Quy Tắc Quái Đàm: Cô Ấy Hoang Tưởng Trốn Thoát Khỏi Nơi Này - Chương 30: Dự án Hạt giống 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-15 13:09:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặc kệ ông nảy.

 

Ông Nhiếp để vết va chạm màu vàng nâu tường và sàn nhà, chỉ duy nhất chiếc giường nơi Lạc Dao là sạch sẽ — bởi cô hề vi phạm bất kỳ quy tắc nào.

 

Mặc kệ ông chửi.

 

Dù lời lẽ cay độc đến cũng thể tổn thương cô. Lạc Dao mua sẵn nút tai chống ồn siêu mạnh Tao Ngọc, đeo xuống nghỉ.

 

Cô khẽ thở dài. Đợi ông , cô vẫn dậy dọn dẹp căn phòng; trong môi trường bẩn thỉu thế , cô thể nào ngủ yên .

 

Nửa tiếng trôi qua, ông Nhiếp cuối cùng cũng tự kiệt sức, thể mềm nhũn, hóa thành một đống thịt thối rữa oặt oài chiếc xe lăn ở cửa.

 

Hắn mở cửa, thở phì phò rời .

 

Lạc Dao dùng hết cả chai xịt sạch mới cảm thấy an tâm.

 

Sau đó, cô đặt mua thêm vài chai dự phòng, thậm chí còn mua cả một chiếc khóa cửa điện tử giống loại dùng trong ký túc xá nữ.

 

Ban đầu cô nghĩ, giữ trẻ, sống trong nhà chủ thì cần lo lắng chuyện an đến — nhưng ngờ, cái khóa cửa điện tử hóa là món đồ thiết yếu nhất đối với những cô gái sống một trong phòng đơn.

 

Ngoài cửa sổ, mặt trăng to và tròn. Dưới ánh trăng bạc nhợt, khi Lạc Dao chuẩn đóng cửa phòng ngủ, cô chợt thấy ông Nhiếp đang đ.á.n.h đập một con cáo trắng trong phòng khách.

 

Cáo trắng ở ?

Tại đ.á.n.h nó?

 

Quy tắc giữ trẻ 9:

【9. Trong nhà nuôi bất kỳ con vật nhỏ nào. Nếu thỉnh thoảng phát hiện con vật nhỏ xuất hiện, xin vui lòng giả vờ như thấy.】

 

Con cáo trắng phát tiếng kêu quái dị — giống tiếng cáo, mà như tiếng gà bóp cổ.

 

Lạc Dao tuân thủ quy tắc, giả vờ như thấy gì, lặng lẽ đóng cửa ngủ.

 

Sáng hôm , gần bảy giờ.

 

Lạc Dao đ.á.n.h thức bởi tiếng hét thất thanh của một cô gái.

 

Hôm qua cô phó bản lúc bảy giờ, nên rằng thời điểm đó còn một “màn kịch” khác. Biết , cô chẳng cần đặt báo thức gì.

 

Cô chỉ ngủ bao lâu, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ vội vàng bật dậy quần áo.

bảy giờ, Lạc Dao bắt đầu công việc của giữ trẻ.

 

Thu Nguyệt Bạch mặc đồng phục học sinh, xổm giữa phòng khách đột ngột hét lớn. Sau đó, cô bé nhảy một bước về phía , hét lên, sụp xuống sàn. Chuỗi hành động lặp lặp cho đến khi cô bé dừng ghế sofa.

 

Lạc Dao tưởng rằng màn kịch kết thúc, nhưng — Thu Nguyệt Bạch bỗng nhảy một bước thật xa đến một vị trí khác trong phòng, tiếp tục la hét.

 

Âm thanh chói tai vang lên từng hồi, khiến màng nhĩ của Lạc Dao rung lên đau nhức.

 

Quan sát kỹ, cô phát hiện vị trí dừng của Thu Nguyệt Bạch trong phòng khách vẻ ngẫu nhiên, nhưng điểm cuối cùng luôn luôn là ngay ghế sofa.

 

Trông chẳng khác nào một con ch.ó chăn cừu đang dồn những con cừu lạc ngoài đồng trở về chuồng.

