Quy Tắc Quái Đàm: Cô Ấy Hoang Tưởng Trốn Thoát Khỏi Nơi Này - Chương 26: Dự án Hạt giống 2
Cập nhật lúc: 2025-10-13 16:42:59
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Dao rõ — một cơn bão mới xuất hiện.
Thân phận hiện tại của cô là bảo mẫu Thục Phương, chịu trách nhiệm chăm sóc gia đình chủ nhà.
chỉ giọng vọng ngoài cửa, cô nhận bà lão dễ tính.
Nếu còn chần chừ mở cửa, e rằng cái cửa sẽ bà đập nát mất.
Lạc Dao đặt cuốn sổ trong tay xuống, dậy mở cửa.
Ngoài hiên là một bà lão lưng còng, thấp chỉ ngang tầm eo cô, trông chẳng khác nào một con tôm sú luộc chín.
Mái tóc bạc thưa thớt, rối bời phủ lên trán; qua từng sợi tóc lưa thưa thể thấy rõ da đầu vàng khè. Khuôn mặt bà chi chít những đốm nâu đậm nhạt.
Bà lão há miệng ngậm miệng liên hồi, chất lỏng màu đỏ nhạt, nhớt dính kéo thành sợi, nhỏ tong tong xuống nền đất.
“Cạc cạc cạc… Thục Phương! Tao đói! Tao ăn sáng!”
Hai khối thịt n.g.ự.c bà rủ xuống, chồng lên lớp mỡ bụng phập phồng như chiếc phao bơi quấn quanh eo. Mỗi khi bà chuyện, cả phần thịt rung lên bần bật, khiến Lạc Dao khỏi thấy khó chịu.
“Mày Thục Phương! Mày là kẻ trộm!”
Bà lão đột nhiên vươn móng vuốt về phía Lạc Dao. Mười ngón tay dính đầy chất nhầy màu vàng đục, bốc mùi khó chịu, vài con ruồi vo ve quanh đó.
Lạc Dao còn kịp thích nghi với nhịp điệu đột ngột của phó bản .
Quy tắc bảo mẫu thứ nhất:
【1. Thời gian việc của bạn quy định từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối mỗi ngày. Trong thời gian , bạn mặc đầy đủ đồng phục bảo mẫu để thể hiện sự chuyên nghiệp của , và tuyệt đối tuân thủ chỉ thị từ gia đình chủ nhà.】
Hiện tại là 7 giờ 15 phút.
Cô mặc đồng phục bảo mẫu — vì bà lão nhận cô.
Lạc Dao vội vàng lùi , đóng sầm cửa, hét lớn:
“Bà đợi một chút! … quần áo ngay đây!”
Cô vội vàng lấy bộ đồng phục quy định trong tủ quần áo và . Giày và tất cũng lấy từ trong tủ — dù thì cho trót.
Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng càm ràm khàn đục của bà lão:
“Thật là hết nổi! Đây mà là dáng vẻ của một hầu ?”
“Người hầu nhà nào dám đóng sầm cửa với chủ chứ!”
“Nếu còn ở xã hội cũ, mày nhốt chuồng heo ! Cạc cạc cạc… chuồng heo! Tao ăn thịt heo!”
“Thục Phương! Tao ăn thịt heo!”
Lạc Dao cài cúc áo mở cửa, cố giữ giọng bình tĩnh:
“ sẽ bữa sáng cho bà ngay bây giờ.”
Bà lão trừng mắt cô, vẻ mặt đầy bất mãn và thiếu kiên nhẫn:
“Thục Phương, mày mới dậy? Mỗi ngày mày dậy lúc bảy giờ để bữa sáng cho tao, mày quên ? Hôm nay dậy muộn thế?”
Lạc Dao đôi giày vải, lặng lẽ vòng qua bà lão, bước thẳng nhà bếp.
Bát đĩa qua sử dụng chất đầy trong bồn rửa chén, thức ăn thừa kết thành từng cục, thậm chí cả dòi bò lổm ngổm đó. Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng mũi.
Nước thải gần như tràn khỏi bồn, mặt bếp ga thì phủ kín một lớp dầu mỡ dày chừng năm phân, dính nhớp như thể in dấu tay lên bất cứ thứ gì chạm .
