợi nàng bình phục, sẽ để nàng phụ trách hầu ăn mặc, điểm trang thường ngày. Còn ngươi quản lý đồ ăn, khố phòng. Việc ai nấy . Nếu thấy xuể, cứ , sẽ nghĩ cách tìm thêm .”
T.ử Diệp ngờ, vị Khương tuyển thị mới nhập cung, từng sủng, mà quả quyết, chu như thế.
Người khác nếu phong tuyển thị, ắt mừng rỡ đến ngủ. Còn nàng — chỉ thản nhiên, mừng giận.
Nếu đổi là phi tần lãnh sủng, ắt sẽ u sầu khổ sở, nhưng nàng thì .
Nàng từng việc một mà , thu xếp đó, vội loạn.
T.ử Diệp khi mới gặp nàng, còn tưởng là nữ t.ử yếu đuối, dáng vẻ đáng thương. Đến khi gặp , cái vẻ yếu mềm bỗng tiêu tan như sương khói.
Lúc cô mới hiểu vì Khương Vân Nhiễm chọn cung.
Chắc hẳn bệ hạ thấy điều khác biệt của nàng, nên mới lưu nàng bên , để ở Thính Tuyết cung trang nghiêm thế .
Cũng khó trách, ngay cả Bành Du công công cũng đích đưa đến đây.
Cô sống nay c.h.ế.t mai, bước chân đây, thì cứ yên lòng mà ở, việc cho , giữ đúng bổn phận, thế là đủ.
Dù chủ t.ử ân sủng lạnh nhạt, việc cô cần vẫn đổi.
T.ử Diệp nghĩ đến đó, liền cúi đầu đáp:
“Vâng, tiểu chủ cứ yên lòng, nô tỳ hiểu .”
Khương Vân Nhiễm khẽ gật:
“Tối nay ngươi mang theo năm lượng bạc, tới ngự thiện phòng, để các nàng nấu cho t.ử tế.”
Kỳ thật cũng chỉ để T.ử Diệp đỡ mấy lời cạnh khóe, để khác nàng tuy xuất thấp kém, sủng ái, nhưng vẫn là phi t.ử phong của hoàng thượng.
Trong cung ngoài Hàn Tuyển thị năm xưa và Nguyễn Hàm Trân địa vị đặc biệt, thì chỉ nàng từ tuyển tú mà .
Ngự thiện phòng dù lòng, cũng nên giữ ba phần tình nghĩa, thể thật sự để nàng nhịn đói.
T.ử Diệp xong, cảm động :
“Tạ ơn tiểu chủ.”
Nói chuyện thêm đôi ba câu, bữa trưa cũng dùng xong.
Khương Vân Nhiễm sang Thanh Đại, thấy sắc mặt cô khá hơn, bèn dậy về phòng nghỉ trưa.
Buổi chiều, nàng giường La Hán trong nhã thất, chậm rãi thêu hà bao.
Nàng vốn là tú nương trong cung, tay nghề thêu thùa chẳng ai sánh bằng, cây kim bạc trong tay nàng nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay trắng mịn, như linh khí.
T.ử Diệp xong việc, bước dâng , khỏi khen ngợi:
“Nữ công của tiểu chủ thật khéo.”
Khương Vân Nhiễm mỉm :
“Đây là bản lĩnh để sống. Đã hiểu thì cho , bằng trong cung?”
Những ngày , nàng vẫn kiên trì thêu hà bao. Đến hôm nay, cuối cùng cũng thành.
T.ử Diệp kỹ, cất tiếng:
“Là Như Ý Đồng Tâm văn?”
Khương Vân Nhiễm vốn tinh thông thêu chỉ vàng bạc, hoa văn đồng tâm như ý nàng thêu tỉ mỉ tinh xảo, ánh nắng chiếu càng thêm rực rỡ, tựa như mang theo phúc khí trời ban.
