Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 46: Bệ hạ, nhìn Khương Tuyển thị dường như đã khóc
Cập nhật lúc: 2025-12-18 03:50:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Trường Tín cung, đúng hơn là khắp thiên hạ, thể trưởng công chúa gọi là “tẩu tẩu”, cũng chỉ hoàng hậu – chính thê của hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ.
Vậy mà giờ phút , Vĩnh Ninh trưởng công chúa gọi Diêu quý phi một tiếng “tiểu tẩu tẩu”.
Trên đời nào ai gọi như thế?
Diêu quý phi là quý phi, dù tôn quý đến , rốt cuộc vẫn là . Tiếng “tẩu tẩu”, cô xứng.
Khương Vân Nhiễm xa xa thiếu nữ hoạt bát , trong lòng khẽ thở dài:
Quả nhiên, trong cung ai đơn giản.
Diêu quý phi nhập cung năm năm, sớm sinh trưởng nữ cho hoàng đế. Dưới sự nâng đỡ của Nhân Tuệ thái hậu cùng Diêu tướng ngoại, tưởng chừng địa vị vững như bàn thạch, mà Cảnh Hoa Diễm vẫn phong hậu.
Triều thần Diêu thị tác động, mấy phen dâng tấu xin lập hậu, nào cũng hoàng đế bỏ sang một bên.
Nghe cuối là đầu năm ngoái, khi Diêu quý phi sinh con gái – tức đại công chúa, tấu chương xin lập hậu chất cao như núi. đó cũng là duy nhất bệ hạ tức giận chuyện hậu vị.
Những chuyện đều là Oanh Ca kể .
Tiểu nha đầu bắt chước bộ dáng bệ hạ, mày cau mặt lạnh, giọng nghiêm nghị, :
“Trẫm là vua một nước, lập ai hậu chẳng lẽ còn cần các khanh định đoạt? Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là giữ hậu cung, phụ tá quốc sự, thể lập bừa. Hôm nay trẫm rõ, về lập ai hậu, đều do lòng trẫm mà quyết. Ai còn nhiều lời, giáng chức ba năm, triều!”
Oanh Ca giống như thật, khiến Khương Vân Nhiễm đau cả bụng.
Những chuyện hề bí mật. Diêu quý phi lúc mất mặt lớn, lấy cớ mang bệnh rút bài tử, ở yên trong Lâm Phương cung một thời gian, mãi mới chịu ngoài.
Oanh Ca tường tận chi tiết đến thế, thật là giỏi.
Khi , Khương Vân Nhiễm từng hỏi:
“Diêu gia hành sự âm thầm đến ?”
Cảnh Hoa Diễm nổi giận là chuyện lớn. Dù Diêu gia quyền thế nghiêng trời, cũng thể chừa mặt mũi hoàng thượng.
Huống chi, giờ Diêu gia cũng còn mạnh như . Vài năm qua, bệ hạ âm thầm tính toán, khiến thế lực Diêu thị bắt đầu lung lay.
Năm nay, bệ hạ tăng chỉ tiêu khoa cử, trọng dụng trẻ, khích lệ sĩ tử, khiến triều đình thêm sinh khí. Trong cảnh đó, Diêu gia lo lắng cũng là lẽ thường, nhưng dám càn.
Bởi vì hoàng đế … giống tiên đế.
Nghĩ kỹ thì, khi Nghi phi sinh con, Đại hoàng t.ử thể trạng yếu ớt, Diêu gia mới dấy lòng tham vọng.
Lời là do Oanh Ca thì thầm cùng Khương Vân Nhiễm khi hai ở Thính Tuyết cung, đêm khuya cùng gối trò chuyện.
Oanh Ca nghĩ tiểu chủ chẳng gì về cung sự, nên mới cố ý rõ:
“Muốn vững trong cung, tin tức là thứ thể thiếu.”
