Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 184: Ga Tử Vong 【Trầm Mặc】

Cập nhật lúc: 2025-10-09 15:13:06
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng căng thẳng của tấm da dê chẳng khác nào lúc khi Lộc Kim Triều dung hợp xương quỷ.

Xem nó thực sự căm ghét kẻ hành khách biến nó thành một đạo cụ linh dị.

Điều càng khiến Lộc Kim Triều tò mò hơn.

“Vậy đó bắt mày như thế nào?”

【Mày đang thăm dò tao ?】

Cái “bộ não” vốn tồn tại của nó dường như bốc khói trong cơn phẫn nộ.

【Mày thăm dò tao!】

【Không đời nào!】

【Tao sẽ cho mày bất cứ điều gì.】

“Tao nhớ mày từng , cô c.h.ế.t mà?”

“Chuyện của c.h.ế.t cũng thể ?”

“Một kẻ ngu xuẩn, độc ác, c.h.ế.t từ lâu, mà vẫn khiến mày kiêng kị đến mức dám nhắc tới?”

Lộc Kim Triều cố tình đ.á.n.h tráo khái niệm. Trong mắt cô, sự cảnh giác của tấm da dê chỉ là nhất thời, còn cái đầu óc kém cỏi mới là cố định.

Quả nhiên, , tấm da dê lập tức ném bay sự cảnh giác ban nãy.

【Tao dám?!】

【Tao chỉ khinh bỉ nó mà thôi!】

Một con quỷ, ở đây hùng hồn rằng nó “khinh bỉ” một con .

Lộc Kim Triều cảm thấy tấm da dê thật sự phát điên.

nó vốn từng bình thường.

Dẫu , nó vẫn chịu hé điều gì giá trị, chỉ điên cuồng độc miệng nguyền rủa, như một con búp bê voodoo vô lực.

“Cô c.h.ế.t bao lâu ?”

Không chịu nổi cơn lải nhải vô tận, Lộc Kim Triều hỏi thẳng.

Đang mắng say sưa, tấm da dê khựng , khó chịu hỏi :

【Sao tao cho mày ?】

“Cô tên gì?”

【Sao tao ?】

Tấm da dê đáp theo phả xạ.

Đáp xong mới nhận lỡ miệng, vội vàng chữa:

【Sao tao quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó?】

【Tên của một con ghê tởm mà thôi!】

“Hà.” Lộc Kim Triều cố ý bật tiếng ngắn: “Đừng giả bộ nữa.”

nể nang mà vạch trần: “Rốt cuộc ngay cả tên của kẻ biến mày thành thế cũng ?”

“Mày đúng là vô dụng thật.”

【Tao vô dụng?】

【Tao vô dụng?!】

Câu như chọc trúng dây thần kinh của tấm da dê, khiến nó rơi trạng thái gần như hoang tưởng. Nó liên tục lặp ba chữ đó, những dòng chữ đỏ như m.á.u chiếm đầy tầm mắt Lộc Kim Triều, bàn, tường, sàn - tất cả đều lặp lặp .

【Sao mà tao vô dụng ?】

Cuối cùng, nó dường như bình tĩnh :

【Mấy căn bản tao mạnh đến mức nào .】

【Con , dù thế nào, cũng thể mạnh bằng tao.】

im lặng, dường như định đơn phương mở màn chiến tranh lạnh. Lộc Kim Triều chỉ cần một câu phá nát cái vẻ lạnh lùng kéo dài tới một phút đó:

“Ồ, mày mạnh ghê ha, mày khẳng định tao sẽ c.h.ế.t, tao vẫn sống?”

“Chậc? Kỳ ghê, tao sống sót ngoài nhỉ?”

Giọng điệu cực kỳ châm chọc.

Liên tục khiêu khích.

【.】

Bộ não vốn tồn tại của tấm da dê như treo.

【Mày thì hiểu gì.】

Nó quyết định vứt câu .

