Quy Tắc Nuôi Chim Hoàng Yến - 8 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:55:11
Lượt xem: 455

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17

 

Thẻ đen Centurion của American Express.

 

Người như thế nào mới có thể sở hữu, tôi cũng hiểu sơ sơ.

 

Tôi sững sờ không nói nên lời.

 

Nhìn chiếc thẻ đen, rồi lại nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt—Tưởng Xác.

 

Mặt tôi nhăn lại.

 

“Anh có đại gia nào khác à? Nếu các bà ấy biết anh đưa thẻ này cho em, họ có nổi giận không?”

 

“.....”

 

Tưởng Xác phát ra một tiếng cười khẽ như hừ mũi.

 

“Đúng rồi, em cứ cầm lấy. Anh lấy tiền từ các bà chủ khác rồi quay về nuôi em.”

 

“Nhưng mà—”

 

“Không nhưng gì hết. Ngủ đi. Mai dậy xài thẻ thoải mái, muốn mua máy bay cũng được. Tóm lại là—ngoài việc không được bao nuôi đàn ông khác, còn lại muốn làm gì thì làm.”

 

Tưởng Xác vò rối tóc tôi một cái, ôm lấy eo tôi, tắt đèn đi ngủ.

 

Tôi muốn hỏi gì đó, nhưng lại không mở miệng được.

 

Trong lòng vừa ngọt ngào, vừa nghẹn ngào.

 

Ngọt vì vẫn có thể ở bên Tưởng Xác.

 

Nghẹn vì anh vì tôi mà hy sinh quá nhiều.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tưởng Xác đã có việc đi sớm.

 

Trước khi đi, anh để lại một câu khó hiểu:

 

“Ở nhà nghỉ vài hôm là ổn thôi.”

 

Tôi cứ tưởng anh đang nói đến “chuyện kia”, liền đỏ mặt gật đầu đồng ý.

 

Nhưng vài ngày sau, tôi bất ngờ nghe được tin—gia đình mẹ nuôi dường như gặp chuyện lớn.

 

Người anh nuôi của tôi không biết từ bao giờ đã “nối nghiệp” cha nuôi, dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất.

 

Vì đứa con trai độc nhất, cha mẹ nuôi bán nhà, bán xe, đến cả cửa hàng vừa giành được từ tay tôi cũng phải bán đi.

 

Kết quả, bị một “người mua bí ẩn” ép giá xuống cực thấp rồi ôm trọn.

 

Sau một hồi xoay xở, cuối cùng họ cũng gom đủ tiền trả nợ, giữ được mạng cho con trai.

 

Mà giờ trong người không còn một đồng, họ lại nghĩ đến tôi.

 

Chỉ là…

 

Anh nuôi đến tìm tôi, giữa đường chẳng hiểu sao ngã gãy chân.

 

Cha nuôi đến tìm tôi, giữa đường chẳng hiểu sao trật tay, gãy luôn cả cánh tay.

 

Mẹ nuôi đến tìm tôi, giữa đường lại phát hiện cha nuôi đang dắt người phụ nữ khác vào khách sạn.

 

Gà bay chó sủa, loạn hết cả lên.

 

Sau đó họ còn đến nhờ một thầy phong thủy xem bói, thầy phán tôi và nhà họ xung khắc về bát tự, phải tránh xa tôi thì cả nhà mới yên ổn.

 

“Tôi đã nói rồi mà, dạo này sao cứ xui xẻo! Thì ra là tại con tiện nhân Thư Nhiên kia!”

 

Cha mẹ nuôi vội vàng dắt con trai trở về quê, muốn né “sao xấu” như tôi càng xa càng tốt.

 

Nhưng vì nghèo túng, cuối cùng cả nhà lại nghe lời rủ rê của người cùng quê, kéo nhau sang Miến Điện kiếm tiền.

 

Vừa đặt chân xuống máy bay đã mất liên lạc.

 

Tôi còn chưa kịp ra tay, đã thấy ngơ ngác rồi.

 

Mãi đến khi Tưởng Xác đưa tôi giấy tờ bất động sản đứng tên tôi—chính là quán cà phê đó—tôi hoàn toàn ngơ luôn.

 

18

 

“Cầm lấy, sau này cứ yên tâm kiếm tiền ở đó rồi tiếp tục bao nuôi anh.”