Oanh Ca rõ tiểu chủ cam tâm chỉ là một tuyển thị, nhưng thấy Hoàng thượng mấy ban thưởng cho Thính Tuyết cung, bèn mấy lời .
Cô cung lâu, chỉ một năm, nhưng thích cùng quê thì đầy khắp hậu cung, nên chuyện lớn nhỏ đều đôi phần.
Từ khi bệ hạ ban thưởng, Oanh Ca hiểu: Hoàng thượng thích tiểu chủ, chẳng qua triệu thị tẩm là vì cớ khác.
Vì , lời đều dè dặt.
Cô :
“Hôm Nghi phi nương nương sinh, Nhân Tuệ Thái hậu ngã bệnh. Thái hậu nương nương khi vì sinh Vĩnh Ninh công chúa mà thể tổn hao, về cứ tới mùa đông là đầu gối đau nhức. Năm bệnh phát nặng, Thái hậu thể xử lý chính sự.”
Khương Vân Nhiễm khẽ gật đầu:
“Lúc đó bệ hạ để Diêu quý phi coi sóc lục cung, để Từ Đức phi cùng chia quyền, là để cân bằng.”
Oanh Ca thế thì mắt sáng lên:
“Tiểu chủ thật thông minh!”
Khương Vân Nhiễm khẽ , tiếng sáo trúc ngoài sân vang lên du dương, khiến lòng nàng càng thêm rõ ràng.
Hôm nay, điều quan trọng là sinh nhật của trưởng công chúa Vĩnh Ninh, mà là Diêu gia nhân dịp củng cố thế lực, cả trong cung lẫn ngoài triều.
Dù lời là chân tình là mưu tính, Vĩnh Ninh công chúa đều nhất định .
Cảnh Hoa Diễm đưa lưng về phía Khương Vân Nhiễm, nàng thấy vẻ mặt của , nhưng cũng đoán : nhất định là lạnh nhạt như cũ.
Hắn mở miệng, câu của Vĩnh Ninh công chúa cứ lơ lửng trong trung, rơi chẳng xuống đất.
Tiểu công chúa còn nhỏ tuổi, đỏ cả mắt, mím môi Cảnh Hoa Diễm đầy lo lắng.
Nếu là thường ngày, cô bé nũng, khi bệ hạ mủi lòng.
hôm nay, Cảnh Hoa Diễm tuyệt dung tha.
Hiển nhiên, hoàng thượng vì một câu mà để Diêu gia chiếm thế thượng phong.
Hắn , khác cũng dám xen .
Trong điện im lặng như tờ, ngay cả thở cũng nhẹ .
Ngoài sân, nhạc công Nam Âm Các đang sức thổi sáo, âm thanh du dương như suối chảy, nhưng ai thưởng thức nổi.
Bỗng, Nhân Tuệ Thái hậu mở miệng:
“Hoàng đế…”
Vừa dứt lời, Diêu quý phi vội dậy.
Nét mặt cô tái nhợt, nụ vốn điểm nhẹ nơi môi cũng tan biến, vội vàng khom hành lễ:
“Bệ hạ, đều là của thần , xin bệ hạ trách phạt.”
Cô đem “ năng đúng mực” của trưởng công chúa Vĩnh Ninh gánh hết lên .
Một chiêu đúng là khôn khéo, đem cơn sóng lớn ép xuống.
, danh xưng “tẩu tẩu" mà Vĩnh Ninh gọi vẫn thể xóa , vô tình khiến nhớ chuyện cũ của Diêu thị.
Nhân Tuệ Thái hậu lạnh nhạt liếc Diêu quý phi một cái, đầu dịu giọng với nữ nhi:
“Đều là trong nhà, sai một hai câu cũng chẳng . Vĩnh Ninh, mau xuống .”
Bà từ ái, như thể từng để tâm.
“Đứa nhỏ vẫn nghịch ngợm, năng chẳng suy nghĩ.”