Ruồi vo ve khắp phòng — chỉ cần đưa tay , Lạc Dao cảm giác như thể túm cả nắm.
Bà lão cũng lò dò bước bếp, đôi tay run rẩy mò mẫm trong bồn rửa. Một lát , một miếng thịt kho tàu mốc meo nổi lên mặt nước.
Lạc Dao định khuyên bà vứt nó thì thấy bà thản nhiên nhét miếng thịt miệng, nhai tóp tép, âm thanh vang lên ướt át và rợn .
“Bà ơi…” Lạc Dao nên xưng hô thế nào, đành dùng cách gọi chung, giọng cô khẽ run, “Thịt bẩn … thể ăn nữa.”
Bà lão ngẩng đầu, môi dính đầy mỡ và vụn mốc, đôi mắt đục ngầu trừng thẳng cô:
“Tao ăn bữa sáng dinh dưỡng.”
Lạc Dao mới đến, “bữa sáng dinh dưỡng” mà bà cụ đang nhai là thứ gì.
Quy tắc bảo mẫu thứ ba:
【3. Trong ba bữa ăn, bữa sáng là quan trọng nhất. Việc chuẩn bữa sáng đảm bảo sự kết hợp dinh dưỡng hợp lý và cân bằng. Nếu thể đáp ứng đầy đủ yêu cầu bữa sáng của bà, bạn sẽ trở thành bữa sáng.】
Cô hiểu rõ rằng nếu đáp ứng yêu cầu của bà lão, sẽ trở thành bữa sáng và ăn thịt.
“Mày chẳng nấu ăn ? Hề hề hề, thì ngoan ngoãn lên bàn để tao thưởng thức !”
Chất nhầy trong miệng bà lão ngừng chảy xuống đất; những giọt dãi to như hạt đậu rơi xuống, đập con ruồi đang bò nền đất, trực tiếp nhấn chìm nó.
Nếu là bình thường, Lạc Dao lẽ c.h.ế.t , nhưng cô là kẻ thách đấu, cả triệu tiền gửi.
Lạc Dao bật Tao Ngọc: “Bà ơi, bà , sẽ đáp ứng hết.”
Bà lão khoanh chân đất, vỗ tay phấn khích.
“Tao ăn cừu hấp, móng gấu hấp, đuôi nai hấp, vịt hoa, gà con và ngỗng con !”
Sao gọi tên món ăn kiểu chứ!
Lạc Dao mở phần thực đơn quái vật, phát hiện đơn hàng đó vẫn là những món kinh dị như nhãn cầu chiên do Phong Lâm Vãn đặt.
Theo yêu cầu của bà lão, cô đặt tất cả những món liệt kê. Một lát , thức ăn lượt xuất hiện, bày la liệt xung quanh bà lão.
Những món trong thế giới thực vốn là mỹ vị, nhưng khi gọi từ chuyên mục quái vật thì biến dạng.
Vịt và gà đều mọc thêm ba chân, còn những món khác thì phủ đầy rêu xanh và nấm mốc xám.
“Cạc cạc cạc! Thục Phương ngoan của tao, đúng là bảo mẫu nhất của tao! Số tiền coi như phần thưởng cho mày!”
Bà lão móc một tờ quái tệ mệnh giá 1 từ trong chiếc tất bông cũ vá chằng vá đụp nhiều .
Quy tắc bảo mẫu thứ hai:
【2. Bạn tuyệt đối tuân thủ quy tắc nhận lương — chỉ phép nhận thù lao xứng đáng từ duy nhất chủ nhà, nghiêm cấm nhận tiền thưởng hoặc bất kỳ khoản thanh toán nào từ khác.】
Lạc Dao lúng túng. Một quái tệ đối với cô mà cũng , cũng chẳng , nhưng cô hiểu rõ — chỉ nhận tiền từ chủ nhà, tuyệt đối thể nhận của khác.
Nếu đây là cách chủ nhà trả lương, cô buộc nhận.
Trong phó bản, sự việc trái ngược với lẽ thường đều xem là bình thường — và điều quan trọng là hành động đúng theo quy tắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-quai-dam-co-ay-hoang-tuong-tron-thoat-khoi-noi-nay/chuong-26-du-an-hat-giong-2.html.]
