Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 211: Di truyền (17)

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:11:43
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rất nhanh đến lượt của Thiên Lệ. Lộc Kim Triều theo bóng lưng cô rời khỏi phòng. Cửa sổ đóng, nên cô thể thấy bóng dáng Thiên Lệ căng thẳng nhưng vẫn bước từng bước vững vàng  về phía từ đường.

Lộc Kim Triều chỉ liếc một cái liền thu hồi ánh mắt, sự chú ý rơi nhiều hơn nhà kho bên cạnh.

Nhà kho giờ chỉ còn ba , trong đó một từ đường trở về. Khi , động tĩnh nhẹ. Lộc Kim Triều thấy qua khung cửa sổ mở, bóng dáng như trút gánh nặng.

Từ khi trời tối, trong nhà kho vẫn lác đác truyền vài câu rời rạc. Hiện giờ tuy vị giác của Lộc Kim Triều kém hơn , nhưng thính giác và thị giác nhạy bén hơn hẳn. Cô giọng mang theo lo lắng và hoang mang từ căn phòng kế bên. Sau khi đồng đội thành nhiệm vụ và chuyện với , trong sự hoang mang và lo sợ , dần dần xuất hiện thêm… sự khiếp hãi.

Anh hiểu thêm sự quan trọng của “bài vị” từ lời đồng đội mang về.

Chỉ cần để bài vị rời khỏi là sẽ mời gọi “quỷ” đến. Vậy còn — vốn bài vị — thì sẽ ?

Hứa Minh bất an tột độ. Hai đêm liên tục, đều ngủ nổi. Lúc , một đồng đội nữa sống sót về từ từ đường, dù bộ dạng chút chật vật nhưng vẫn quên giữ chặt bài vị trong tay, càng thêm hoảng loạn.

Nhiệm vụ khiến các thành viên trong tổ hiểu rõ bài vị quan trọng tới mức nào — nhưng thứ đó, .

Ánh mắt Hứa Minh cứ vô thức dừng bài vị mà đồng đội đang nắm chặt. Có lẽ ánh mắt để lộ điều gì đó, chẳng bao lâu liền cảm nhận một ánh mang theo cảnh cáo.

Ánh đó đến từ vị đặc cấp trong đội, trở nên càng lúc càng thiện cảm với .

Trong lòng Hứa Minh phẫn uất, nhưng vẫn cúi đầu thu ánh mắt.

Anh từng nghĩ đến việc tìm một bài vị. Chỉ là những ở các thành phố khác dường như đều nắm rõ ai đang thiếu bài vị. Chỉ cần thấy , cho dù chính xác ai thiếu, họ vẫn lập tức cảnh giác.

Anh thực sự cơ hội tay.

Trước đó, Hứa Minh cũng từng nghĩ đến việc xuống tay với cùng thành phố. Dù gì cũng quen , còn hợp tác trong nhà ga . Thêm nữa, đặc cấp ở đây, khỏi e ngại.

giờ thì… quản nữa .

Anh còn bao nhiêu thời gian. Nhiệm vụ tối nay giống như một cú đập giáng mạnh đầu, khiến nhận nên tuân theo cái gọi là quy tắc đạo đức con nữa.

Anh sắp c.h.ế.t .

Anh bất chấp thủ đoạn.

Hứa Minh lặng lẽ xuống giường, mặt tường, hai đồng đội nữa, thu trong chăn.

Đồng đội cũng thêm lời an ủi vô nghĩa nào. Bầu khí trong nhà kho nho nhỏ dường như đông cứng .

Không lâu , đồng đội cũng xuống. Đèn trong kho tắt. Hứa Minh thấy đối phương thỉnh thoảng trở . Không , một dự cảm — ngủ.

Tại ngủ?

Đêm qua chẳng còn ngủ đôi chút ?

Là vì… yên tâm về ?

Có lẽ vì tâm trạng đổi, đầu Hứa Minh bắt đầu xuất hiện vô suy nghĩ hỗn loạn, thể khống chế.