 

Tôi vẫn còn hơi ngẩn người.

 

Tưởng Xác trước mắt vẫn là Tưởng Xác đó, nhưng lại có gì đó rất khác lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-nuoi-chim-hoang-yen/8-het.html.]

 

“Những chuyện này… là anh làm sao?”

 

“Cảm động không? Một chú chim hoàng yến tốt như anh, trên đời này khó kiếm lắm đó. Nào, hôn cái trước đi.”

 

Tôi không động đậy.

 

“Vậy… anh thật ra không phải là công nhân ở công trường, đúng không?”

 

“……”

 

Tưởng Xác khẽ ho một tiếng: “Chuyện đó…”

 

“Hôm qua em đến công trường tìm anh, tiện miệng hỏi một anh công nhân xem anh ở đâu, ảnh nói ‘Tiểu Giám đốc Tưởng mấy hôm nay không có mặt ở công trường’.”

 

“Tiểu Giám đốc Tưởng, là anh đúng không?”

 

“Còn nữa, em có tra qua rồi—trung tâm thương mại đối diện do một doanh nhân nổi tiếng họ Tưởng đầu tư xây dựng.”

 

“Căn cứ vào tuổi tác, chắc là… ba của anh.”

 

Tưởng Xác nhìn tôi, thử chạm nhẹ vào tay tôi.

 

Thấy tôi không né tránh, anh lập tức ôm tôi vào lòng, siết chặt.

 

Vừa hôn vừa khẽ hít hà.

 

Một cảm giác thích thú mang tính sinh lý, gần như không thể kìm nén.

 

“Là anh.”

 

“Ba mẹ anh thấy anh ở nhà vướng víu, nhất quyết bắt anh đến công trường của nhà để ‘rèn luyện’ một hai tháng, cho bọn họ yên tâm ân ái.”

 

“Ban đầu không nói rõ thân phận là vì em lúc đó đòi bao nuôi anh một cách quá đỗi dễ thương, anh không nỡ phá vỡ. Về sau thì… thật sự không biết nên mở miệng thế nào, lại sợ em biết rồi sẽ không muốn bao anh nữa.”

 

“Nói ngoài lề một chút—Thư Nhiên, giờ em gan to lắm rồi đó, dám nói chuyện nhiều với người lạ rồi. Sau này cứ nói nhiều vào.”

 

Tôi bị anh hôn đến ướt đẫm, giọng nói cũng mang theo hơi thở ẩm ướt.

 

“Vậy sao lúc đầu anh lại đồng ý để em bao nuôi? Không thấy bị xúc phạm à?”

 

“Xúc phạm cái rắm ấy.”

 

“Thư Nhiên, hình như có một chuyện… anh vẫn chưa từng nói với em.”

 

Tôi hỏi: 

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Tưởng Xác không còn hôn lên mặt hay môi tôi nữa, mà chuyển sang hôn trán.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hôn trán.

 

Là một sự trân trọng dịu dàng.

 

Giọng anh trầm thấp vang lên:

 

“Anh thích em.”

 

“Ngay lần đầu tiên thấy em trong quán cà phê trên đường đến công trường, anh đã thích rồi.”

 

“Chỉ là không dám chủ động bắt chuyện, vì cảm giác em khá nhút nhát, sợ làm em hoảng.”

 

Tôi nhìn anh ở cự ly gần, tim đập như trống dồn.

 

“Vậy… em thật may mắn.”

 

Tưởng Xác ôm chặt tôi, trịnh trọng nói:

 

“Em luôn luôn may mắn. Và tương lai, sẽ càng may mắn hơn nữa.”

 

Ngày hôm sau, Tưởng Xác chủ động đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh.

 

Đó là những bậc trưởng bối tốt nhất mà tôi từng gặp.

 

Dù họ giàu có, nhưng vẫn hiền lành, tử tế, lại vô cùng yêu thương nhau. Tiện thể, họ còn không nén được mà đá Tưởng Xác một cái.

 

Vì tối qua anh không kìm được, đã cắn một dấu răng đáng sợ lên cổ tôi.

 

Họ tưởng tôi bị anh bắt nạt, còn nghiêm túc hứa sẽ bênh vực tôi đến cùng.

 

Tóm lại, tôi đã có Tưởng Xác.

 

Cũng có một mái nhà.

 

(Hết)

Loading...