Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 168: Ngôi Nhà Ác Quỷ (12)
Cập nhật lúc: 2025-10-09 14:57:46
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lộc Kim Triều sớm đoán , những quy tắc bảng đen là để hạn chế quỷ, còn cô với tư cách là thuê trọ, ban đêm tuy thể rời khỏi phòng nhưng thể mãi về. Bây giờ cô chứng thực điều đó.
“Nếu quỷ đêm nay chỉ thể ở trong phòng, thì nếu chuyện quái dị xảy , nó cũng chỉ xuất hiện trong phòng thôi.”
Mang theo suy nghĩ , Lộc Kim Triều về phòng ngủ, mà ngay cửa , chăm chú ba cái xác tấm vải trắng phủ lên.
Thời gian từng chút một trôi qua, ánh đèn mờ mịt trong phòng thỉnh thoảng vì điện áp định mà chớp nháy, nhưng may mắn cúp điện hẳn.
Ba cái xác dị dạng cũng hề bất chợt động đậy như trong dự liệu nhất của cô, chúng chỉ lặng lẽ yên tại chỗ, tựa như ba pho tượng kỳ quái.
Cửa sổ giấy báo dán kín che khuất cảnh bên ngoài, hành lang vốn cho là nguy hiểm cũng yên ắng lạ thường. Đêm nay, dường như là một đêm tĩnh lặng.
Lộc Kim Triều tựa lưng tường, ánh mắt lướt quanh căn phòng. Cảnh giác suốt một đêm quả thật tiêu hao tinh thần lẫn thể lực, đôi lúc cô chợt nhận bản ngẩn ngơ mất một lát.
Bức tường loang lổ phía vẫn lạnh lẽo, qua lớp áo mỏng vẫn cảm nhận những chỗ lõm lồi. Thân nhiệt vốn thấp của cô dù dựa lâu cũng bức tường ấm hơn, trái , những chỗ gồ ghề càng khiến lưng khó chịu.
Cô khẽ nhổm dậy, đổi vị trí để tránh chỗ lồi lõm, dịch đến phần tường bằng phẳng hơn về phía mấy cái xác.
Nửa đêm trôi qua, vẫn chẳng gì đổi.
Cô bỗng nhíu mày, cả như chiếc lò xo bật khỏi bức tường, bước nhanh vài bước về phía , tránh xa vị trí dựa, đầu .
Vẫn bằng phẳng, ngoài những vết tích cũ kỹ tường thì gì bất thường.
, trong thoáng chốc, cô cảm giác như hòn đá nhỏ rơi giữa lưng và mặt tường.
Phản xạ theo bản năng khiến Lộc Kim Triều lập tức tránh xa bức tường, đến giờ nhớ cái cảm giác quái lạ mới từ từ nhận , đó là hòn đá… mà giống như là một chỗ nhô từ tường. Năm điểm nhỏ, nếu hình dung… thì chẳng khác nào một bàn tay từ trong tường thò , cố gắng túm lấy cô.
Chỉ là cách một lớp tường, nên chỉ năm ngón tay nhô ngoài.
Cảm giác rờn rợn khiến lưng cô tê dại, Lộc Kim Triều chằm chằm bức tường, song phát hiện bất kỳ dấu vết nào.
Dù , cô vẫn khẳng định: nhất định cái gì đó dán sát lưng .
Bên trong tường, cũng tính là “trong phòng” ?
Trong vách tường của khu trọ … đang giam giữ thứ gì?
Tim Lộc Kim Triều nhói lên. Giờ đây cô chỉ thể ở căn phòng chật hẹp , chỗ nào để trốn, cũng chẳng nơi nào để .
Không khí căng thẳng đến cực hạn. Có lẽ vì cô còn tựa tường nữa, nên thứ giam trong đó kiên nhẫn chờ đợi, trong căn phòng tĩnh lặng, một dấu tay m.á.u đột ngột hiện ở chỗ cô từng dựa lưng.
Rồi thêm một dấu, một dấu nữa.
Chúng nối tiếp xuất hiện, thấm dần từ trong tường , tựa như cả bức tường đang chảy máu. Chúng tràn ngập khắp phòng, mà chỉ hiện ở đúng chỗ cô từng dựa. Dần dần, các dấu tay m.á.u chồng chất lên , tạo thành một hình mơ hồ.
