Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 200: Di Truyền (6)
Cập nhật lúc: 2025-10-21 17:05:56
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đầu tiên khi làng, chuyện ngoài ý nào xảy thêm.
Đến khi trời hửng sáng, ngôi làng tĩnh mịch mới dần tỉnh .
Cơn mưa lất phất kéo dài suốt đêm tạm thời ngừng rơi, khói bếp theo làn sương sớm nhẹ trôi lững lờ trung.
Thiên Lệ tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn, thấy Lộc Kim Triều đang ngoài cửa. Trong tay cô vẫn nắm chặt tấm bài vị . Nghe thấy tiếng động, Lộc Kim Triều đầu , bắt gặp ánh mắt Thiên Lệ đang dừng tấm bài vị.
“Cái ?” — Lộc Kim Triều cầm bài vị lên lắc nhẹ, giải thích: “ phát hiện nếu để bài vị cách xa quá năm mét, hệ thống sẽ bắt đầu trừ điểm.”
Xem nhiệm vụ 【Mang theo bên 】 vẫn còn tiếp diễn.
“Hơn nữa sáng nay, tấm bài vị chút đổi.”
Trên mặt bài vị vốn trống trơn, nay xuất hiện một vết khắc mờ nhạt.
Thiên Lệ vội lấy bài vị đặt gối xem, quả nhiên, đó cũng thêm một vết khắc giống hệt.
Hai , trong lòng đều mơ hồ đoán ý nghĩa của vết khắc .
“Đi thôi, hôm nay chúng ngoài xem thử.”
Ngày thứ hai khi đến trạm, họ cần thu thập thêm thông tin, tìm manh mối liên quan đến “Di Truyền”.
Tiện thể, cũng quan sát tình trạng của những hành khách khác.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều định hành động cùng Thiên Lệ. Số bên họ vốn ít, nếu thu thập thông tin thì chia sẽ hiệu quả hơn.
Nghe sắp xếp đó, tuy Thiên Lệ thoáng bối rối, nhưng phản đối. Cô chỉ cảm thấy việc giao tiếp với lạ phiền phức, ngoài cũng cho rằng kế hoạch sai.
Khi bước khỏi sân, cô thấy cửa nhà kho bên cạnh vẫn đóng chặt. Bên trong tiếng động, nhưng chẳng ai mở cửa.
Lộc Kim Triều sang Thiên Lệ, trao đổi ánh mắt. Thấy cô gật đầu, Lộc Kim Triều liền về hướng từ đường.
Tuy mưa tạnh, nhưng đường vẫn lầy lội. May mà đoạn lát đá xanh, mặt đá còn in đầy dấu chân đất vàng nhạt — dấu giày của qua, trông còn mới, chắc là để từ sáng sớm.
Chỉ là của dân làng, của hành khách.
So với khi cô mới làng hôm qua, sáng nay nơi chút sinh khí hơn. Tối qua, Lộc Kim Triều từng nghi ngờ ở đây còn sống , bởi khắp nơi đều tĩnh lặng như c.h.ế.t.
Giờ thì cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng con — ít nhất, trông họ giống bình thường.
Tuy lượng nhiều, nhưng từ khuôn mặt, dáng , đến tiếng chuyện thỉnh thoảng vang lên, đều như thường cả.
Chỉ một điều lạ — ánh mắt họ cô, một ngoài, mang theo vẻ kỳ dị.
Không kiểu u ám, rờn rợn như cô từng thấy ở trạm chờ, mà là một loại... chờ mong.
Bọn họ đang chờ đợi điều gì?
Hơn nữa, Lộc Kim Triều để ý rằng dù dân làng liếc cô, ánh mắt họ chỉ thoáng qua, ai quá lâu. Tựa như chỉ tiện thể liếc một cái khi thấy lạ ngang, tiếp tục việc.
“Có kỳ vọng gì đó, nhưng dường như mấy bận tâm ?”
Hay là còn nguyên nhân khác khiến họ tạm thời chú ý đến nhóm khách lạ ?
Thái độ của dân làng vẻ khá ôn hòa, nên cô định lát nữa sẽ thử bắt chuyện hỏi thăm thông tin. hết, cô ghé qua từ đường một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-200-di-truyen-6.html.]
