Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 173: Ngôi Nhà Ác Quỷ (17)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 15:00:49
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngón tay cùng cả bàn tay và cánh tay khẽ run rẩy, vì dùng sức quá độ, là biểu hiện của cơn đau dữ dội.

Bị thương nặng nhất là ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út của bàn tay trái, cùng ngón giữa và ngón áp út của bàn tay .

Trong balô của Lộc Kim Triều mang theo một vài vật dụng y tế đơn giản, nhưng cô xử lý thế nào với loại thương tổn hề vết ngoài thế , hơn nữa đồ trong túi cũng rõ ràng đủ để ứng phó, nên chỉ thể mặc kệ.

May mắn là thể chất của cô đặc biệt, tuy tránh khỏi đau đớn nhưng cũng đến mức mất khả năng sử dụng. Chỉ là một động tác tinh vi thì chắc chắn thể thực hiện nổi, còn nếu bất chấp hậu quả thì ngay cả bàn tay nứt xương cũng vẫn thể phát lực.

thì khi trở đoàn tàu, vết thương cũng sẽ chữa lành.

Có điều việc thương ở các ngón tay quả thực gây chút phiền phức cho Lộc Kim Triều, tính đến chuyện cơn đau ảnh hưởng đến suy nghĩ, mà nhiều lúc cô đều dùng đến ngón tay để thao tác, như mở cửa, cầm nắm đồ vật, thậm chí là lúc tới đây cần giằng co trực diện với quỷ.

Tình huống rõ với cô rằng, nhất nên rời khỏi khu chung cư nữa. Nếu ở lầu một chỉ một con quỷ xuất hiện, thì Lộc Kim Triều định sẽ đối phó với nó ngay ở hành lang khi những con khác kéo tới.

Thế nên, cô lập tức rời khỏi nhà vệ sinh, bước cửa quan sát lối cầu thang tầng một.

Và quả nhiên, quỷ phụ sự mong đợi của cô. Từ nơi bậc thang, chỉ một bóng chậm rãi xuống.

Là Tần Mộng.

“Xem đồng đội khác của chắc đang chặn ở tầng hai .”

Nhìn bóng dáng đơn độc của Tần Mộng, Lộc Kim Triều liền ý thức rằng đây là một cơ hội.

“Mày xem, liệu tao cách lột da ả ?”

Trong đầu Lộc Kim Triều liên tục cân nhắc khả năng . Ba con quỷ tách , đây là tình huống nhất. Hơn nữa cô từng thấy cảnh chúng thò đầu từ cửa sổ, chỉ là ba tấm da . Mặc dù kinh hoàng, nhưng phản ứng đầu tiên của Lộc Kim Triều chính là nghĩ tới—nguyên liệu.

Không nghi ngờ gì, đây là loại nguyên liệu thượng hạng.

【Mày cứ thử xem.】

Dòng chữ lạnh nhạt của tấm da dê xen lẫn chút giễu cợt, như đang nhạo Lộc Kim Triều tự cao tự đại.

Dù chỉ một con, nhưng quỷ vẫn là quỷ. Một con nghĩ đến việc lột da quỷ ?

“Cũng cơ hội, đúng ?” Lộc Kim Triều trầm ngâm. Giờ khả năng giữ mạng của cô đủ để lấy thương đổi thương, tuy lỗ, nhưng chỉ cần thể lấy tấm da, thì sự lỗ vốn đó sẽ .

Điều cô sợ chính là con d.a.o nhỏ trong tay thể cắt da quỷ, hoặc khi “ thương”, con quỷ sẽ đột nhiên phát cuồng.

Khả năng chắc chắn, nhưng buộc tính đến.

“Nếu tao lột một tấm da, thể thành thứ giống như mày ?” Lộc Kim Triều cố ý hỏi.

Cái dáng vẻ giả vờ cao ngạo của tấm da dê mất kiểm soát chẳng còn giữ nổi, Lộc Kim Triều cảm thấy nó ngày càng giống con . Dù thì cái trò cố tình bơ khác vì giận dỗi rõ ràng chỉ loài mới .

【Hừ】

Tấm da dê khẩy.

【Chỉ thôi ?】

【Chỉ với mày á? Với nó?】

Rồi, Lộc Kim Triều hiểu.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Vậy thì kẻ tạo mày hẳn lợi hại.”

Rõ ràng phần lớn vật phẩm linh dị đều do đoàn tàu chuyển hóa khi mang khỏi sân ga, nhưng Lộc Kim Triều vẫn cố ý lời tâng bốc.

Cô đoán chắc tấm da dê sẽ chẳng bao giờ thích kẻ thứ gì biến nó thành một vật phẩm linh dị.

Quả nhiên đúng .

【Lợi hại?!】

Nó giận dữ.

【Một…】

Nó dường như tìm một từ để hình dung đó, nhưng trong phút chốc chẳng nghĩ .

Dòng chữ đỏ như m.á.u méo mó đầu tiên xuất hiện sự ngập ngừng rõ rệt, ngay đó, như thể che đậy điều gì, nét chữ liền biến đổi.

