Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 179: Ngôi Nhà Ác Quỷ (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2025-10-09 15:07:32
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô tạm thời vẫn còn “sống”.

Bằng một cách thức gần như chẳng khác gì ác quỷ.

Những t.h.i t.h.ể trong phòng còn bứt rứt, Lộc Kim Triều vẫn còn ngâm trong vũng máu, nhưng lẽ cơ thể của cô hấp thụ đến bão hòa, luồng sức mạnh linh dị hỗn tạp trong cơ thể cũng đạt đến một sự cân bằng ngắn ngủi, khả năng cảm nhận lúc lúc của cô cũng đang dần khôi phục.

Cảm giác phần giống khi cô tất giao dịch với tấm da dê, cắt một phần ba linh hồn của .

so với khi , càng thêm dữ dội và xa lạ.

Như thể, chính cơ thể của cô trở thành một thứ xa lạ.

Tin duy nhất, lẽ là cô vẫn khôi phục cảm giác đau.

Không giãy giụa trong m.á.u bao lâu, Lộc Kim Triều giống như một đứa trẻ mới tập , đôi lúc nâng cánh tay, nhưng chỉ nhấc nổi vài ngón tay. Sau một quá trình thích ứng gian nan, cô cuối cùng cũng bò dậy khỏi vũng máu.

Động tác , giống hệt như một kẻ xa lạ với trò “rối bóng da” đầu cầm cây gậy điều khiển, loạng choạng mấy động tác vụng về buồn .

ít , cô cũng gượng lên.

Vừa mới dậy, Lộc Kim Triều liền phát hiện những cái xác khác trong phòng như máy móc ngừng hoạt động, cứ bất động mà đó, tình cảnh khiến cô thở phào.

Lúc quả thực là cơ hội , những xác c.h.ế.t thể động đậy, đáng tiếc là chúng chẳng mấy giá trị, tấm da nào còn nguyên vẹn để thể lột , cùng lắm chỉ tháo chút xương, mà còn chẳng dám tháo nhiều vì tăng thêm gánh nặng.

Còn công dụng của xương, e rằng cũng chẳng gì, bởi nguyên nhân lớn nhất khiến chúng cử động là nhờ vũng m.á.u .

Nghĩ , Lộc Kim Triều lấy chiếc hộp rỗng trong ba lô.

Đây vốn là hộp để chứa xương quỷ, giờ đang trống .

Chưa ích gì , nhưng cô vẫn nhấn hộp chìm xuống máu, múc đầy đậy nắp , cất ba lô.

Trong quá trình , m.á.u như thủy triều cuộn lên, cơ thể Lộc Kim Triều cũng lắc lư dữ dội, như con thuyền nhỏ chao đảo giữa đại dương. khi hộp m.á.u đậy kín, dường như tách khỏi “thể gốc”, cả biển m.á.u cũng thôi còn d.a.o động nữa.

“… Quỷ đôi khi cũng dễ lừa ghê.”

Nguy hiểm tạm thời qua , Lộc Kim Triều bắt đầu nghĩ đến vấn đề tiếp theo.

Hiện tại, vì quỷ trong cơ thể kiềm chế lẫn nên mới tạo một sự “hòa bình” ngắn ngủi, giúp cô tồn tại trong dáng vẻ nửa nửa quỷ , nhưng đó thì ?

Trạng thái như 302 sẽ kéo dài bao lâu?

Bình thường, khi trời sáng thì dị thường trong phòng sẽ biến mất, nhưng giờ 302 rõ ràng chẳng giống , trời… còn sáng nữa ?

Nếu biển m.á.u rút , mất sự kiềm chế lẫn , chiếc lục lạc trong chắc chắn sẽ bùng nổ, đến lúc đó cô buộc dùng đến đồng hồ rối bóng để giữ mạng.

Ngoài , bên ngoài phòng vẫn còn ba “đồng đội ” đang rình rập.

Theo thời gian trôi, Lộc Kim Triều cảm giác sự cân bằng trong cơ thể dần phá vỡ.