Nàng rắc một tiếng, cắt chỉ.
Sau đó bắt tay đan nút hoa mai cho hà bao.
Chẳng bao lâu, một cái hà bao xinh gọn trong tay nàng.
Nàng ngắm nghía một lát, hài lòng gật đầu:
“Quả nhiên uổng công .”
T.ử Diệp nhịn bật .
Khương Vân Nhiễm xong hà bao, liền bắt tay chuẩn hương liệu.
Thanh Đại còn bệnh, Thính Tuyết cung cung nữ quét dọn, nên T.ử Diệp và Tiền Tiểu Đa đều bận túi bụi, xoay như chong chóng.
T.ử Diệp chỉ nghỉ một lát với Khương Vân Nhiễm, vội vàng ngoài lo việc.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-40-be-ha-da-lau-khong-gap.html.]
Chẳng bao lâu, Tiền Tiểu Đa đầu đầy mồ hôi bước .
Y dám tới gần, chỉ trong thư phòng nhỏ, vọng :
“Lý gia gia dặn tiểu nhân tạ ơn tiểu chủ. Ông T.ử Diệp là nữ hài quê ông, mong tiểu chủ chiếu cố nhiều hơn.”
Khương Vân Nhiễm treo hương lên, đặt từng túi thơm hà bao hoa văn đồng tâm.
Nàng nghĩ thầm: Thì là quen cũ, xem vị Lý Trung giám bệ hạ tín nhiệm. Trong cung lúc ai còn giữ , ắt đều là hữu dụng.
Tiền Tiểu Đa tiếp:
“Tiểu nhân cũng với ông , tiểu chủ nhân hậu, T.ử Diệp ở đây , bảo ông cứ yên tâm.”
Khương Vân Nhiễm khẽ gật đầu:
“Về ngươi nên kính trọng ông nhiều hơn. Làm việc thế nào, chắc ngươi chừng mực .”
“Vâng ạ.”
“Có khi nào ?”
Tiền Tiểu Đa ngập ngừng, nhỏ giọng đáp:
“Lý gia gia rõ lắm, nhưng nhắc, nếu hôm nào thời tiết , qua giờ Thân lẽ sẽ thấy thánh nhan.”
Khương Vân Nhiễm khẽ :
“Ta hiểu .”
Có bạc trong tay, ngự thiện phòng cũng dễ chuyện. Mấy ngày nay trời oi ả, khắp Ngọc Kinh như lò hấp. Ngay trong điện cũng nóng đến mức Khương Vân Nhiễm đổ mồ hôi ròng ròng.
Trường Tín cung thì chằng chịt nhà cửa, hành lang sâu hun hút, gió chẳng thể nào lọt .
Tiền Tiểu Đa nóng tới mức chịu nổi, bèn :
“Tiểu chủ, nếu ngài e chẳng chịu . Hay để tiểu nhân lấy một khối băng về?”
Tuy Khương Vân Nhiễm chỉ là một tuyển thị, phân vị thấp, nhưng hoàng gia vẫn lễ chế. Như ba cục hai giám trong cung, đến ngày nắng nóng, ai cũng thể lĩnh một khối băng dùng tạm. Thải nữ tuyển thị đều thế.
lệ là một chuyện, thực tế nhận là chuyện khác.
Dù băng lớn nhỏ, nứt nẻ chảy hết, đều là do trời, ai dám cãi?
Thính Tuyết cung lúc còn lạnh lẽo vắng vẻ, Khương Vân Nhiễm tranh đua, vốn định nhắc đến chuyện .
nàng cũng chẳng tự khổ .
“Đi .” – Nàng nhẹ giọng đáp.
Hôm đầu, Tiền Tiểu Đa quả thực mang băng về.
Thính Tuyết cung băng giám, chỉ thể đặt trong chậu sen, mát mẻ mắt.