Nếu đưa tiền chủ nhà, thì tuyệt đối nhận.
Lạc Dao , nếu cô trực tiếp hỏi bà lão là chủ nhà , đối phương thể sẽ dối, khiến cô tự vi phạm quy tắc, nhân cơ hội đó ăn thịt cô.
Lạc Dao xưa nay bao giờ mạo hiểm việc gì, nhất là những việc liên quan đến tính mạng.
“Bà ơi, trong nhà còn ai nữa ?”
Cô bà lão để vi phạm quy tắc chắc chắn sẽ thật, nên chỉ còn cách gài lời bà : “Cháu cần chuẩn bữa sáng cho khác ? Dù thì bữa sáng cũng là bữa quan trọng nhất mà.”
Đầu bà lão xoay tròn mấy vòng cổ, những con dòi lực ly tâm hất văng khỏi mái tóc, rơi lộp độp xuống sàn.
“Bà ơi, đừng nữa! Cái đầu như chong chóng của bà trong bếp cháu chóng mặt quá!”
Bà lão chậm rãi gáy về phía Lạc Dao.
“Trong nhà còn con trai và con dâu tao.”
“Vậy họ ? Ra ngoài ?”
Lạc Dao khẽ chau mày — cô nhớ rõ lúc nãy dường như thấy tiếng cửa đóng từ bên ngoài phòng.
Bà lão dùng tay dùng chân, điên cuồng ngấu nghiến hết những món ăn gọi từ Tao Ngọc.
“Con trai tao là thực vật, liệt xe lăn, chẳng còn dậy nổi nữa! Tất cả là do con dâu tao hại. Từ khi hai đứa nó kết hôn tháng , sức khỏe con trai tao ngày càng yếu , cho đến hôm qua thì thể tự lo cho bản nữa!”
“Con dâu của bà?”
“Con nhỏ đó!” Bà lão khạc một bãi đờm đặc xuống nền nhà, giọng đầy oán hận. “Nó là đồ phá gia chi tử! Chỉ vì cái bụng to của mà dám tiêu xài hoang phí tiền của con trai tao. Có tay chân mà chẳng việc nhà, ngày nào cũng hổ, cứ mở miệng đòi tiền của thằng con trai tàn tật đáng thương của tao! Mấy chuyện như , lý với ai đây?”
Lạc Dao thoáng suy nghĩ, đoán rằng con dâu bà mới là chủ thực sự của ngôi nhà.
“Cô ở ? cần đến chăm sóc cô ?”
Bà lão nhạt, tiếng khàn đục như kẹt trong cổ họng.
“Nó sớm muộn gì cũng lười c.h.ế.t thôi. Tiền trong nhà đều do nó nắm, còn bảo thuê bảo mẫu đến việc nữa chứ!”
Xem , con dâu mới là chủ thật sự của ngôi nhà . Lạc Dao nghĩ, tiên đến báo cáo với cô , thể lãng phí thêm thời gian cho bà lão nữa.
bà lão lập tức chặn cô :
“Thục Phương, mày đấy? Không thấy cái bếp bẩn thỉu, lộn xộn thế ? Mù hả?”
là một bà già thiếu văn hóa.
Lạc Dao nhớ đến quy tắc công việc — trong đó cô chăm sóc chu đáo từng việc trong nhà. căn bếp bừa bộn mắt, chẳng khác nào một bãi rác, cô nên bắt đầu từ .
Ở thêm một giây nữa, lẽ cô sẽ nôn thật.
Quy tắc bảo mẫu chỉ ghi rõ rằng nhận tiền từ bất kỳ ai ngoài chủ nhà, nhưng… hề rằng cho họ tiền.
Lạc Dao mở điện thoại, lấy mười quái tệ trong ví WeChat, kẹp gọn trong tay đưa mặt bà lão, giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc:
“Bà ơi, bà bảo tiền trong nhà đều con dâu lấy hết ? Làm quái vật mà nổi một xu thì kỳ quá. Hay là thế nhé — hai chúng thi xem ai dọn sạch bếp . Mười quái tệ sẽ thuộc về thắng.”
Lạc Dao cố gắng dụ bà lão việc .