Thái hậu mở lời, lúc Cảnh Hoa Diễm mới chậm rãi lên tiếng:
“Vĩnh Ninh còn nhỏ, tâm tư vững. Ngày mai, trẫm sẽ sai Đỗ thái phó giảng kinh nghĩa cho nàng, thêm tam mộ ngũ điển, học cho vững cái lễ cái đạo.”
Lời phần nặng nề.
Vĩnh Ninh trưởng công chúa trách mắng, đôi mắt lập tức đỏ hoe, sắc mặt thoáng lộ vẻ kinh hãi.
Dẫu trong lòng ấm ức, cô cũng dám rời khỏi lầu Bách Hi, vẫn cố ở , cùng mừng thọ chính .
“Vâng.”
Cô bé dậy, hướng về phía Cảnh Hoa Diễm, nhẹ giọng:
“Tạ ơn hoàng ban ân.”
Phong ba lắng, hí khúc bắt đầu vang lên.
Buổi diễn hôm kéo dài từ đầu giờ Tỵ đến tận giờ Ngọ, ngừng nghỉ, đến khi nắng lên cao mới kết thúc.
Tiếng hát rộn rã, lầu Bách Hi thêm phần náo nhiệt.
Các vị vương gia, phò mã lượt bước lên mời rượu Cảnh Hoa Diễm.
Cảnh Hoa Diễm chỉ nhấp môi đôi ba chén lấy lệ, dùng khăn lau tay.
Lương Tam Thái ghé sát, hạ giọng:
“Bệ hạ, khi nãy Khương tuyển thị rời , hoàng quý thái phi cũng hồi cung.”
Cảnh Hoa Diễm nghiêng mắt về , ánh mắt u lãnh:
“Trẫm .”
Lúc , Khương Vân Nhiễm đang xiêm y trong một gian sương phòng.
Thay y phục xong, nàng rửa tay, tô chút son nhẹ.
Thanh Đại buộc dải lưng cho nàng :
“Quả nhiên sắp mưa, Oanh Ca đúng là miệng linh.”
Khương Vân Nhiễm mỉm , khoác thêm một tấm áo choàng mỏng:
“Con bé khôn ngoan, trời đoán gió.”
Hai dứt lời, chợt một bóng quen thuộc bước .
Thẩm thừa chỉ mỉm , bước chậm rãi tới:
“Bái kiến Khương tuyển thị.”
Khương Vân Nhiễm dừng bước, khẽ :
“Thẩm thừa chỉ, chẳng thái phi nương nương điều gì phân phó?”
Thẩm thừa chỉ vẫn giữ nụ ôn hòa:
“Tiểu chủ quả là hiểu ý, nương nương mời một chuyến.”
Khương Vân Nhiễm hít một thật sâu, đó gật đầu, theo bà đến gian sương phòng bên cạnh.
Ngoài trời tiếng mưa rơi lộp bộp, bước , đập mắt là một tấm bình phong vẽ mặt phù dung thanh nhã.
Hoàng quý thái phi ngay ngắn ghế chủ vị. Bà là đường của Cung Túc hoàng hậu, tuổi mới ba mươi tám, dung mạo đoan trang, khí độ bất phàm.
Tóc bà đen nhánh, búi mẫu đơn, cài đỉnh hoa đơn giản mà trang nhã.
Khương Vân Nhiễm thấy thế, chút do dự, bước lên quỳ xuống hành lễ:
“Thiếp bái kiến hoàng quý thái phi nương nương, kính chúc nương nương vạn phúc kim an.”
Thái phi mỉm , chỉ lặng lẽ nàng, hồi lâu vẫn cất tiếng.
Trên đất trải bồ đoàn, Khương Vân Nhiễm quỳ hồi lâu, đầu gối bắt đầu đau âm ỉ.
Nàng giả vờ bình thản, ngược c.ắ.n môi, để lộ đôi chút ủy khuất.