 

Nếu Thu Nguyệt Bạch là ch.ó chăn cừu, ghế sofa là chuồng cừu… “cừu” là gì?

Và cô bé đang la hét điều gì?

 

Quy tắc giữ trẻ 8:

【8. Hành vi nổi loạn của cá nhân ở tuổi dậy thì là một hiện tượng tự nhiên trong quá trình trưởng thành. Đối với những cảm xúc kích động hoặc tiếng la hét thể phát sinh, xin vui lòng giả vờ như thấy.】

 

Lạc Dao buộc theo quy tắc — giả vờ như thấy gì. tiếng hét của Thu Nguyệt Bạch quá ồn, ầm ĩ đến mức thể đ.á.n.h thức cô Lãng đang ngủ say trong phòng.

 

Cảm xúc của cô Lãng mà d.a.o động… thì hậu quả chắc chắn .

 

Quy tắc giữ trẻ 7:

【7. Khi quý vị phát hiện một phụ nữ bụng nổi rõ, xin tránh bất kỳ tình huống nào thể khiến cô d.a.o động cảm xúc. Bởi hiện tại, cô đang dốc lực một dự án vô cùng quan trọng và vĩ đại.】

 

Bây giờ thì — hai quy tắc tự vướng .

 

Ngăn Thu Nguyệt Bạch la hét — tức là thấy”, mà như chính là vi phạm quy tắc giả vờ thấy.

 

nếu ngăn cản, cô Lãng sẽ đ.á.n.h thức, cảm xúc d.a.o động. Cho dù tạm thời trấn an , chỉ cần Thu Nguyệt Bạch còn tiếp tục hét, cảm xúc sớm muộn cũng khuấy lên.

 

Lạc Dao nhanh chóng nhận : quy tắc chỉ “giả vờ thấy”, chứ hề can thiệp.”

 

Cô bé hét như chắc chắn nguyên nhân. Chỉ cần giúp cô giải quyết vấn đề, mà đề cập trực tiếp đến chuyện “la hét”, là phạm quy.

 

Vậy vấn đề của Thu Nguyệt Bạch là gì?

 

Lạc Dao tiến gần, mới phát hiện sàn vương vãi đầy những sợi lông trắng. Từ xa thật sự thấy lẽ vì hôm qua cô dùng chai xịt sạch sàn nhà bóng đến mức phản chiếu ánh sáng. kỹ, vẫn thể nhận .

 

Thì “lông trắng” chính là cừu.

 

Cô bé đang dùng sóng âm từ tiếng hét để thổi đám lông trắng giấu khe ghế sofa.

 

Hiểu . Lạc Dao chọn cách giải quyết trực tiếp:

 

“Chị cần giúp em dọn sạch những sợi lông ?”

 

Thực cô chẳng hề giúp. nếu để cô bé cứ gào mãi, sớm muộn gì cũng phiền đến cô Lãng đang ngủ — mà điều đó sẽ gây hiệu ứng dây chuyền khôn lường. Vì , Lạc Dao quyết định dập tắt vấn đề ngay từ gốc.

 

Thu Nguyệt Bạch móng tay dài, đang sức gãi gáy, đến mức mười ngón đều rướm máu. Nghe thấy lời của Lạc Dao, cô bé điên cuồng gật đầu, như điện giật. Từng giọt nước từ mái tóc cô văng tung tóe khắp nơi.

 

Chuyện nhỏ thôi.

 

Lạc Dao rút chai xịt sạch, cúi phun kỹ khe ghế sofa và chân Thu Nguyệt Bạch.

 

Dọn dẹp xong.

 

“Thu Nguyệt Bạch, em chứ?”

 

Cô bé vẫn đáp, nước từ cô chảy như đang tan chảy, ướt cả một mảng sàn nhà.

 

“Chị.” Giọng cô bé run rẩy. “Chị tên em ?”

 

“Hôm qua dọn phòng cho em, tình cờ .” Lạc Dao tiếp câu — rằng lúc đó em còn bảo chị cút .

 

Thu Nguyệt Bạch ngừng hành động kỳ quặc, thẳng mặt Lạc Dao.

 

“Chị.” Cô bé . “Chị còn nhớ tên em chứ?”

 

Vô nghĩa. Lạc Dao mắc chứng Alzheimer.

