Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 210: Di truyền (16)
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:50:46
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【00:09】
Thời gian chỉ còn mười giây cuối cùng. Tất cả những dị thường đều biến mất, đèn trong từ đường cũng sáng trở .
Lộc Kim Triều lập tức quét mắt một vòng quanh từ đường, tình hình chút khác biệt nào so với lúc cô bước , tựa như trong mười phút qua từng chuyện gì xảy .
Chỉ bài vị của cô rơi xuống đất, đó xuất hiện vài vết cào xiêu vẹo.
Chỉ riêng những vết cào đang âm thầm kể rằng — , trong bóng tối thật sự một tồn tại con xuất hiện trong từ đường.
Bên ngoài truyền đến tiếng chạy, xem nhận nhiệm vụ kế tiếp đến.
Lộc Kim Triều vẫn nhúc nhích.
Phía vang lên tiếng cửa gỗ cũ kỹ đẩy , bản lề rỉ sét phát âm thanh chói tai, trong khí tĩnh mịch càng trở nên rợn .
Cô thấy thở của sống — cảm giác thật vi diệu. Hơi thở của cô gần như thể thấy, mà đôi tai thể rõ ràng phân biệt tiếng thở của bước .
【00:00】
Khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược trở về 0, Lộc Kim Triều lập tức lao cửa từ đường.
【Tần Mộng】vẫn đang nắm chặt bài vị của cô, thể thu kéo dài, đem bài vị trả về cho cô.
Lộc Kim Triều định dừng trong từ đường thêm giây nào — nếu hệ thống phán định là “ cùng” thì rắc rối to.
Khi lao ngoài, cô thoáng thấy mới đến — một hành khách cấp một thuộc thành phố của Lạc Vũ. Đối phương mang vẻ nghiêm trọng, ánh mắt theo bóng lưng đang phóng của Lộc Kim Triều mang theo đôi phần tò mò.
Cô chắc đang hiếu kỳ, rốt cuộc xảy chuyện gì trong từ đường.
Điều đó khiến Lộc Kim Triều nhớ chính mười phút — khi cô bước , hành khách với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi lúc , cũng cô bằng ánh mắt tò mò y như .
Lộc Kim Triều ý định tiếp xúc nhiều với vị hành khách , chỉ thoáng nhanh chóng rời khỏi từ đường.
【Tần Mộng】một tay nắm đai lưng, một tay giữ bài vị, trông chẳng khác nào một chiếc móc khóa khổng lồ. Dù thể đung đưa theo từng bước của cô, nhưng nó vẫn cố gắng giơ cao bài vị, tránh va Lộc Kim Triều.
Chưa bao xa, phía vang lên một tiếng “rầm”.
Âm thanh Lộc Kim Triều quen tai — mười phút cô qua. Là tiếng cửa từ đường đóng .
Cô dự đoán, trừ khi xui xẻo cực điểm, mệnh cách và đạo cụ linh dị mang theo khắc chế nhiệm vụ, hoặc đủ tiền mua mạng để sửa nhiệm vụ, thì đa hành khách sẽ c.h.ế.t trong .
Còn về nhóm đặc cấp — cô nghiêng về khả năng ai sẽ c.h.ế.t cả.
Đêm khuya trong ngôi làng tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ những hành khách mới : bên trong cánh cửa đóng kín của từ đường , từng màn kịch t.ử vong đang liên tục diễn .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều trở về “ngôi nhà” tạm của ở khu nhà ga. Cô thấy đèn ở kho bên cạnh vẫn sáng. Bên đó c.h.ế.t, một mất bài vị, đêm nay chỉ còn hai từ đường.
Không thêm, cô về phòng . Thiên Lệ đang bất an về phía cửa, lẽ thấy tiếng bước chân cô trở .
Vừa đẩy cửa , Thiên Lệ lập tức dậy.
Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua Lộc Kim Triều để chắc chắn thương tích rõ ràng, mới hỏi: “Thế nào ? Không chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-210-di-truyen-16.html.]