【Nếu tao, mày c.h.ế.t từ lâu !】

thế, mày nghĩ mày còn sống, tất cả đều nhờ tao cả, ?】

Càng , nó càng chắc chắn.

“Tất cả đều nhờ mày?”

【Không thì ?】

Tấm da dê thấy sai.

【Mày còn mày gì.】

Nó bắt đầu chỉ trỏ.

【Nếu tao, chắc chắn mày con quỷ đó xâm nhập, biến thành một cái xác để nó sai khiến !】

【Mày tao phát huy tác dụng lớn thế nào.】

【Nếu mày cảm ơn, bây giờ nên dâng cho tao một phần ba linh hồn mới .】

Càng càng trơ trẽn.

“Khoan .” Lộc Kim Triều ngắt lời.

“Ý mày là, thật mày tao c.h.ế.t, nên giúp tao?”

Nó dùng những lời trơ trẽn để cô buồn nôn, cô nó buồn nôn .

【?】

【Mày phát biểu cái gì ?】

【Tao mày c.h.ế.t???】

【Tao giúp mày???】

【Ghê tởm!!】

Rất , mục tiêu đạt .

Lộc Kim Triều mặc kệ nó, tự khai màn silence treatment.

Tấm da dê đang thấy ghê tởm kẹt ở thế tiến thoái lưỡng nan, nó gào khản giọng gọi Lộc Kim Triều để phân trần rằng nó tuyệt đối cái ý nghĩ kinh tởm đó, nhưng Lộc Kim Triều phớt lờ.

Còn mấy dòng chữ m.á.u ảo mắt, dù cũng nửa trong suốt, chỉ cần bỏ qua là .

đầy kinh nghiệm xử lý việc .

nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay rối bóng.

Phần da mới lột của cô còn xử lý, nhưng da quỷ thì tiện hơn, thể bỏ qua bước xử lý, chỉ là hiện tại cô thể dùng ngay da của Tần Mộng.

Sau khi mệnh cách thăng cấp, tốc độ rối bóng của cô cũng tăng lên. Chỉ trong một ngày, cô xong rối bóng của Đỗ Vũ.

Chỉ là xong, Lộc Kim Triều liền cảm thấy đầu óc truyền đến từng đợt mệt mỏi, thể tiếp tục, buộc nghỉ.

Nghĩ một chút, cô nhắn cho Lâm Lâm hẹn gặp ngày mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-184-ga-tu-vong-tram-mac.html.]

Dù nhận nhiều thông tin về Ga Tử Vong từ Thần Toán Tử, nhưng cô và cô vốn quen, còn Lâm Lâm thì khác, cô thể yên tâm trao đổi nhiều chuyện.

Lộc Kim Triều hiếm hoi ngủ gần mười tiếng. Khi cô tỉnh dậy, cảm giác đau đầu vì thức đêm rối bóng tan biến, mà trong điện thoại, Lâm Lâm cũng nhắn tin nửa tiếng lên máy bay.

Tính toán thời gian, Lộc Kim Triều đơn giản rửa mặt lên xe sân bay.

So với ga tàu Vân Thành, cô hiếm khi tới sân bay Vân Thành.

Lượng ở sân bay kém ga tàu. Lộc Kim Triều tới nơi lâu thì máy bay của Lâm Lâm cũng hạ cánh.

Vừa thấy Lộc Kim Triều đang đón bên ngoài, Lâm Lâm lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô.

Lộc Kim Triều bất ngờ nhưng vẫn đưa tay ôm .

Lâm Lâm hít sâu một buông , giải thích: “Mình còn tưởng sẽ bao giờ gặp nữa.”

Câu Lộc Kim Triều sẽ c.h.ế.t trong ga, mà là chính cô , suýt nữa về .

Thực tế, do ảnh hưởng của ga, gia đình cô lâu chủ động liên lạc.

Cho dù cô chủ động về nhà, cảm xúc gia đình cũng phai nhạt, điều từng khiến Lâm Lâm đau khổ.