Hoàng quý thái phi xoay chuỗi phật châu trong tay, thấy hình nàng khẽ run, khẽ hừ một tiếng lạnh:
“Mới chút ủy khuất như thế chịu nổi?”
Khương Vân Nhiễm cúi đầu, cần cổ trắng ngần như ngọc.
“Xin nương nương bớt giận, sai .”
Thái phi chậm rãi hỏi:
“Nói thử xem, ngươi sai chỗ nào?”
Khương Vân Nhiễm ngừng một lát mới nhẹ giọng đáp:
“Hôm ở ngự thiện phòng, nóng nảy, lỡ đắc tội với Thẩm thừa chỉ, Thừa chỉ mất mặt.”
Nói đến đây, nàng như nghẹn ngào, đưa khăn lên chấm nhẹ nơi khóe mắt.
“Thiếp xuất dân dã, từ nhỏ ít học, chẳng rõ tôn ti lễ nghi, quy củ trong cung cũng chẳng gì, chỉ lo tranh hơn thua, hành sự hồ đồ, cân nhắc hậu quả. Việc theo lời Thẩm thừa chỉ, tự nhiên là phụ lòng của nương nương, là của .”
Nói là hiểu quy củ, nhưng lời khéo léo, ai qua cũng tán thưởng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ngày nàng mặt quá đà, hôm nay giả vờ nhún nhường, e là lộ vẻ giả tạo.
Chi bằng bày bộ dáng dân nữ thật thà, ngược khiến Hoàng quý thái phi dễ mềm lòng.
Quả nhiên, Hoàng quý thái phi lạnh một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn:
“Hay cho một thích tranh hơn thua.”
“Ngươi thể lời , cũng hẳn là kẻ ngu dốt." Giọng thái phi dần dịu : "Giờ ngươi cũng đó, trong cung bao nhiêu phi tần quyền cao, mỹ mạo khéo lấy lòng bệ hạ, còn ngươi…”
“Ngươi chỉ là một kẻ trong muôn , tuyển cung, chẳng qua cũng là nhờ chút ánh sáng chiếu rọi mà thôi.”
Không là ánh sáng của ai, nhưng ai cũng hiểu rõ.
Khương Vân Nhiễm và Nguyễn Tiệp dư ngày giống đến lạ, điều trong hậu cung còn là điều bí mật.
Mọi ai miệng, nhưng ánh mắt thì giấu tò mò.
Hơn nữa, bệ hạ cũng hề hạ chỉ cấm miệng.
Dường như trong mắt Cảnh Hoa Diễm, việc nhớ đến Nguyễn Tiệp dư chẳng điều gì khó .
“Thái phi dạy đúng.”
Khương Vân Nhiễm lập tức cúi hành lễ, giọng điệu cung kính.
Hoàng quý thái phi hình thướt tha của nàng, một lúc mới khẽ thở dài:
“Bệ hạ là do nuôi lớn, tính tình thế nào, là rõ nhất.”
“Khương tuyển thị, ngươi thăng tiến, hưởng vinh hoa?”
Khương Vân Nhiễm đáp.
Nàng cúi đầu, thần sắc gợn sóng, dường như chẳng động lòng bởi lời dụ dỗ.
Thanh Đại phía lộ vẻ gì, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lần chuyện ở ngự thiện phòng, tiểu chủ về liền nghiêm khắc căn dặn các nàng, từ đó đến nay dù là Hoàng quý thái phi Nguyễn Bảo lâm cũng dám càn.
Lúc cô còn hiểu rõ, nay lời Hoàng quý thái phi, mới chủ t.ử nhà sớm đoán ý đồ, nên mới dè chừng .
Tiểu chủ quả là thần nhân...
Cô nghĩ trong lòng. Vì kéo tiểu chủ cuộc? Không cần đoán, Hoàng quý thái phi rõ:
“Bệ hạ tuổi trẻ trải nhiều sóng gió, đến nay kế vị, nhưng cuối cùng vẫn chỉ một đơn bóng.”
