Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 172: Ngôi Nhà Ác Quỷ (16)
Cập nhật lúc: 2025-10-09 14:58:59
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lộc Kim Triều các đồng đội của sẽ nhanh chóng đuổi tới, chỉ là tốc độ của bọn chúng chậm hơn dự kiến một chút.
Hơn nữa, khi cô chờ cửa nhà vệ sinh tầng hai một lúc, mà chỉ thấy bóng dáng hai đồng đội, cô liền hiểu ngay—quỷ “học thêm” .
Giống như việc chúng từng lừa một bởi da rối, thì thứ hai những sẽ mắc bẫy nữa mà còn thể chủ động phản kích. Giờ thấy cô thoát từ cửa sổ nhà vệ sinh, chúng nhận cô còn thể tiếp tục dùng cách .
Cho nên, chỉ hai con quỷ đuổi theo.
Con còn , tám phần là đang chực ở tầng ba.
Trong đám “quỷ”, thế tính là thông minh lắm .
“Chỉ tiếc, quỷ thì vẫn là quỷ thôi.”
Cả tòa chung cư thừa cửa sổ, cô nhất thiết từ cửa sổ nhà vệ sinh thì cũng từ cửa sổ nhà vệ sinh . Thậm chí, cô thể trực tiếp leo sang ngoài cửa sổ phòng 302!
Rình sẵn ở một chỗ chẳng ý nghĩa gì.
Cô chọn nhà vệ sinh cũng chẳng vì chỉ chỗ mới cửa sổ, mà đơn giản là căn cứ theo quy tắc 【Cấm chạy trong hành lang】, chọn một nơi thuận tiện hơn để kéo giãn cách mà thôi.
Nếu nhanh chóng bắt cô, thì chỉ cần ép buộc cô dừng ở bên ngoài cửa sổ lâu hơn, cho đến khi thể rời khỏi chung cư nữa là .
“Quả thật thông minh hơn mấy con quỷ , nhưng vẫn lộ rõ cái vẻ ngốc nghếch.”
Cách nhất, vốn là một con quỷ đuổi ép cô, hai con khác—một con giữ cửa 302, một con giữ ngoài cửa sổ 302.
Chặn hết đường đổi phòng, cô sớm muộn cũng sẽ dồn đến đường cùng, buộc liều c.h.ế.t một phen.
Mà thời gian, mới là thứ quan trọng nhất.
Giờ đây, khi hai “đồng đội” dùng cách “ bộ” để tiến gần, thì Lộc Kim Triều trèo cửa sổ xuống tới tầng một .
Một nữa từ tường ngoài leo trở về trong nhà, mồ hôi lạnh túa chi chít trán, gương mặt vốn tái nhợt nay càng thêm trắng bệch. Nếu kỹ, thể thấy huyệt thái dương của cô nổi rõ gân xanh, tựa như chịu một áp lực cực lớn đang chậm rãi đập mạnh.
Lộc Kim Triều siết nắm tay, xác định cơ thể vì một “ ngoài” mà chịu đả kích tạm thời thể phục hồi. Sức lực dường như yếu , nắm đ.ấ.m trở nên mềm nhũn hơn , đầu óc cũng giống như bình thường ngủ suốt một ngày, lâng lâng mơ hồ.
Hơn nữa, sự mệt mỏi và áp lực thể chuyển qua con rối, chỉ thể do chính cô gánh lấy. May mà, cô vẫn còn chống đỡ .
Trong nhà vệ sinh công cộng trống rỗng, Lộc Kim Triều khung cửa sổ vỡ, hít sâu luồng gió thổi từ ngoài .
Trong ga tàu, ngay cả gió trong khí dường như cũng mang mùi đặc biệt.
Ngửi kỹ, giống như hương tro tàn của vàng mã, nhang nến khi thiêu rụi. Thuở nhỏ, mỗi dịp lễ Trung Nguyên, cả thị trấn cũng ngập tràn mùi .
Không thể là khó ngửi, ít còn dễ chịu hơn nhiều so với mùi trong chung cư.
Tiếng bước chân của hai “đồng đội” hành lang ngày một gần. Lộc Kim Triều cửa nhà vệ sinh, bình thản hai con quỷ mặt. Trong tòa nhà, chúng biến trở về bộ dạng con , chẳng còn chút dấu vết nào của cái cảnh treo ngoài cửa sổ, giống như một quả bóng da khô quắt phất phơ theo gió.
Rõ ràng Lộc Kim Triều tận mắt chứng kiến, nhưng giờ đây bày dáng vẻ như từng gì xảy . Thậm chí khi thấy cô, chúng còn tỏ vẻ “vui mừng”, gọi tên cô:
“Tiểu Lộc.”