Đây là địa bàn của biển máu, mà chiếc lục lạc quá yếu, dù kẻ khác hỗ trợ, trong cuộc đối kháng kéo dài, nó cuối cùng vẫn áp chế.

hề rút khỏi cơ thể, mà một con quỷ cấp bậc cao hơn, mạnh mẽ hơn từ từ đè ép.

Tứ chi khôi phục đôi chút cử động dần mất cảm giác.

Tồi tệ nhất là, ý thức duy nhất còn giữ tính “” đang xâm lấn.

Toàn chỉ ngón trỏ tay là nguyên vẹn.

Mỗi dòng m.á.u chảy qua đó, đều như một thế lực cường đại xua đuổi.

lắc đầu, nhưng khi ý thức dần mờ mịt, tầm nhuộm đỏ như máu, thì ngay cả động tác nhỏ nhoi cũng thể .

May mà, cô vẫn còn điều khiển rối bóng để mở đồng hồ.

Thời gian bắt đầu đảo ngược, sinh mệnh cô tuột dốc, nhưng màu đỏ trong não nhanh chóng phai , tầm dần trong sáng trở .

Đến khi ngón tay thể cử động, đồng hồ mới đóng .

Giây phút đó, Lộc Kim Triều đồng cảm sâu sắc với tâm trạng yêu hận của Tần Vãn với chiếc đồng hồ .

Nó quả thật là một vật linh dị vô cùng hữu dụng, nhưng cũng là công cụ tệ hại nhất.

Như khi tiền giấy biến thành con ảo ứng dụng ngân hàng, tiền càng dễ tiêu xài hơn.

Sinh mệnh của cô cũng thế.

Có sự can thiệp của đồng hồ, thế trận vốn một chiều đảo ngược, Lộc Kim Triều giờ đây còn để tâm đến chuyện cơ thể quỷ giày xéo .

Điều duy nhất cô mong, là thời gian trôi qua nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Thế nhưng, theo dòng thời gian, “mưa” trong căn hộ 302 chẳng hề dừng, biển m.á.u dâng tới ngang hông, cả căn phòng như đang dị biến.

Tường trở nên mềm nhão, nhăn nhúm, từng mảng lớn bong tróc, để lộ những gì giấu bên trong.

Đó là những cái xác.

Chúng một sức mạnh vô danh nhét vách tường như những viên gạch đỏ, từng dòng m.á.u nhỏ giọt từ thể, chảy mãi chẳng ngừng.

Hốc mắt rỗng , miệng há to như đang gào thét, nhưng một âm thanh nào vang lên.

ngâm trong máu, chúng cũng “sống ” như những cái xác trong phòng, chỉ yên lặng gạch xây tường.

“… Ai chuyện ?”

Chỉ tường phòng 302 nhồi xác, cả tòa chung cư đều như ?

Người dựng nên tòa nhà là ai? Là quỷ ư?

Những xác c.h.ế.t nhốt trong tường, là nạn nhân của nó?

Nếu chỉ là quỷ dựng nên, vì tồn tại những “quy tắc” lợi cho con ?

Đầy rẫy nghi vấn trong đầu, Lộc Kim Triều hiểu, chuyến cô chắc chắn sẽ nhận lời giải.

Sân ga bao giờ kể chuyện, nó chỉ ép sống sót.

tòa nhà đầy mâu thuẫn và kinh hoàng , đem đến cho cô một cảm giác chấn động khó tả.

“Có lẽ, nơi bất thường thật.”

Cô khao khát tìm hiểu chân tướng của con tàu, nhiệm vụ quái dị , tòa chung cư quỷ dị , tất cả đều khiến cô tin rằng ẩn giấu trong đó là những manh mối quan trọng.

Bản năng khiến cô khắc ghi tất cả.

Thông tin “chân tướng” bảng đợi tàu, như một lời gợi mở mơ hồ, như một sự dẫn dắt lệch lạc.