Câu hỏi hề khách sáo, cũng chẳng nhằm thăm dò. Sau một thời gian tiếp xúc, cô đủ hiểu tính cách của Lộc Kim Triều — bao giờ giấu giếm chuyện với “ cùng phe”. Không cần dùng mấy câu giả tạo để lấy thông tin.
Chỉ thành thật thể hiện bản , mới khiến Lộc Kim Triều thật sự xem trọng.
Vì , Thiên Lệ nỗ lực nhiều, may cũng chút hiệu quả.
“Không lắm.”
Lộc Kim Triều nghĩ một chút đáp: “Nhiệm vụ khá rắc rối.”
Cô cảm thấy gì với sự quan tâm của Thiên Lệ — nếu một cảm xúc, thì đó là “hài lòng”. Bởi vì đây chính là phản ứng mà cô mong .
Thiên Lệ thể hiện đúng như kỳ vọng của cô, vì thế cô trao cho đối phương phần “phần thưởng” tương xứng — sự tin tưởng.
Lộc Kim Triều kể chi tiết chuyện xảy trong từ đường. Cô kỹ cách đối phó, mà chỉ miêu tả rõ ràng những nguy hiểm mà sẽ đối diện.
“Những chỗ cô cẩn thận, chính là đây.”
Nói xong, cô gương mặt trầm tư của Thiên Lệ, khẽ thả lỏng, hỏi: “Thế nào, đối sách ?”
Thiên Lệ gật đầu: “Đại khái .”
Lộc Kim Triều ngạc nhiên. Nếu Thiên Lệ yếu đến mức qua nổi ải , cô chẳng chọn đối phương đồng đội thật sự trong trạm .
“Ở trạm một đồng đội đúng nghĩa, quả là chuyện quan trọng.”
Thiên Lệ cúi đầu, giọng nhẹ : Cô một nữa nhận — Lộc Kim Triều khác hẳn với những “đồng đội” của . Cô mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, lúc nào nên gì, và cũng tin tưởng cô hơn.
Lộc Kim Triều cô bằng ánh mắt cảnh giác, tính toán xem khi nào sẽ đẩy cô bia đỡ đạn. Dù nhiệm vụ đêm nay rõ ràng đầy nguy hiểm, cô vẫn dùng cớ “tin tức tối qua là cho cô ” để bắt Thiên Lệ từ đường .
Lộc Kim Triều — thật sự là đáng tin cậy.
Ngón tay Thiên Lệ khẽ co duỗi , vẻ tự nhiên. Trong lòng chất chứa bao suy nghĩ, nhưng chẳng thể , chỉ cúi đầu giấu ánh mắt và biểu cảm của .
Cô thấy Lộc Kim Triều khẽ bật câu . Khi còn đang bối rối hiểu ý là gì, thì giọng dịu dàng của Lộc Kim Triều vang lên:
“ vui, vì cô nghĩ như .”
Không hiểu vì , khi câu đó, Thiên Lệ cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui nhỏ nhoi.
“Vẫn còn một chút thời gian, cô thể cho , cô định gì khi từ đường ?” — giọng Lộc Kim Triều nhẹ nhàng hỏi.
“… Có thể.” Thiên Lệ chỉ ngập ngừng một hai giây đáp.
“Lần cũng định sửa nhiệm vụ. Khi rõ sẽ gặp nguy hiểm gì mà vẫn dùng sửa đổi để qua cửa, thì quá vô dụng .”
Thiên Lệ nghiêm túc dự định của , đó khẽ bổ sung: “Đối với , trọng điểm là giữ bài vị lấy mất. Còn về con quỷ trong từ đường, mệnh cách bảo vệ. Nếu đạo cụ linh dị đạt hiệu quả như dự tính, cũng .”
Trong giọng nhẹ bẫng , ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối mệnh cách của .
Rõ ràng cô giỏi trình bày kế hoạch cho khác — mỗi ngừng vài giây để suy nghĩ cách diễn đạt hợp lý.
Khi nhắc đến một món vật phẩm linh dị nào đó, cô thường quên giải thích, mới chợt nhớ rằng Lộc Kim Triều thể tác dụng của nó, liền bổ sung.
Dù , cuối cùng cô cũng trọn vẹn kế hoạch của .