Nhiều hành khách phát điên vì một nguyên nhân: “cảm giác tồn tại trong thực tại biến mất”. Họ sẽ hoài nghi việc tiếp tục kiên trì, vật lộn đau khổ để sống ý nghĩa gì?

Cho dù cô suýt c.h.ế.t trong ga đặc cấp, gia đình cô cũng còn quan tâm, nỗi sợ trong lòng ai để thổ lộ. Sống c.h.ế.t, khác biệt thật sự lớn ?

bạn với một hành khách khác, đối phương cũng thể c.h.ế.t đột ngột trong nhiệm vụ , mang đến thêm đau khổ.

bây giờ, Lộc Kim Triều cũng thành hành khách. Cô sẽ bỏ mặc, lãng quên Lâm Lâm. Lộc Kim Triều thông minh, dù thành hành khách cũng dễ c.h.ế.t.

“Có chuyện gì ? Gặp chuyện gì ?”

Lộc Kim Triều khéo đón lấy cảm xúc của cô.

thế, con vốn như , thông minh, giỏi quan sát từng chi tiết, đối xử với từng theo cách khác , mà Lâm Lâm luôn nhận phần nhất.

“Là vì Ga Tử Vong đó.”

Đã , Lâm Lâm định giấu cô nữa.

“Việc biến mất lâu như thế, chắc đoán .”

Hai ngoài chuyện. Vì “cảm giác tồn tại” thấp, xung quanh tự nhiên sẽ bỏ qua lời họ , trừ khi chủ động bắt chuyện. nếu nhắc tới tàu, cho dù chủ động với thường, đối phương cũng chỉ thấy bạn nhảm.

Đây là sức mạnh của “quy tắc”. Cho dù đưa bao nhiêu chứng cứ, trong nhận thức của họ, bạn vẫn đang phát điên, đang loạn.

“Ga Tử Vong…” Khi nhắc đến ba chữ , giọng Lâm Lâm vẫn còn run: “Thật sự đáng sợ lắm.”

“Cậu gặp gì bên trong?”

Lộc Kim Triều thêm, kể cả những chuyện ở các Ga Tử Vong khác, để tích lũy kinh nghiệm.

“Mình ga đó, tên là 【Trầm Mặc】, dễ hiểu đúng ?”

“Thông tin chờ tàu cũng thẳng thắn.”

【Suỵt, hãy giữ im lặng, nó đến .】

“Lần đến Vân Thành là vì Vân Thành hai cấp một chọn, ga Thủ Đô chỉ , mà quen Vân Thành, nên bàn hợp tác, đó thì cố gắng tổ đội.”

“Nhìn bề ngoài, điều cấm của ga rõ: giữ im lặng, đừng phát tiếng.”

Hai lên chiếc xe đậu sẵn, chạy về nhà Lộc Kim Triều.

“Chúng ga cũng , việc thì dùng ký hiệu tay và chữ .”

“Vào trong, xung quanh hoang tàn, dựa ký ức mà tàu truyền cho, chúng nhận bối cảnh: nơi là một thành phố bỏ hoang từ lâu vì nó xâm nhập, dân c.h.ế.t nhiều, ai sống sót thì dọn .”

“Chúng sống sót trong thành phố bỏ hoang .”

“Ban đầu ai cũng sợ, im dám .”

nhanh chóng chúng phát hiện trong thành phố , cảm giác đói tăng dần, cảm xúc nhạy bén, dễ giận, dễ sợ. Càng đói, mất kiểm soát càng rõ, thậm chí kiềm hét.”

Giọng Lâm Lâm trầm xuống.

“Điều đó nghĩa chúng ngoài tìm đồ ăn.”

“Trong lúc tìm đồ, tránh gây động tĩnh. Cho dù do cô trực tiếp gây , nhưng vì cô tạo , con quỷ liền trúng.”

“Cô c.h.ế.t.”