Nó bảo rằng “ma ám” chỉ vì trong sân ga quỷ, mà còn nguyên do khác, đồng thời cố tình lôi kéo cô chung cư, khiến cô xem nhẹ những “đồng đội” cùng với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-179-ngoi-nha-ac-quy-hoan.html.]

Lộc Kim Triều bận tâm, vì đó trọng tâm nhiệm vụ.

Khi thể dần mất kiểm soát, ngay cả cảm giác về thời gian cũng trở nên mơ hồ.

Theo lý thuyết tới giờ trời sáng, nhưng 302 chẳng hề đổi.

Đến khi cô buộc dùng đồng hồ thêm một nữa để giữ cho ý thức tỉnh táo, thì chợt ngoài chung cư vang lên tiếng còi tàu.

Tiếp đó là tiếng động cơ rền vang của chuyến tàu cũ kỹ.

Lộc Kim Triều mở nặng trĩu đôi mắt, kinh ngạc: “Đến giờ ư?”

Trời sáng?

Không, lẽ sáng, nhưng chẳng thể tác động đến 302 nữa.

Sự xuất hiện của đoàn tàu khiến căn phòng gần ngập trong m.á.u biến hóa nhanh chóng.

Thời gian như đảo ngược, m.á.u rút , tường liền che khuất xác c.h.ế.t, sức mạnh linh dị xâm nhập cơ thể cũng tiêu tan.

Cánh tay mọc từ bụng cô tan chảy, hòa m.á.u sàn nhà nuốt mất, lượng m.á.u dư thừa trong cơ thể cũng biến .

Khi “kẻ ngoài” biến mất, sự phản phệ lẽ chịu cũng ập đến.

Khí tức “Nhà tang lễ” tiến gần, Lộc Kim Triều vội chuyển phản phệ sang rối bóng. Chỉ trong thoáng chốc, con rối vốn rách nát lập tức tan rã, kèm theo tiếng gào thét chói tai đầy đau đớn và bất cam, đó hóa thành từng mảnh vụn vĩnh viễn thể ghép .

Hơi thở mục rữa của nhà xác áp sát trong khoảnh khắc, tan biến.

Con rối cô c.h.ế.t .

Giờ đây, vật duy nhất còn thể dùng, chỉ còn chiếc đồng hồ.

Cô buộc tiếp tục dùng nó để hồi phục cơ thể, nếu , sẽ c.h.ế.t vì “mất máu”.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, từ c.h.ế.t trở về, tiêu hao hết công cụ giữ mạng, căn phòng 302 cũng khôi phục nguyên trạng.

Ngay cả tấm vải trắng cũng phủ trở , bụi bặm y hệt như khi cô mới bước .

chứng kiến cảnh đó, sắc mặt Lộc Kim Triều biến đổi.

Nếu dị thường trong chung cư tan biến cùng chuyến tàu, thì những gian mà cô chuyển đổi … cũng biến mất theo ?

Cô lập tức mở cửa phòng 302, dám nấn ná, lao thẳng xuống tầng một.

Tin là, theo đúng dự đoán, chung cư quy tắc 【Cấm chạy trong hành lang】, nên ba đồng đội dù ở đây cũng chẳng đuổi kịp cô!

“Đây lẽ… là cơ hội sống sót cuối cùng?”

Mọi thứ trở như lúc ban đầu, cũng là thời khắc cô cơ hội sống sót cao nhất.

Quả nhiên, khi cô rời 302, thấy ngay mấy cánh cửa khác mở .

truy sát ngay lập tức, thậm chí khi đầu từ cầu thang, chỉ thấy những “đồng đội” chậm chạp bước .

“Sống sót.”

Lộc Kim Triều chắc chắn vô cùng.

Dù mất ba năm thọ mệnh, chiếc lục lạc hủy, rối bóng cô c.h.ế.t một , thậm chí còn dâng cả m.á.u nuôi dưỡng chiếc hộp gỗ, nhưng cuối cùng cô vẫn sống.

Giây phút chạy thoát khỏi chung cư, cả cô nhẹ nhõm.