Giọng Hoàng quý thái phi mềm :
“Đứng lên .”
Khương Vân Nhiễm lúc mới thong thả dậy, ngoan ngoãn mặt Hoàng quý thái phi, hàng mi khẽ động, thần sắc chăm chú.
“Cung cấm hôm nay thì rực rỡ, ai cũng giống như hoa nở, nhưng là di mẫu của hoàng đế, là hiểu nó rõ nhất.”
Ánh mắt bà nhướng lên, thẳng tắp Khương Vân Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-46-be-ha-nhin-khuong-tuyen-thi-duong-nhu-da-khoc.html.]
"Những phi tần trong cung, bệ hạ từng thực lòng tín nhiệm, càng ai để dốc bầu tâm sự. Mấy năm nay, lo lắng từng ngày, sợ sinh lòng u uất, cũng sợ cô phụ tâm nguyện của a tỷ."
Bà dừng một chút, giọng chậm rãi:
"Cũng may, hiện giờ ngươi."
Lời phần quá lố. Khương Vân Nhiễm chỉ là một tuyển thị sủng hạnh, gì tư cách trở thành cận của hoàng đế?
Hoàng quý thái phi e là quá xem trọng nàng.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Nương nương nâng đỡ, chẳng qua chỉ là con gái nhà quê, bản lĩnh gì, thực dám nhận trọng trách ."
Hoàng quý thái phi khẽ:
"Không, ngươi khác những khác."
Bà Khương Vân Nhiễm, ánh mắt nghiêm nghị mà ôn hòa:
"Khương tuyển thị, e là chính ngươi cũng , bản may mắn dường nào."
Khương Vân Nhiễm ngẩn , hỏi :
"Nương nương , là vì dung mạo ... giống Tiệp dư Nguyễn thị đúng ?"
Ý tứ , ai trong cung đều đoán . Nàng giống Nguyễn Tiệp dư – từng sủng ái sâu sắc, nên hoàng quý thái phi tin rằng nàng thể thế vị trí đó.
Hoàng quý thái phi đáp:
" là phần như thế, nhưng cũng ."
Bà tiếp:
"Ta từ nhỏ theo a tỷ học lễ nghĩa, hai tỷ tình thâm nghĩa nặng. Cả đời mong gì nhiều, chỉ mong a tỷ thể trọn ý nguyện, cũng mong bệ hạ thấu hiểu, yên lòng."
"Khương Vân Nhiễm, nếu ngươi chịu theo an bài của , thật lòng phụng dưỡng bệ hạ, chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi phú quý suốt đời."
Khương Vân Nhiễm xong, trong lòng khẽ run.
Trong khoảnh khắc, nàng như chút d.a.o động, nét mặt cũng thoáng rối bời, vẻ ủy khuất cố che giấu cũng còn, chỉ lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Một mềm yếu như nàng, dễ lay động đến thế ?
giây lát qua , Khương Vân Nhiễm nhanh chóng trấn định , lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái.
Sắc mặt hoàng quý thái phi khẽ đổi.
"Nương nương." Nàng ngẩng đầu, giọng nghèn nghẹn, một giọt lệ rơi xuống má: "Thiếp thật sự xứng."
"Bất quá là một gặp gỡ ngoài ý , khiến trở thành tuyển thị, nhưng từ đó đến nay, bệ hạ từng triệu kiến một ."
Giọt lệ nối tuôn rơi, từng hạt như châu ngọc, khiến cũng động lòng.
Hoàng quý thái phi nàng, rốt cuộc cũng d.a.o động:
"Hoàng thượng chẳng qua là bận việc, chứ ..."
Lời dứt, Khương Vân Nhiễm dập đầu nữa.