Những ý nghĩ đó kéo chìm một vực sâu đen kịt.

bất lực.

Đêm trong ngôi làng yên tĩnh. Dù tiếng côn trùng cũng chỉ khiến khí thôn quê thêm phần đặc trưng. với Hứa Minh đang giường, thứ đáng lẽ mang an yên đem đến chút cảm giác an nào.

Những suy nghĩ rối bời theo thời gian dần dịu xuống. Có lẽ vì nghĩ quá nhiều, cộng thêm mấy ngày ngủ, đầu óc trở nên mơ hồ, như một khối bột nhão. Ngoài những ý nghĩ cực đoan, suy nghĩ khác đều mắc kẹt, khiến việc nghĩ tiếp trở nên mệt mỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-211-di-truyen-17.html.]

, vẫn nhận một điều.

Đêm qua, nhà kho lạnh như ?

Thời điểm nhà ga , rõ ràng mùa đông.

Cái chăn cũng thoải mái, cảm giác ẩm — chẳng lẽ là vì để lâu ẩm mốc?

Anh khỏi kéo chăn sát cơ thể, mong tìm chút ấm áp. ảo giác, cảm giác ẩm ướt càng rõ hơn, thậm chí còn chút dính nhớp.

Hô hấp trở nên khó khăn — là do đắp chăn quá chặt ?

Đầu óc mơ màng, cơ thể rã rời, mí mắt nặng trĩu, nhưng cảm giác khó thở khiến vùng vẫy khỏi “trói buộc” theo bản năng.

Anh cố dùng tay đẩy chăn , nhưng suôn sẻ. Chăn trở nên trơn tuột, tay cũng chẳng sức.

Chăn càng lúc càng siết chặt, như một con trăn khổng lồ quấn lấy . Hứa Minh cảm giác sắp thở nổi…

Nhất Tiếu Hồng Trần

Mồ hôi lạnh túa đầy trán, sắc mặt xanh mét. Nếu ai thấy, sẽ thấy rõ — chỉ đang nghiêng bình thường, chăn vẫn phủ một cách bình thường , nhưng cơ thể như thứ gì đó trói , siết cổ, khiến nhắm chặt mắt, sắc mặt đau đớn giãy giụa, mà ngoài khuôn mặt , bất động.

Quỷ dị.

Một cảnh tượng ai đến, đang diễn trong căn nhà kho .

Ý thức của Hứa Minh càng lúc càng mơ hồ.

Hệt như nhốt một căn phòng chật hẹp, tối tăm, chỉ thể vùng vẫy theo bản năng, nhớ là hành khách, vốn năng lực và vật phẩm thể dùng.

sự vùng vẫy kéo dài lâu. Dần dần, còn sức, thở cũng yếu dần.

Hứa Minh mơ hồ nhận lẽ sắp c.h.ế.t .

Cảm giác vô lực như thủy triều dìm xuống. Ánh sáng cuối cùng mắt cũng tắt ngấm.

Ngay giây tiếp theo —

Trong nhà kho yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng thở dốc dữ dội, như trải qua cơn kinh hoàng cực độ.

Tiếng thở đó phát từ vị trí của Hứa Minh.

Anh bật mở mắt. Mồ hôi trán thấm ướt gối. Mắt mở to, hoảng hốt xung quanh.

Tiếng thở dốc kéo dài một lúc lâu mới dần . Não bộ thiếu oxy của mới từ từ hoạt động trở .

Anh còn thoát khỏi kinh hoàng trải qua. Cơ thể bên lớp chăn vẫn đang run rẩy ngừng.

Anh … vẫn còn sống?

Anh cảm nhận hai ánh mắt lưng — hai đồng đội đang cảnh giác quan sát lý do đột nhiên thở dốc dữ dội như .

Hứa Minh chẳng còn tâm trí để ý họ nữa. Toàn bộ suy nghĩ đều đặt trải nghiệm .

— Mơ?

Không. Không mơ.

Anh chắc chắn quỷ bám !

Loading...