Thế nhưng khi thấy cửa toa tàu mở , ánh đèn ấm áp hắt , cô khựng bước, vội lên tàu.

Cô bất chợt đầu, về phía cửa chung cư.

Ba đồng đội một lúc cũng đến cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất cam, phẫn nộ và khát khao cháy bỏng, nhưng chúng dừng ngay bậc cửa.

Lộc Kim Triều hiểu , ban đầu chúng thể cùng cô tiến , là nhờ đặc quyền mà đoàn tàu ban cho, nhằm che mắt cô - hành khách duy nhất.

Giờ nhiệm vụ kết thúc, đặc quyền thu hồi, chúng chẳng thể bước ngoài nửa bước.

Ánh mắt cô thoáng biến đổi, về phía cửa chung cư!

Ba “đồng đội” thấy cô lên tàu mà ngược tiến gần, ánh mắt lập tức lóe lên niềm vui sướng và mong đợi. Chúng hiểu cô toan tính gì, chỉ con mồi chạy mà tự dâng đến miệng.

Khoảng cách càng gần, cô lao tới nhanh, ba con quỷ suýt kìm nổi khao khát, đưa tay chộp tới.

ngay khi thấy mấy ngón tay rời khỏi khung cửa biến thành từng mẩu da nhăn nheo, trong lòng cô dấy lên ghê tởm, song trong mắt lóe sáng như chúng - phấn khích!

Cô chộp lấy bàn tay vươn xa nhất của Tần Mộng.

Một lực kéo khủng khiếp từ tay Tần Mộng truyền đến, Lộc Kim Triều lập tức mở đồng hồ!

Tần Mộng rút tay về, nhưng chính Lộc Kim Triều nắm chặt.

Cô siết lấy lớp da nhăn nheo đó, bất ngờ giật mạnh về phía ngoài cửa!

Trong khoảnh khắc , kim đồng hồ xoay tít, còn Tần Mộng cô lôi khỏi cửa!

Quá tham lam, cả Tần Mộng đổ nghiêng ngoài, vồ lấy Lộc Kim Triều, chẳng ngờ chính cô cũng bắt lấy ả.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Ngay khi văng khỏi cửa, cả thể Tần Mộng liền hóa thành một tấm da khổng lồ, lực kéo cũng biến mất. Lộc Kim Triều chần chừ, mở đồng hồ, lôi Tần Mộng chạy thẳng đến đoàn tàu.

Trong tích tắc ngoái , cô thấy hai “đồng đội” còn chẳng hề kinh hãi cảnh Tần Mộng lôi , ngược càng sức vươn tay, miệng ngừng gọi tên cô.

“Tiểu Lộc…”

“Tiểu Lộc!”

Chúng cảm xúc, chẳng sợ hãi, chỉ đây là cơ hội cuối cùng để bắt và g.i.ế.c Lộc Kim Triều.

nữa. Đến khi bước toa, mới dừng đồng hồ, thôi đốt thêm sinh mệnh.

Ngay khi Tần Mộng kéo lên tàu, trong khoảnh khắc vượt qua cửa, ả lặng lẽ hóa thành một tấm da bằng khổ giấy A4.

Lộc Kim Triều phịch xuống ghế, trong tiếng đoàn tàu khởi động, cơ thể dần chữa lành.

Vết thủng ở bụng biến mất, da thịt lổn nhổn vết thương cũng dần lành , lượng m.á.u ít ỏi hồi phục nhờ đồng hồ cũng bù đầy.

Cả quá trình như ngâm trong suối nóng, cô chỉ chìm giấc ngủ, nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, lấy hộp m.á.u trong ba lô đặt lên bàn.

May , trong đó vẫn còn giữ nửa hộp máu.

Cô chắc chắn, chỉ cần mang ngoài, nó ắt sẽ trở thành một vật linh dị.

Thêm tấm da trong tay, chỉ riêng giá trị đạo cụ đủ mạnh, nhưng cô nhất định sẽ chế tác nó thành rối bóng.

“Lấy hai món , chắc cũng lỗ nhỉ?”

Loading...