Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 185: Tìm Kiếm Manh Mối
Cập nhật lúc: 2025-10-09 15:13:51
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc Lâm Lâm kể chuyện, xe cũng chạy đến ngoài khu chung cư.
Cô theo Lộc Kim Triều về nhà, hiếu kỳ quanh một vòng.
Trên xe, cô kể cho Lộc Kim Triều về mệnh cách của , Lộc Kim Triều cũng do dự, trực tiếp dẫn cô đến phòng việc.
“Cho xem mệnh cách của .”
Lâm Lâm ngạc nhiên: “Có thể trực tiếp luôn ?”
Cái đúng là hiếm gặp thật đấy.
Đẩy cửa bước , Lâm Lâm quanh phòng việc.
Cửa sổ phòng đóng kín, nhưng ánh đèn sáng. Cô chỉ liếc mắt thấy rõ bên trong bày biện thứ gì.
Đó là mấy tấm da cùng xương , bàn còn xếp ngay ngắn các loại d.a.o khắc và dụng cụ — cảnh tượng thoáng qua rợn .
nét mặt Lâm Lâm chẳng lấy một chút biến đổi, thậm chí còn bước gần, mắt sáng rỡ đầy tò mò: “Đây là bóng da ?”
“Cậu đấy hả?”
“Giỏi quá mất!”
Lộc Kim Triều cũng chẳng lấy lạ, cô vốn Lâm Lâm sẽ vì mấy cảnh tượng như mà thấy khó chịu ghê tởm. Cô đến bàn việc, thao tác giải thích: “, mệnh cách của cho phép chế tạo bóng da và sử dụng chúng.”
“Tác dụng cụ thể thì xem nguyên liệu tạo thành. Ví dụ như cái , là da và xương của một đồng đội trong một trạm chờ. Mệnh cách của cô là ‘Chuyển Vận’.”
Lộc Kim Triều xong, Lâm Lâm chớp mắt:
“Mệnh cách đó mạnh thật, còn hữu dụng hơn của nhiều chứ!”
“Đợi về thủ đô sẽ gửi cho một phần da và xương của nhé.”
Lộc Kim Triều gật đầu: “Oke.”
【Câm Lặng】 cũng mạnh — mạnh ở chỗ diện. Ngay cả khi đối mặt với ảo giác, chỉ cần giữ im lặng, chủ mệnh cách thể duy trì tỉnh táo trong khoảnh khắc then chốt; nếu con quỷ đủ mạnh, thậm chí chẳng thể kéo họ ảo giác .
Những hình thức tấn công khác của quỷ cũng — chỉ cần giữ im lặng, đó sẽ thêm gian sống sót.
“Vậy trở thành hành khách bằng cách nào?” Sau khi tham quan xong xưởng của Lộc Kim Triều, Lâm Lâm sang hỏi.
Lộc Kim Triều trầm ngâm một chút, kể chuyện xảy ngày cô đầu nhận vé tàu.
Đương nhiên, cô cũng nhắc đến tấm da dê — nhưng giấu chuyện giao dịch linh hồn với nó.
“Cậu nhất định .”
Nghe xong, Lâm Lâm kết luận ngay: “Cậu giống kiểu tùy tiện lôi một xui xẻo tàu . Cậu nhắm đấy.”
“Vì thế? Ai sai khiến ?”
“Điều đó cũng ,” Lộc Kim Triều khẽ thở dài, “đáng tiếc là đến giờ vẫn điều tra manh mối hữu ích nào. Trong nhóm hành khách, từng tìm thấy ai quen bạn cùng phòng.”
“Có khi nào là cha ?” Lâm Lâm nêu một giả thuyết.
“Như , nếu họ cũng là hành khách, thì liệu khả năng đó ? Dù họ cũng từng để đồ vật cho mà.”
“Không thể,” Lộc Kim Triều nhíu mày, “nhưng một chuyện nghĩ mãi vẫn thông. Nếu họ là hành khách, thì họ trở thành hành khách từ khi nào? Khi nào để mấy thứ đó cho ? Là hành khách, họ sống bao lâu?”
“Để vật linh dị như thế, ít nhất cũng là đặc cấp chứ?”
“Thế nhưng trong hồ sơ hành khách ở Vân Thành hiện tại, tìm thấy tên của họ.”
“Nếu thật sự là họ , thì tại như ?”
“Tại mượn tay bạn cùng phòng?”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Và thế nào để thành kế hoạch khi c.h.ế.t nhiều năm?”
Có quá nhiều điểm thể giải thích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-185-tim-kiem-manh-moi.html.]