Khi chỗ cô từng dựa phủ kín bởi những dấu tay máu, m.á.u đặc bắt đầu rỉ , nhỏ xuống nền nhà. Ngay đó, một dấu tay vốn chỉ hiện tường bỗng in xuống sàn.
Ban đầu chỉ là nơi tiếp giáp giữa tường và sàn, từng bước, từng bước tiến lên phía , như thể một con quỷ chỉ còn nửa đang cố bò về phía cô.
Lại giống như nền nhà thật sự một con quỷ vô hình đang áp sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-168-ngoi-nha-ac-quy-12.html.]
Lộc Kim Triều bất giác lùi một bước.
Dù mặt gì, bản năng vẫn khiến cô để những dấu tay m.á.u chạm đến .
căn phòng nhỏ bé còn bao nhiêu chỗ để ? Cô lùi một bước, dấu tay liền theo sát một bước. Dù lùi phòng ngủ, lên giường, thì ngay đó, đúng như lời Thu , tấm nệm từ giữa bắt đầu rỉ máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt Lộc Kim Triều lập tức hướng về cửa sổ.
Cho dù giấy báo che kín, cô vẫn mơ hồ cảm nhận , dường như một khối bóng đen đặc quánh đang dán sát cửa sổ, đó là một hình mơ hồ.
Nó áp mặt cửa kính, nếu ngũ quan, thì giờ đây hẳn ép đến vặn vẹo biến dạng.
Những “hiện tượng quái dị” mà các “đồng đội” từng nhắc đến, đêm nay lượt xuất hiện trong phòng cô.
Giờ gì đây? Trên giường thì thể, m.á.u loang quá nhanh, chính giữa nệm như biến thành đầm lầy máu, chỉ thoáng thấy, nếu lên đó, chắc chắn sẽ nuốt chửng, thậm chí còn bàn tay từ m.á.u vươn , kéo cô xuống.
Trên nền nhà ?
Cũng .
Dấu tay ngừng tiến tới, chiếm dần từng chỗ, chẳng mấy chốc cả căn phòng sẽ còn chỗ đặt chân.
Đột nhiên, bước chân lùi của Lộc Kim Triều dừng hẳn.
Giữa lúc cảnh tượng khủng bố dồn ép tứ phía, cô giơ tay lên, ngón trỏ khẽ vung như đang chỉ huy một dàn nhạc. Một tấm da ảnh rơi từ cô, đó bước , bò dọc lên tường.
Ngay khoảnh khắc đó, những dấu tay m.á.u vốn đuổi theo Lộc Kim Triều đồng loạt hiện lưng da ảnh.
Tấm da ảnh từ chính da của Lộc Kim Triều, thừa hưởng khí tức của cô. Dưới tác dụng của mệnh cách khi nâng cấp, ngay cả quỷ cũng thể đ.á.n.h lừa.
Chỉ dựa sàn thì chắc kéo dài nổi đến sáng, nhưng nếu thêm cả tường và trần… thì đủ để cầm cự.
Da ảnh chẳng màng quy tắc vật lý, liên tục chạy nhảy tường và trần, còn dấu tay m.á.u thì như con ch.ó dắt , cứ thế đuổi theo , lấp kín những chỗ trống.
Khi trời bắt đầu hửng sáng, Lộc Kim Triều như giam trong căn phòng máu.
Dù sàn nhà còn quá nhiều dấu tay, nhưng m.á.u từ tường và trần chảy xuống, lan rộng khắp nơi, tạo thành khung cảnh tựa địa ngục.
Điều may mắn là, nhờ da ảnh, cô bắt kịp trong đêm nay, nếu e rằng ít nhất cô “c.h.ế.t” một .
Điều tệ hại hơn chính là, cho dù trời sáng, bóng đen ngoài cửa sổ biến mất, dấu tay m.á.u còn tái hiện, nhưng m.á.u trong phòng vẫn chẳng hề tan biến.
Điều nghĩa là, đến tối nay, khi dị thường tái diễn, cô thật sự sẽ còn chỗ trốn.
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Phải đổi quy tắc thôi.”
giờ… trời sáng, chắc hẳn đồng đội đang đợi cô ngoài hành lang ?
Lộc Kim Triều cửa, đúng lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
— Cốc cốc.
“Tiểu Lộc, trời sáng .”