 

“Tất nhiên .”

 

“Chị.” Khóe miệng cô bé nứt toác, nhãn cầu lõm sâu hốc mắt, hàm răng nhọn hoắt lộ — trông y hệt nữ sinh mà Lạc Dao từng thấy ở trường Trung học Thanh Hà. “Nói lắm, thích .”

 

Gì đây? Lạc Dao nhớ khen ngợi gì .

 

“Chị. Có thể nhớ tên ... khặc khặc khặc... Bạn học đều quên hết, chỉ chị nhớ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-quai-dam-co-ay-hoang-tuong-tron-thoat-khoi-noi-nay/chuong-30-du-an-hat-giong-6.html.]

 

“Chị sẽ quên .” Lạc Dao thở dài.

 

“Chị. Thật là . Móc trái tim... cho ... cất giữ... Khà khà khà!”

 

Lạc Dao theo bản năng đưa hai tay lên che ngực.

 

Điện thoại đột nhiên “ting” một tiếng. Cô tưởng là tin nhắn từ Phong Lâm Vãn Thẩm Mạt, nhưng hóa là lời mời kết bạn Weiyan — từ Thu Nguyệt Bạch.

 

Khóe miệng cô bé nứt toác đến tận mang tai, bộ khuôn mặt đột ngột tách theo đường nứt, như một chiếc hộp mở bung, bên trong sôi sùng sục.

 

“Chị... khặc khặc khặc... thêm ... bạn... ... bạn... với chị.”

 

Giọng của Thu Nguyệt Bạch ngắt quãng, câu cú đảo lộn, méo mó.

 

Lạc Dao — tinh thông tiếng Hán — vẫn hiểu ngay ý cô bé.

 

Cô cũng rõ việc đồng ý kết bạn ý nghĩa gì. Hiện tại cô bạn đồng hành hợp đồng là Phong Lâm Vãn, chắc thể ký thêm với khác .

 

Hơn nữa, cô thấy cần thiết thiết lập mối quan hệ hợp đồng với Thu Nguyệt Bạch.

 

“Em ... học .”

 

Lạc Dao còn kịp nghĩ cách từ chối khéo, thì Thu Nguyệt Bạch vụt chạy khỏi nhà.

 

Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm — và Lạc Dao chợt hiểu nguyên nhân của tiếng đóng cửa bí ẩn lúc bảy giờ sáng hôm qua.

 

Bà già bước khỏi phòng, mắng to:

“Đồ tạp chủng giáo dục! Giận dữ! Đặc biệt giận dữ! Thục Phương, tao ăn bữa sáng dinh dưỡng! Khặc khặc khặc, tao ăn bốn trăm viên Viên Tròn Nhất Hỷ!”

 

thấy bà mới giống Viên Tròn Nhất Hỷ thì .

 

Lạc Dao thầm rủa, nhưng cuối cùng vẫn dùng tiền để dẹp yên tai họa — trực tiếp đặt mua cả một thùng Tao Ngọc, đúng bốn trăm viên.

 

Lưỡi bà già phình to như một cái ống hút, cắm thẳng thùng. Những viên Viên Tròn Nhất Hỷ như hạt trân châu hút ừng ực miệng bà .

 

“Thục Phương! Khả năng việc của mày tao công nhận! Khặc khặc khặc, đưa tao hai mươi quái tệ, tao mua thức ăn!”

 

Để bà biến nhanh cho khuất mắt, Lạc Dao liền lấy hai mươi quái tệ đưa cho.

 

Cô vốn ném thẳng hai trăm quái tệ mặt bà già cho , nhưng cô loại quái vật tham lam — hôm qua xin mười, hôm nay đòi hai mươi, ngày mai chắc sẽ đòi nhiều hơn.

 

Lạc Dao tuy thiếu quái tệ, nhưng cũng chẳng phung phí vô ích cho đám quái vật . Mỗi ngày đưa đúng chúng đòi là giữ mạng, yên tai.

 

Bà già ngoài “mua thức ăn”.

 

Thu Nguyệt Bạch cũng ngoài học.

 

Không chỉ thị gì mới, Lạc Dao ghế sofa, tạm thời suy nghĩ cách “thông quan”.