"Thiếp nương nương lòng nhân hậu, một lòng suy nghĩ cho bệ hạ. sợ..."
"Chỉ một gặp mặt, Nguyễn nương nương đưa chỗ c.h.ế.t. Nếu một ngày nào đó thật sự chút cơ duyên, chỉ e tai họa càng lớn."
"Nương nương, ham vinh hoa phú quý, hoàng mệnh ban, thể trái, chỉ mong sống yên trong cung, bình bình qua ngày, là đủ mãn nguyện."
Nói , nàng dập đầu thứ ba.
"Nương nương kỳ vọng cao, thể đáp ứng, xin nương nương thứ ."
Lời đến thế, ai còn thể ép nàng thêm?
Hoàng quý thái phi rũ mắt dáng gầy nhỏ mặt, chuỗi Phật châu trong tay khẽ vang lên từng tiếng đều đặn. Một hồi , bà thở dài một tiếng:
"Thôi ."
Giọng cũng trở nên ôn nhu:
"Ngươi lên ."
Khương Vân Nhiễm :
"Đa tạ ơn nương nương, suốt đời quên."
Chờ nàng dậy, hoàng quý thái phi nghiêng đầu liếc Thẩm Thừa Chỉ.
Thẩm Thừa Chỉ tiến lên, đưa một cái hà bao cho Thanh Đại.
Hoàng quý thái phi dịu giọng bảo:
“Không thể để ngươi quỳ uổng phen , thôi thì cầm lấy kỷ niệm. Nếu ngươi cũng , bổn cung ép. Chỉ là về khổ sở gì, cứ đến tìm bổn cung. Dù bổn cung cũng là hoàng quý thái phi, giúp một tay thì sẽ giúp.”
Khương Vân Nhiễm cúi hành lễ, nữa tạ ơn, cùng Thanh Đại lui .
Ra đến hành lang, Thanh Đại liền bước tới đỡ tay nàng.
Nàng quỳ lâu, đầu gối tê dại, vịn lấy Thanh Đại mà chậm rãi vài bước, mới duỗi thắt lưng .
“Trang điểm của chỗ nào ?”
Thanh Đại khẽ lắc đầu: “Không , tiểu chủ cứ yên tâm.”
Lúc Khương Vân Nhiễm mới nhẹ nhõm thở .
Thanh Đại thấy hà bao trong tay, khẽ mở , khỏi kinh ngạc:
“Tiểu chủ, là một thỏi vàng.”
Khương Vân Nhiễm chỉ :
“Cất kỹ.”
Rồi nàng khôi phục dáng vẻ cung kính nhã nhặn, chậm rãi về lầu Bách Hi.
Cảnh Hoa Diễm vẫn đấy, đưa lưng về phía nàng, tay cầm chén , chậm rãi uống từng ngụm.
Lương Tam Thái khom thấp giọng bẩm:
“Bệ hạ, Khương tuyển thị hình như .”
Người ngoài , chứ Lương Tam Thái thì mắt tinh như cú vọ.
Y cung nhiều năm, mắt sáu đường, tai tám hướng, sớm luyện thành thói quen quan sát kỹ.
Cảnh Hoa Diễm liếc mắt y một cái.
Lương Tam Thái liền vội , tự đ.á.n.h nhẹ mặt :
“Là tiểu nhân lắm miệng.”
Kịch hôm nay, xem đến phát ngán.
Khương Vân Nhiễm còn thể kiên nhẫn, chứ xem như đến cuối cùng cũng thấy mệt. Nói gì tới mấy vị thái phi tuổi cao sức yếu.
Chưa đến buổi trưa, Cảnh Hoa Diễm rời yến tiệc, về Càn Nguyên cung xử lý chính sự.
Sau bữa trưa, Đức thái phi và Thục thái phi cùng cáo lui. Chừng hai khắc , mấy vị vương phi lớn tuổi cũng lượt rời .
Bách Hi Lâu vì thế mà vắng một nửa.