“Sau đó chúng càng cẩn thận hơn.”

phát hiện điều tồi tệ khác: ăn đồ ở đây, trong một tiếng sẽ thấy buồn ngủ. Nếu ngủ, buồn ngủ sẽ gây ảo giác, vô thức phát tiếng.”

“Mà giấc ngủ đó ít nhất bốn tiếng.”

“Bốn tiếng trôi qua bắt đầu thấy đói!”

Lộc Kim Triều , lông mày nhíu .

Chỉ tới đây thôi thấy khó nhằn. Linh cảm cho cô còn thứ tuyệt vọng hơn, ác ý hơn.

“Liên tục xuất hiện nhiệm vụ buộc chúng thể ở mãi một nơi quen, di chuyển liên tục, giảm quân dần.”

“Nửa tháng đầu còn gắng động viên tìm lối sống.”

“Một tháng, ai nấy bù đầu, kiệt sức.”

“Một tháng rưỡi, tâm lý bất , chỉ tiếng bước chân bạn đồng hành cũng căng thẳng, tiếng tay chạm túi cũng sợ c.h.ế.t ngay đó.”

Một thành phố im lặng, quy tắc giữ im lặng, cảm xúc tiêu cực, đói khát và buồn ngủ phóng đại - ngay cả hành khách cấp một cũng thể ở lâu mà giữ tinh thần bình thường.

Nếu chỉ vài giờ, vài ngày, ga đến mức khó chịu.

Lộc Kim Triều nhớ, ga kéo dài lâu - diễn đàn cũng bất ngờ vì nó quá dài.

Đây là hình thức tra tấn tinh thần dai dẳng.

“Còn may mắn, mệnh cách của khéo hợp ga .” Lâm Lâm , nở nụ khổ mang chút may mắn.

【Câm Lặng】 - đó là mệnh cách của cô.

Trong ký ức Lộc Kim Triều, cô là cô bạn thuở nhỏ sôi nổi, nhiều, là “ vạn mê”.

trong ấn tượng của ở Ga Thủ Đô, cô cực kỳ trầm mặc, lạnh lùng.

Chỉ vì giữ câm lặng, cô miễn trừ nhất định.

Đây là mệnh cách mạnh mẽ. Chỉ cần giữ im lặng lâu dài, khép , cô sống lâu hơn.

Đói ảo giác cũng ảnh hưởng, nhưng ít hơn hẳn so với khác.

cô vẫn suýt c.h.ế.t trong ga. Không chỉ vì mệnh cách cô đủ mạnh để chống quỷ, mà còn vì cuối cùng họ phát hiện điều tuyệt vọng:

“Khi đếm ngược xuất hiện, chúng chỉ cần chịu đựng là sống sót.”

đó còn , đến ngày cuối, rõ ràng chẳng gì, mà lượt c.h.ế.t.”

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Cuối cùng, chúng xác định một sự thật tuyệt vọng.”

“‘Giữ im lặng’ nghĩa là một chút âm thanh cũng phát , nếu là chạm cấm kị.”

“Âm thanh đó bao gồm cả nhịp tim, thở, và cả tiếng m.á.u chảy.”

Chỉ cần là sống, bước ga, phạm cấm kị.

“Vậy đường sống ở ?” Lộc Kim Triều hỏi.

Nếu phạm cấm kị, đường sống ?

Nghe nhắc tới điều đó, sắc mặt Lâm Lâm càng khó coi.

“Đuòng sống của Ga Tử Vong mở cho tất cả.”

Cô chậm rãi : “Quy tắc ở đây đổi. Không ai cũng thể dùng đường sống để sống. Con đường chỉ dành cho ít.”

“Trong ga , điểm duy nhất lợi cho hành khách là quỷ chỉ đại khai sát giới ngày cuối. Trước đó, nó chủ yếu tra tấn.”

“Ngày cuối, nó sẽ g.i.ế.c từ âm thanh lớn nhất, kể cả thở.”

tốc độ g.i.ế.c giới hạn.”

“Đó, chính là đường sống.”

Một con đường khuyến khích hành khách hại để tìm sự sống.

Loading...