Nàng gọi Thanh Đại cùng , bốn vây quanh bồn sen, uống trò chuyện, trông chẳng giống cung nhân chút nào.
Dưỡng bệnh năm ngày, khí sắc Thanh Đại khá hơn nhiều.
Mặt cô hồng hào trở , vết thương cũng gần khỏi hẳn, quan trọng là — tinh thần.
“Tiểu chủ, nô tỳ thấy khỏe hơn nhiều !” – Cô vui mừng .
Nhìn sang T.ử Diệp, áy náy:
“Mấy hôm nay đều để T.ử Diệp vất vả, buổi tối để việc .”
Khương Vân Nhiễm lắc đầu:
“Sự nhọc nhằn của nàng sẽ đền bù. Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng, đợi khỏi hẳn , còn trâu ngựa cho nữa mà.”
Thanh Đại cùng T.ử Diệp liếc , khẽ .
Khương Vân Nhiễm tay ngừng thêu vá, may xong hà bao bắt đầu đan vớ.
Kiểu vớ , thoáng là để cho nam t.ử dùng.
vui mấy cũng qua nhanh.
Hôm , Tiền Tiểu Đa hầm băng, trở về tay .
Y cúi đầu hổ, dám để Khương Vân Nhiễm lo lắng, chỉ :
"Hôm nay may, băng phát hết. May mà trời nóng lắm, mai tiểu nhân sớm hơn."
Khương Vân Nhiễm trong đình, hoa quế bốn mùa đua nở, bỗng cảm nhận một luồng gió mát thoảng qua.
Khí trời dịu, còn oi như hè nữa.
Nàng quyết đoán:
"T.ử Diệp, sửa soạn, Ngự hoa viên."
T.ử Diệp tinh thần sáng lên.
Khương Vân Nhiễm từng thẳng nàng định gì, nhưng qua mấy ngày, T.ử Diệp hiểu rõ: chủ t.ử chịu yên chờ vận mệnh.
"Núi tới, tới núi" – Câu dường như sinh để về nàng.
T.ử Diệp cẩn thận chải chuốt cho nàng, thậm chí còn điểm trán hoa sen cát tường, nét vẽ mảnh mai mà thanh nhã.
Ra khỏi cửa, qua hai khắc.
Khương Vân Nhiễm vội, dắt T.ử Diệp thong thả hướng về Ngự hoa viên.
Dọc đường , gặp kẻ quen , rõ phận, nhưng xiêm y đều nàng thường nhân, nhao nhao hành lễ.
Khương Vân Nhiễm vẫn thản nhiên, ngang, đáp lời, thẳng.
Phía , lời bàn tán nổi lên:
"Chính là tú nương đó, giẫm lên đầu Tiểu Nguyễn nương nương mà leo lên cao."
"Có gì giỏi giang , cũng chỉ là một kẻ mới tới."
"Lại còn sủng hạnh kìa..."
"Ai nha, tới nay mấy hôm , thật đáng thương."
Tiếng xôn xao, nàng vẫn bước chậm rãi, chẳng ngoảnh đầu.
Một đường thẳng tới Lãm Nguyệt Các, vòng vèo, cũng chẳng dừng chân ngắm cảnh.
Trước gốc mai vàng, nàng dừng , nhẹ lau mồ hôi trán bằng chiếc khăn tay.
Ngẩng đầu, thấy cửa sổ các mở rộng, bóng quen thuộc lộ bên song cửa.
Ánh mắt Khương Vân Nhiễm sáng rực.
Nàng mỉm , mặt như ánh trăng đầu thu.
Giọng êm như nước xuân tháng ba:
"Bệ hạ."
Cảnh Hoa Diễm cúi mắt xuống.
Hoa sen cát tường trán nàng nở rộ, dung nhan tươi sáng, sóng mắt như xuân thủy, chỉ một ánh khiến đất trời ấm .
Nàng mỉm , nhẹ giọng:
"Bệ hạ, lâu gặp."