Cung yến như thường , cũng chẳng lễ tiết trọng đại gì, nên Nhân Tuệ thái hậu chẳng hề lấy phiền.
Bà ăn hạt dưa, trò chuyện cùng hoàng quý thái phi:
“T.ử Hiên mới thành hôn, dạo thế nào ?”
T.ử Hiên là Tam hoàng tử, hiệu là Lễ vương, do hoàng quý thái phi sinh .
Đầu năm cưới vợ — là cháu gái bên ngoại của chính hoàng quý thái phi, cũng là con gái trưởng tộc Thẩm thị.
Năm xưa biến cố xảy , Cung Túc hoàng hậu bệnh nặng, Thẩm gia sa sút.
May , chi của hoàng quý thái phi vẫn định, nhờ phận mẫu hoàng tử, một nữa gây dựng thanh thế.
Đệ của hoàng quý thái phi hiện là tộc trưởng Thẩm thị, xem như nâng cơ nghiệp.
Tuy lực còn yếu, nhưng hậu thuẫn của hoàng đế, Thẩm thị dần lấy tiếng tăm nơi kinh thành.
Năm ngoái khi luận hôn, Cảnh Hoa Diễm chỉ để cho hoàng quý thái phi và Lễ vương tự chọn.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng cưới luôn đích nữ của Thẩm thị, xét theo vai vế, cũng là biểu của hoàng thượng.
Vị vương phi ôn hòa nhã nhặn, giỏi thơ văn, nổi danh trong kinh thành.
Nếu vì Diêu gia và Thẩm gia nước lửa khó dung, e rằng Nhân Tuệ thái hậu nàng con dâu .
Hoàng quý thái phi thở dài:
“Người trẻ thường sống theo tình cảm, Vương phi tính tình như , thường vì chuyện nhỏ mà giận dỗi với T.ử Hiên, cứ lóc kể lể trong cung hoài.”
“Ngươi còn trẻ, khuyên bảo bọn chúng thêm một chút.”
Hoàng quý thái phi than nhẹ:
“Tỷ tỷ cũng , T.ử Hiên là đứa nhỏ ngu ngơ vụng về, học chẳng , việc cũng dở, suốt ngày chỉ rong chơi, thật hổ thẹn với kỳ vọng của bệ hạ.”
Bà thở dài, phần gượng gạo:
“Vẫn là tỷ tỷ thảnh thơi. T.ử Thành lời hiểu chuyện, nay danh tiếng trong triều, để tỷ tỷ lo lắng.”
Nhân Tuệ thái hậu chỉ nhàn nhạt:
“Nó tính tình quá thật thà, lanh lợi, tùy cơ ứng biến. Bệ hạ bảo tra sổ sách ở Hộ bộ, nó liền vội vội vàng vàng tra thật, kết quả đ.â.m đơn hạch tội, mà bản còn chẳng .”
Bà dừng một chút, nhẹ giọng:
“Nếu bệ hạ thương hoàng , sai nhắc nhở một tiếng, sợ là chuyện ầm ĩ đến tai ngoài .”
Hai chuyện khẽ, cách khá xa chỗ Khương Vân Nhiễm. nàng chăm chú lắng , nên vẫn vài câu.
Nghĩ kỹ , hai vị hoàng thúc tuổi xấp xỉ Cảnh Hoa Diễm, nết lành, kẻ chỗ thiếu. rốt cuộc là ruột, lòng thương vẫn đặt nơi con .
Mà hoàng đế bệ hạ – muôn dân – là cô đơn nhất.
Chợt hoàng quý thái phi hỏi:
“Tỷ tỷ, T.ử Thành thành cũng hơn một năm ?”
Nhân Tuệ thái hậu giọng vẫn điềm tĩnh:
“Không gấp. Nó gần đây bận rộn ở Hộ bộ, ít khi về vương phủ. Vương phi cũng điều, nhắc đến, chỉ âm thầm chăm lo.”
