Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:59:26
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vâng, Thái hậu băng thệ giờ tý hôm qua, lúc Diệp Quý tần canh giữ ở bên cạnh Thái hậu."
"Chết như thế nào?" Cảnh đế cau chặt mày hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nuốt dịch hoa của túy tâm hoa, dẫn đến tim đập nhanh mà chết."
"Trẫm ," Cảnh đế nhắm mắt , đưa tay day day trán: "Tiểu Lộ Tử, thông báo cho pháp sư Nghi Thanh điện, gõ chuông tang ."
"Vâng," Lộ công công thở dài, Thái hậu c.h.ế.t cũng coi như là giải thoát, dù dính nha phiến, nếu bỏ thì thật sự là còn bà khó chịu hơn c.h.ế.t gấp trăm .
Cảnh đế dậy khỏi ghế rồng, tới mặt ám ẩn: "Nếu bà để nguyện vọng hồi cung, trẫm nể tình tình cảm mẫu tử nhiều năm thỏa mãn bà . Ngươi sắp xếp, một canh giờ trẫm cung, nghênh đón quan cửu của Thái hậu hồi cung, còn g.i.ế.c c.h.ế.t bộ hòa thượng ở Từ Ân tự cấu kết với Thái hậu, chôn cùng bà , coi như là chút tận hiếu của dưỡng tử với bà .
"Vâng," xong một cơn gió lướt qua, còn bóng .
Trong đại điện chỉ còn một Cảnh đế ở trung tâm, ngẩng đầu lên, hít một thật sâu: "Bà ngược giác ngộ, trẫm sẽ để yên cho bà, thôi , c.h.ế.t thì c.h.ế.t , trẫm còn thể so đo với một c.h.ế.t ."
...
Trong cung Chiêu Dương, lúc Thẩm Ngọc Quân cũng lo, dù nàng tránh cũng tránh khỏi, lo cũng vô dụng, còn bằng đến lúc đó yên tĩnh xem biến, gặp chiêu nào phá chiêu đó. Hơn nữa hiện tại nàng là một , đôi lúc học sự tùy ý của các phi tần mang thai khác, dù soa mặc kệ những tâm đó nghĩ như thế nào, ở bên ngoài các nàng đều nhường nàng, nàng còn sợ cái gì chứ?"
"Nương nương," Thu Cúc đến hành lễ, hỏi: "Bữa trưa nay, cá quế hoa trân câu dùng để hấp, là nấu canh giống hôm qua ạ?"
Thẩm Ngọc Quân tháp cầm khung thêu, đang thêu đầu hổ, ngẩng đầu lên : "Vẫn là nấu canh , thêm đậu hũ ."
"Vâng," Thu Cúc đáp xong thì khom lui ngoài.
Boong... Boong...
Thẩm Ngọc Quân uống hai ngụm canh, bên ngoài truyền đến tiếng chuông. Trong phòng bỗng chốc an tĩnh, ngay cả tay phe phẩy quạt của Trúc Vũ cũng dừng giữa trung. Tất cả đều yên lặng đếm tiếng chuông trong lòng, rung chuông khác thể hiện sự việc khác , nhưng hề ngoại lệ, đều là chuyện lớn.
Boong... Boong...
Tiếng chuông ngừng, Thẩm Ngọc Quân lẩm nhẩm một câu: "Là hai mươi bảy tiếng ?"
"Là hai mươi bảy tiếng," Trúc Vũ gật đầu.
"Hai mươi bảy," Thẩm Ngọc Quân để chiếc thìa trong tay xuống: "Thái hậu băng thệ."
Qua chừng một nhịp thở, cuối cùng Thẩm Ngọc Quân cũng khôi phục từ trong kinh ngạc: "Trúc Vân, Trúc Vũ, Thu Cúc, Đông Mai, nhanh thu bộ những vật trong cung phạm kiêng kị, Tiểu Đặng Tử dẫn hai tiểu thái giám đến Nội Vụ phủ lãnh tang phục."
Thái hậu là nhất quốc chi mẫu, bất luận lúc còn sống bà xa với Hoàng thượng thế nào, hiện tại bà chết, cho dù c.h.ế.t là lớn, là lấy danh hiếu thuận, Hoàng thượng cũng cho vẻ vang, tấm gương cho thiên hạ. Mà nàng phi tần hậu cung, ngay lúc thể ở phía sai bước nhầm .