“Đừng chạy nữa, Tiểu Lộc, cô chạy thoát .”
Vừa mang vẻ vui mừng cô bước tới, những lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-172-ngoi-nha-ac-quy-16.html.]
Cảnh tượng , nếu là Lộc Kim Triều khi mới ga, e rằng hoảng loạn tới mức nên lời. hiện tại, cô chỉ điềm nhiên bọn quỷ còn cách một đoạn, mở miệng hỏi:
“Bọn mày rốt cuộc là thứ gì?”
“Bọn mày chỉ mỗi một lớp da thôi ?”
Quỷ trả lời, chẳng giống như cố tình giấu giếm, mà giống như hiểu cô đang gì.
Rõ ràng khi vạch trần, chúng thể giao tiếp bình thường với cô. Thế nhưng khi trở hình thái quỷ, tựa như ngay cả năng lực cũng mất .
“Không thể đồng thời duy trì cả hai ?”
Sức mạnh của quỷ—và trí tuệ của con .
Hai “đồng đội” bước từng bước gần, trong mắt chẳng còn khác biệt gì so với lũ ác quỷ khác: đầy tham lam và tà ác. Lộc Kim Triều thể khẳng định, chúng mất thần trí.
Cô khẽ thở dài, chút tiếc nuối vì thể từ miệng quỷ mà thêm nhiều điều. Sau đó do dự, chạy về phía cửa sổ.
Đối với việc tiếp theo nên gì, Lộc Kim Triều cũng kế hoạch chính xác. Đối mặt với quỷ, cô thể đoán bước tiếp theo của chúng. Giờ chỉ còn cách xuống tầng một xem tình hình thế nào .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Khi một nữa trèo ngoài cửa sổ, áp lực vô hình lập tức đè nặng lên vai cô.
Giống như… hai con quỷ vô hình đang giẫm lên vai.
Lộc Kim Triều thấy xương cốt phát những tiếng răng rắc, cổ một lực nào đó điên cuồng ép xuống như đang tàu lượn, đến cả ngón tay bấu chặt kẽ tường cũng như bánh xe cán qua.
Cô buông tay, dù bề ngoài ngón tay chẳng gì bất thường, chỉ nổi gân xanh và khớp xương do cố sức quá mức. Lộc Kim Triều rõ ràng cảm nhận cái gì đó đang nghiền nát lên chúng, ép vỡ cả xương cốt của cô.
“Tiểu Lộc…”
Lại thấy tiếng gọi từ cửa sổ.
“Tiểu Lộc… đừng chạy nữa…”
Theo tiếng gọi, cái đầu của đồng đội ló ngoài cửa, một cánh tay cũng thò , “bịch” một tiếng dán chặt lên tường.
, cánh tay thò còn chỉ là bám vô lực, mà bắt đầu dài , trườn về phía Lộc Kim Triều.
Giống như một sợi dây chun da kéo dài, đó đầy vân da, nhưng vì căng quá mức mà trở nên dị thường quái dị. Lớp da ngừng vươn tới gần Lộc Kim Triều.
Cô thậm chí thể thấy rõ những ngón tay rỗng tuếch, chỉ còn lớp da mỏng.
Trên đó vẫn còn móng tay, nhưng vì thiếu huyết nhục nâng đỡ, những ngón tay chỉ còn làn da nhăn nhúm bọc lấy móng, trống rỗng lơ lửng đầu cô, cố sức vươn về phía .
Tuyệt đối thể để nó chạm .
Một luồng lạnh lẽo từ tim dâng trào, Lộc Kim Triều bất chấp cơn đau đớn nơi ngón tay tưởng chừng sắp vỡ nát, cũng mặc kệ áp lực nặng trĩu vai, dứt khoát buông tay khi mảnh da chạm đến, lao thẳng xuống cửa sổ tầng một!
Chỉ đầy một giây, thể cô hạ xuống ngang tầm cửa sổ. Thế là, giở chiêu cũ, dùng ngón tay bám chặt khung cửa nhô .
Chỉ khác là , Lộc Kim Triều rõ vài tiếng “rắc rắc” tựa xương gãy, hoặc vật gì đó vỡ vụn. Ngay đó, là cơn đau nhói dữ dội từ ngón tay, cùng vài ngón mất sự khống chế mà run rẩy.
Không còn nghi ngờ gì, một phần xương ngón tay của cô gãy vụn.
Lẽ nên thế… nhưng—
Áp lực vai vẫn ngừng gia tăng. Chỉ đến khi Lộc Kim Triều nhanh chóng lộn bên trong chung cư, gánh nặng ngàn cân mới bất chợt biến mất.