Lời còn dứt, bà lão nổi trận lôi đình, gào lên đuổi cô khỏi bếp:
“Cút ngoài! Mười quái tệ nhất định là của tao!”
Được thôi. Lạc Dao thản nhiên ném mười quái tệ xuống đất, xoay bỏ .
Tiền, quả nhiên thể khiến quái vật chịu khó việc.
Sợ bà lão lấy tiền lười biếng, Lạc Dao cố tình nép bên khung cửa theo dõi.
Bà lão vớ lấy giẻ lau, điên cuồng rửa chén, cọ nồi, động tác nhanh mạnh như ma nhập. Thỉnh thoảng, bà còn liếc trộm về phía Lạc Dao, lôi thêm cả đống bát đĩa bẩn lòng, sợ cô giành mất “phần việc” của .
Bất ngờ, một mảnh giấy vụn bà nhặt từ thùng rác lên, ném thẳng về phía Lạc Dao, giọng khàn đặc vì tức giận: “Cút ! Mày cướp việc của tao!”
Lạc Dao cúi xuống nhặt cuộn giấy rơi bên chân, mở xem. Trên cuộn giấy ghi rõ tiêu chuẩn thông quan:
【S: Trong thời gian tại chức, tâm ý hỗ trợ để dự án Hạt Giống thành viên mãn.】
【A: Thành công tìm công việc mới, lặng lẽ rời khỏi nhà lúc nửa đêm.】
【B: Hòa nhập sâu gia đình, sớm trở thành một thành viên thực thụ.】
【C: Được gia đình chủ nhà công nhận, họ sẽ gửi bạn đến lớp đào tạo bảo mẫu để học nâng cao.】
Cô kỹ từng dòng quy tắc, gấp cuộn giấy , nhét túi quần.
Lạc Dao giữa phòng khách, quan sát cấu trúc tổng thể của ngôi nhà. Từ phòng khách trung tâm, gian tỏa nhiều căn phòng khác .
Một căn là phòng ngủ nhỏ của Lạc Dao — điểm khởi đầu của cô trong phó bản .
Một căn là nhà bếp, nơi bà lão đang dọn dẹp.
Một căn nữa là nhà vệ sinh.
Ba cánh cửa phòng ngủ còn đều đóng chặt, Lạc Dao thể thấy bên trong gì.
Trong phòng khách đặt một chiếc ghế sofa lớn, đối diện là chiếc TV màn hình to. Trên sàn vương vãi đầy tàn t.h.u.ố.c và chai rượu rỗng. Cây trồng khung cửa sổ kính sát đất c.h.ế.t khô; quanh chậu cây là vô côn trùng nhỏ màu đen, phơi nắng đến khô cứng.
Bà lão nhanh chóng dọn dẹp xong nhà bếp, tay nắm chặt mười quái tệ mà Lạc Dao đưa. Bà ợ mở một cánh cửa phòng chui trong.
Lạc Dao âm thầm ghi nhớ căn phòng của bà .
Cửa phòng mở . Một đàn ông ngập trong lớp thịt mỡ xe lăn, bà lão phía đẩy .
Thịt mỡ cơ thể ông phồng lên, tràn cả tay vịn của xe lăn, nhưng tay chân gầy guộc, trơ xương.
Vô ruồi nhặng vo ve bay quanh hai con họ. Dù Lạc Dao cố gắng đến mấy cũng thể đuổi .
“Cạc cạc cạc! Con trai, đây là Thục Phương — bảo mẫu mới đến chăm con đấy! Ngoan nào, ăn thịt bảo mẫu nhé.”
“Thưa ông, chào ông.”
Lạc Dao cúi chào, và trong khoảnh khắc cô nhận : lớp thịt thừa mặt ông che kín cả chiếc cằm.
“ họ Nhiếp.” Ông .
Giọng trầm thấp, khàn khàn mà đầy từ tính khiến da gà Lạc Dao dựng . Giống hệt như giọng của một diễn viên lồng tiếng nam.
Nếu nhắm mắt mà , thật khó tin thứ âm thanh quyến rũ phát từ con quái vật đang mặt cô.
Hơn nữa, nếu Lạc Dao lầm, Nhiếp ba chân.