Bài vị cô cất trong balo, đeo lưng. Trên đường đến từ đường, cô trông thấy hai hành khách khác. Trí nhớ cô hiện giờ — chỉ thoáng qua, cô nhận họ thuộc nhóm đông nhất, cũng là nhóm gã hành khách đặc cấp nam .
Trông vẻ họ cũng định đến từ đường.
Điều chẳng gì lạ. Không ngạc nhiên nếu sáng nay cả bốn thành phố đều cử tới xem xét nơi đó.
một điều khiến cô chú ý — sắc mặt một trong hai nặng nề.
Phải gặp chuyện gì mới khiến một trải qua một đêm bình an vẻ nghiêm trọng đến ?
Khóe môi Lộc Kim Triều khẽ nhếch lên — cô đoán, lẽ đó lấy bài vị.
Lúc , cô chính là nóng lòng đến từ đường nhất trong cả nhóm của .
Cô bước theo hai về phía từ đường. Dĩ nhiên họ cũng nhận , nhưng đây địa bàn của họ, cũng chẳng thể đuổi cô . Trong tình hình hiện tại, nhất là tránh gây thù chuốc oán, nên họ đành lơ.
Khi đến nơi, trong từ đường — chính là Lạc Vũ.
Thấy hai bước cùng Lộc Kim Triều phía , nét mặt cô hề tỏ ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, ngược còn vẻ thích thú mà lên tiếng chào:
“Các tìm gì ? Ở đây giờ chẳng còn gì .”
Giọng mang chút bỡn cợt, pha vài phần khiêu khích, qua khá bất cần.
cô là hành khách đặc cấp, nên dù lời chút vô lễ, khác cũng chẳng dám thể hiện khó chịu.
Hai đáp . Dù trong nhóm họ cũng hai đặc cấp khác, nhưng dù đối diện cũng là Lạc Vũ — vẫn dè chừng, chứ đến mức nhún nhường.
Lộc Kim Triều tỏ nhã nhặn, dịu dàng tiếp lời:
“Chúng chỉ xem thử tình hình của mấy tấm bài vị thôi.”
Ánh mắt Lạc Vũ đảo qua cô, thấy nụ , lòng chợt khựng một nhịp. Dù đang , gương mặt khiến cảm thấy lạnh sống lưng.
Không vì Lộc Kim Triều trông dữ tợn, mà là khí chất của cô — âm u, quỷ dị đến mức dù cố tỏ thiện, vẫn khiến cảm giác rờn rợn, như đang đối diện với thứ gì đó là .
Lộc Kim Triều bản hiện giờ mang dáng vẻ “giống quỷ”, nhưng kiểu “mỉm xã giao” ăn sâu m.á.u — cô quen như , cũng chẳng sửa để lòng ai.
Mà cũng — dường như nụ khiến cả hành khách đặc cấp như Lạc Vũ cũng thoáng sững một giây. Cũng tính là hiệu quả thú vị nho nhỏ.
Lộc Kim Triều thầm trong bụng.
“Ồ~ đến xem bài vị ?” — Lạc Vũ quả nhiên ngẩn một thoáng, ánh mắt lóe, dường như đang nghĩ xem mệnh cách của Lộc Kim Triều dính dáng gì đến ma quỷ .
“Không cần xem . ở đây một lúc , tìm thấy bài vị nào cả. Xem đêm qua lấy hết .”
Cô nhướng mày, giọng chẳng vẻ thật lòng.
Lộc Kim Triều đưa mắt quan sát khắp gian từ đường. Mặt đất bừa bộn, in đầy dấu chân lấm bùn. Bàn thờ đặt bài vị so với đêm qua đổi gì, mặt bàn sạch sẽ, xung quanh cũng quét dọn thường xuyên.
Dấu chân còn mới, ngoài của cô thì chỉ ba dấu khác — đúng với đang mặt cô.
“Tiền bối...” — vẻ mặt nặng nề nhất trong hai chợt hỏi: “Có thành phố của cô lấy dư một tấm bài vị ?”
Ồ?
Chuyện bắt đầu thú vị đây.
Lộc Kim Triều nhướng mày, ánh mắt tràn đầy hứng thú hai .