Hoàng quý thái phi khẽ thở dài:
“Hài t.ử đều là cả, chỉ là... chuyện con nối dõi vẫn luôn khiến lo.”
Nhân Tuệ thái hậu cũng lặng lẽ gật đầu:
“Phải, cũng phiền lòng vì điều đó.”
Hai gì thêm nữa.
Khương Vân Nhiễm cúi đầu, trong lòng cảm thấy thú vị.
Đều là con cháu hoàng tộc, ngự y chăm sóc, thái y viện ngày đêm lo t.h.u.ố.c thang, mà sinh con đẻ cái cũng khó như lên trời. Nghĩ đến thật thấy trớ trêu.
Nàng uống ba chén , ăn hết một đĩa đậu phộng giòn, nếm thêm hai miếng bánh đậu xanh, đến mức thắt lưng tê rần mới vở kịch kết thúc.
Nhân Tuệ thái hậu dậy tuyên bố tan tiệc. Khương Vân Nhiễm khắp một vòng, thấy sắc mặt ai nấy đều nhẹ nhõm rõ rệt.
Xem như qua một hồi .
Diêu quý phi từ đầu yến chỉ yên lặng, giờ mới bước lên, nhẹ giọng :
“Thần lo toan chu , chuẩn náo nhiệt thêm, để vui vẻ, ai ngờ thành khiến hài lòng.”
Nhân Tuệ thái hậu vẫn giữ thể diện cho cô mặt ngoài:
“Ngươi còn trẻ, đầu tổ chức yến tiệc lớn, quen việc là điều dễ hiểu. Sau kinh nghiệm sẽ khác.”
Vừa dứt lời, bà chậm rãi rời . Diêu quý phi bước theo, đỡ thái hậu và công chúa Vĩnh Ninh về Thọ Khang cung.
Đến nơi, cô cúi nhỏ:
“Thái hậu nương nương nên nghỉ ngơi sớm, thần xin cáo lui.”
Nhân Tuệ thái hậu quét mắt liếc cô, mặt lạnh nhạt:
“Ngươi theo .”
Diêu quý phi thoáng cứng .
Vĩnh Ninh công chúa liền bước lên, nũng:
“Mẫu hậu, biểu tỷ cũng mệt , là để tỷ ….”
“Con im miệng.”
Vĩnh Ninh lập tức tái mặt, dám thêm lời nào.
Nhân Tuệ Thái hậu liếc Bành Thượng cung, lạnh nhạt phân phó:
“Dẫn nó lui về.”
Vĩnh Ninh trưởng công chúa mím môi, cuối cùng chỉ đành ngoái đầu Diêu quý phi một cái, ngoan ngoãn lui xuống.
Diêu quý phi sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ theo Nhân Tuệ Thái hậu trở nội điện.
Cánh cửa lưng khép két một tiếng, cô còn kịp quỳ xuống hành lễ, liền ăn ngay một cái tát.
“Ngươi lá gan nhỏ, dám trái lời bổn cung?”
Một bên mặt Diêu quý phi lệch hẳn, trâm Đan Phượng Triều Dương cài tóc nàng lắc lư rơi ánh sáng loáng.
Trên má bỏng rát, ánh mắt nàng vẫn bình thản, nhưng nơi đáy lòng chua xót khôn tả.
Đau đớn, bất lực, nhưng cô dám hé lời, chỉ c.ắ.n chặt môi , trắng bệch đến mức gần như bật máu.
“Thế nào, còn thấy oan ức ư?”
Nước mắt lưng tròng, cô gắng gượng để rơi xuống.
“Vì để ngươi vị trí hoàng hậu, cả dòng họ cử tộc bỏ bao nhiêu tâm lực. Nếu chịu ủy khuất, là , là phụ ngươi!”
“Ngươi vô dụng đến thế hả?”