【Đồ ngu xuẩn!】

【Đồ độc ác!】

【Kẻ tàn nhẫn!】

【Một kẻ c.h.ế.t từ lâu, đáng c.h.ế.t, khi c.h.ế.t còn nên băm vằm thành muôn mảnh!】

Tấm da dê đang dùng những từ ngữ độc ác nhất mà nó nghĩ để mô tả đó.

Còn Lộc Kim Triều, khi dòng chữ , cảm nhận một thứ tình cảm vốn nên xuất hiện quỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-173-ngoi-nha-ac-quy-17.html.]

Hận ý.

Một loại hận ý thuần túy, to lớn.

Không hề thua kém sát ý và ác ý mà tấm da dê dành cho cô.

“Đó là mang mày khỏi sân ga Tử Vong ư?” Mặc dù lúc là thời điểm thích hợp để trò chuyện, bởi phía xa nơi hành lang Tần Mộng đang từng bước áp sát, nhưng Lộc Kim Triều vẫn gặng hỏi.

【Hê hê.】

Tấm da dê cơn giận cho đầu óc mụ mị.

【Mày mù ?】

【Không thấy tao là nó c.h.ế.t ?】

【Ha ha ha ha】

【C.h.ế.t !】

【Mang ngoài? Sao thể chứ? Có tao ở đây, nó còn dám mơ sống mà ngoài ?】

Tấm da dê như đang phát tiết, càng càng kích động, bỗng đổi giọng.

【Mày cũng thôi.】

【Mày cũng đáng c.h.ế.t!】

cả, mày cũng sẽ giống nó, c.h.ế.t ngay trong sân ga.】

【Hai đứa mày…】

【Khà khà】

【Đều đáng c.h.ế.t!】

“Mày hận nó ?” Lộc Kim Triều hỏi.

【Hận?】

Tấm da dê tỏ vẻ khó hiểu.

【Hận là gì?】

Quỷ thể cái gọi là hận chứ? Nó cảm thấy Lộc Kim Triều bắt đầu ăn linh tinh .

Còn Lộc Kim Triều thì thấy câu trả lời của nó chút vi diệu.

Thứ , chẳng lẽ còn nhận rằng vì nuốt mất linh hồn của chính nên mới dần sản sinh những cảm xúc chỉ con mới ?

Lộc Kim Triều còn nhiều điều hỏi. Giờ khi tấm da dê đang cảm xúc lấn át, nó sẽ lỡ lời tiết lộ một vài thứ vốn định . tiếc là thời cơ quá tệ, bởi Tần Mộng đến gần.

Cô đành dừng đối thoại, mà khi Lộc Kim Triều đáp , tấm da dê hỏi dồn thêm một .

【Hận là gì?】

“Thôi , về nhà tao sẽ cho mày .” Để đề phòng, Lộc Kim Triều giả vờ an ủi.

【Về nhà?】

【Có khi mày chẳng còn cơ hội mà về nữa .】

Tấm da dê vẫn chua ngoa như thường, nhưng lời đáp của nó để lộ rằng bản nó cũng chắc chắn Lộc Kim Triều sẽ c.h.ế.t.

Lộc Kim Triều tiếp lời, mà khi Tần Mộng đuổi tới, bước trong nhà vệ sinh.

Vẻ mặt Tần Mộng thoáng trở nên dữ tợn, Lộc Kim Triều rõ ràng hiểu rằng ả chắc nghĩ cô định trèo cửa sổ nữa.

, Lộc Kim Triều hề ý định thế.

Cô quyết định sẽ thử đối mặt trực diện với con quỷ . Khi tay vẫn còn đạo cụ giữ mạng, cô thử xem con quỷ thể gây cho cô thương tổn lớn đến mức nào, liệu cô thể thoát khỏi nó mà “c.h.ế.t” .

Chỉ khi xác nhận điều đó, cô mới thể quyết định liệu nên đổi sang căn hộ khác .

Tiếng bước chân của Tần Mộng đến gần.

Lộc Kim Triều hít một thật sâu, cảm nhận sự run rẩy và đau nhức nơi đầu ngón tay. Ngón trỏ bàn tay còn lành lặn khẽ nâng lên, một mảnh da bóng loáng rách cô thả xuống trượt dài mặt đất.

Tần Mộng bước .

Rõ ràng gương mặt , ngũ quan , nhưng bất kỳ ai khi thấy cô trong khoảnh khắc đầu tiên đều sẽ cảm thấy— gì đó quái lạ.

Vị trí ngũ quan tuy đúng, nhưng hề hài hòa. Nụ nơi khóe miệng như hai sợi dây xuyên qua lớp da mạnh mẽ kéo căng, lẽ ả vốn dĩ chẳng hiểu thế nào là “”.

Đôi mắt ả khi thấy Lộc Kim Triều vẫn còn ở trong phòng thì bừng lên một thứ ánh sáng thể gọi là “kinh hỉ”. sự kinh hỉ chẳng thêm chút nào thở sống, ngược , càng khiến cho ả trở nên rợn hơn—giống hệt một tấm mặt nạ da đang nóng lòng dán lên cơ thể sống.

Loading...