 

nghĩ mở điện thoại tìm công việc khác — vẫn tin nổi, trong cái phó bản quái quỷ , tất cả công việc đều yêu cầu chế độ 007, mà độ tuổi tuyển dụng từ 0 đến 100! Một bộ xương già cũng bắt việc quần quật thế ?

 

Cửa phòng bật mở.

 

Ông Nhiếp xe lăn trượt , miệng phun khói trắng như đầu tàu nước, “ù ù” tiến tới, phía còn rơi lộp bộp từng chai bia, trông chẳng khác nào máy bay ném bom.

 

Ông Nhiếp chơi hăng, phun khói chạy vòng quanh phòng khách, sàn nhà nhanh chóng ngập trong thứ chất lỏng vàng nhạt, nổi bọt trắng xóa.

 

Lạc Dao đành chênh vênh ghế sofa để tránh “tai nạn”, tay cầm sẵn chai xịt khử trùng, định đợi ông phá đủ mới xử lý.

 

“Khặc khặc khặc, Thục Phương! khó chịu! sầu muộn! mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống càng sầu hơn! Haizz... nỗi đau , cô thể hiểu !”

 

Lạc Dao chẳng ý định hiểu gì.

 

Tư tưởng của quái vật ba chân chỉ quái vật ba chân mới hiểu lẫn . Ai mà trong đầu chúng chứa đựng cái gì chứ?

 

Cốc, cốc, cốc! — tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Thục Phương! Đi mở cửa cho !” — ông Nhiếp gầm lên.

 

Quy tắc giữ trẻ 1

 

【1. Thời gian việc của quý vị quy định từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối hằng ngày. Trong thời gian , quý vị mặc đồng phục giữ trẻ đầy đủ để thể hiện sự chuyên nghiệp, và tâm ý thực hiện các chỉ thị của gia đình chủ nhà.】

 

Hiện tại đang trong giờ việc, cô tuân thủ chỉ thị của gia đình chủ.

 

Quy tắc , cô thuộc lòng — trong đầu lướt qua cuối.

 

Lạc Dao mở cửa, bên ngoài ai. Cô cúi đầu, liền thấy một con thỏ trắng nhảy nhà. Con thỏ đôi mắt đỏ hoe.

 

Thỏ cái nhảy phốc lên xe lăn của ông Nhiếp, ông cúi xuống thì thầm gì đó với nó.

 

“Thục Phương, cô thấy con vật nào khác ?”

Mỡ thừa ông Nhiếp đột nhiên rung lên như sóng, cái miệng há to hướng về phía Lạc Dao.

 

Quy tắc giữ trẻ 9

 

【9. Trong nhà tuyệt đối nuôi bất kỳ con vật nhỏ nào. Nếu tình cờ phát hiện con vật nhỏ xuất hiện, xin vui lòng giả vờ như thấy.】

 

Lạc Dao hai tình cờ phát hiện “con vật nhỏ” .

 

Tối qua là một con cáo cái, đuôi dài.

Còn bây giờ là một con thỏ cái, đuôi ngắn.

 

Rõ ràng cùng một con.

 

cô hiểu, ông Nhiếp đang cố tình dẫn dắt cô phạm quy tắc.

 

Dù cô trả lời “”, thì đều là thừa nhận rằng thấy con vật.

 

Lạc Dao giả vờ choáng váng:

“Ông Nhiếp, ăn sáng. Bây giờ hạ đường huyết, hoa mắt chóng mặt… thấy gì cả.”

 

“Khặc khặc khặc... Khả năng ứng biến của cô, tán thưởng. Mau ăn sáng .”

 

Lạc Dao ngẩn .

 

Tại ông dễ dàng công nhận cô như ?

 

Chẳng lẽ chỉ cần giả vờ thấy những con vật nhỏ ?

 

Giống như việc đưa quái tệ mua bữa sáng thì đơn giản, nhưng nếu đúng, sẽ “ăn thịt” như chính bữa sáng đó.

 

Cô chợt nhận đang ép buộc đạt đến tiêu chuẩn “thông quan”.

 

Và chính điều đó... mới là phần đáng sợ nhất của phó bản [Dự án Hạt giống]!

 

 

Loading...