Bởi , Lộc Kim Triều dám khẳng định giả thuyết , nhưng cũng cảm thấy khả năng hẳn bằng — vì liên quan đến đoàn tàu, quá nhiều điều và bí ẩn.
“Có khi nào cha vốn chẳng Vân Thành, giống như , nên mới tìm thấy họ ở đây?” Lâm Lâm đưa một giả thiết khác.
Điều cũng giải thích vì Lộc Kim Triều từng gặp họ hàng bạn bè của cha , và tại họ luôn sống lâu năm ở nơi khác.
“Vậy họ đến Vân Thành để gì?”
“Và tại để ở đây?”
“Là vì nơi thứ gì đó đặc biệt ư?”
“Cứ để điều tra thử xem.” Lâm Lâm vỗ tay, “Dù chắc chắn cũng đổi vé về Vân Thành, ở thủ đô , thể giúp tra chuyện luôn.”
“Cậu ?” Lộc Kim Triều bật , “Thế mà còn đến đây bàn bạc với ư?”
“Thì tiện thể gặp một chút thôi mà.” Lâm Lâm nhỏ giọng: “Giờ chỉ còn mỗi là bạn thôi đó.”
Có lẽ vì khi xưa chính tay cô cắt đứt tình bạn với Lộc Kim Triểu, những từng ở quanh cô cũng lượt xa cách. Dù lên thủ đô gặp gỡ vài hành khách khác — những còn né tránh cô nữa — Lâm Lâm vẫn mở lòng thêm nữa, mà chọn tự cô lập .
Cũng vì thế, khi gặp 【Câm Lặng】, phản ứng đầu tiên của cô là: “Mệnh cách … hợp với thật.”
Lần Vân Thành vì tin tức về ga Tử Vong, tiện thể gặp Lộc Kim Triều, trong thâm tâm cô, phần nào đó vẫn đang “diễn ” con của .
Lộc Kim Triều xong, khẽ xoay mắt cô: “Vậy phiền nhé, còn máy bay tới gặp cơ mà.”
Câu “ máy bay vất vả” , chỉ mang nghĩa bề mặt.
“Không .” Lâm Lâm chớp mắt, đôi mắt xinh mất sự hồn nhiên thời trung học, mang theo chút mỏi mệt, nhưng vẫn sáng rực: “Chỉ cần gặp , máy bay cả ngày cũng thấy mệt !”
“Mình tạm thời định nước ngoài.” Lộc Kim Triều thản nhiên đáp.
Không ngoài dự đoán, mắt Lâm Lâm cong lên:
“Cậu thật là, ý chứ!”
Hai chuyện chẳng ăn nhập gì với , khí vì thế mà càng thêm thoải mái.
kẻ phá bầu khí vui vẻ, bao giờ chọn lúc.
【Quan hệ của mày với cô thật .】
【Mày quan tâm đến cô .】
Tấm da dê — Lộc Kim Triều lạnh nhạt suốt một thời gian — đột nhiên xuất hiện, những dòng chữ m.á.u lơ lửng giữa trung tỏa ác ý rõ ràng.
Lộc Kim Triều khẽ nhướng mày, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Ngay đó, cô như hề thấy gì, dời tầm mắt nơi khác.
“Sao ?” Lâm Lâm nhận cô thoáng thất thần.
“Không gì, hình như thấy một con muỗi.”
【?】
【Ý mày là gì】
Lộc Kim Triều mặc kệ chuỗi câu hỏi và lời nguyền rủa tiếp theo của tấm da dê, sang hỏi Lâm Lâm về kế hoạch sắp tới.
Biết cô dự định gì, cũng ngoài chơi, Lộc Kim Triều tiếp tục chế tác bóng da. Còn Lâm Lâm chỉ lặng lẽ bên cạnh, xem cô khắc họa từng đường nét, thỉnh thoảng cúi đầu điện thoại như đang trả lời tin nhắn.
“Mình nhờ hỏi giúp , chắc sớm sẽ tin.” Lâm Lâm ngẩng lên .
Lộc Kim Triều liền vẻ ngây thơ cô:
“Hỏi ai thế? Bạn ? Không chỉ mỗi là bạn thôi ?”
Lâm Lâm mặt biểu cảm:
“Diễn xuất trừ một trăm điểm. Cấm bước chân giới giải trí.”
“Thì đúng là chỉ là bạn nhất thôi, nhưng cũng duy trì một chút giao tiếp cơ bản giữa hành khách với chứ. Cậu hiểu mà, dù vẫn cùng trạm còn gì.”