"Vâng," lúc Trúc Vũ đang khom chuẩn lui ngoài, chân thoáng dừng một chút, nhỏ giọng : "Nương nương, nhân lúc còn thời gian, vẫn nên nhanh ăn canh cá ."
Thẩm Ngọc Quân vốn còn đang xuất thần, lời vội vàng bưng chén canh cá đặt bàn lên: "Ngươi sai, bổn cung ăn hết chén , còn ăn thêm chén nữa." Dù trong ba tháng tiếp theo, nàng đừng nghĩ đến chuyện ăn mặn.
Trong cung Ngọc Phù, lúc Thục phi chuông tang, nàng đang ôm dỗ Nhị Hoàng tử. Chờ khi chuông tang ngừng, nàng ngây ngẩn cả , cứng đờ trong chính điện, bao lâu , nước mắt rơi xuống: "Cuối cùng bà chết," xong, nàng trong nước mắt: "Cuối cùng bà chết, báo ứng xác đáng."
Thái hậu băng thệ, trong lúc nhất thời trong ngoài hoàng thành đều là một mảng trắng xóa, cả nước cấm ca múa, thành hôn vân vân. Vừa qua buổi trưa Cảnh đế mặc đồ tang, mang theo nghi trượng, cưỡi khoái mã, chạy thẳng đến núi Từ Vân.
Trong cung, ba vị Hoàng hậu, Đức phi và Thục phi cũng bàn bạc qua công việc chuẩn tang sự của Thái hậu.
Thẩm Ngọc Quân nâng bụng, đước Trúc Vân, Trúc Vũ dìu đến cung Cảnh Nhân. Khi nàng đến vẫn như lúc , sớm muộn: "Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường, thần thỉnh an hai vị tỷ tỷ."
"Nhanh lên," Hoàng hậu cái bụng nhô lên của Thẩm Ngọc Quân, ôn hòa với nàng: "Nhìn lớn ít, nhanh ."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương," khi Thẩm Ngọc Quân xuống bao lâu, Diệp Tu nghi, Thiến Quý cơ dắt tay đến.
Hoàng hậu thấy đủ thì bắt đầu chuyện: "Hôm nay bổn cung gọi các qua đây, hẳn là trong lòng các đều , Thái hậu băng thệ," đến đây, Hoàng hậu kìm lấy khăn gấm nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Các phi tần đang cho dù là thật sự đau lòng là giả vờ buồn đau, ai cũng treo gương mặt đau thương, mấy vị thậm chí còn nghẹn ngào tiếng. Thẩm Ngọc Quân sớm chuẩn , nàng trái bôi nước ớt nước gừng gì lên khăn tay, trong lòng nàng nghĩ đến tổ phụ, đại ca , đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
"Thái hậu nương nương là rộng lượng, những vãn bối chúng đều lão nhân gia bà trông nom, ngờ trời cho mượn thọ mệnh [1], lão nhân gia bà sớm về cõi tiên." Hoàng hậu ôm n.g.ự.c vô cùng đau thương .
Ban đầu Thẩm Ngọc Quân còn thể rơi xuống mấy giọt nước mắt, khi thấy Hoàng hậu như , nước mắt nàng cũng thể rơi xuống nữa, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc lau khóe mắt của nàng. Nàng nhịn mà khinh bỉ trong lòng, Hoàng hậu diễn quá cảm xúc, lão nhân gia , còn trời cho mượn thọ mệnh, Thái hậu ở tuổi cũng thuộc về diện bình thường.
Cũng may lâu lắm, Hoàng hậu hẳn là cảm thấy tàm tạm, bắt đầu chuyện đắn: "Thái hậu về cõi tiên, Hoàng thượng mang theo nghi trượng cung, ít ngày nữa sẽ đem linh cữu của Thái hậu hồi kinh. Thời gian quản cung của , sinh ý nghĩ nên . Bổn cung ở đây , đến lúc đó nếu như ai gây chuyện thị phị, đừng trách bổn cung nể tình tỷ ."
"Thần (tần ) nhớ lời dạy của Hoàng hậu, sẽ cẩn ngôn thận hành [2]," các phi tần rối rít hành lễ với Hoàng hậu.
[2] Cẩn thận từ lời đến việc .
"Biết là ," Hoàng hậu nghiêm mặt: "Tất cả xuống ."
Hoàng hậu chờ các nàng xuống hết, bắt đầu tiếp: "Chờ linh cửu Thái hậu hồi cung, chúng Nghi Thanh điện tang Thái hậu," đến đây ánh mắt Hoàng hậu hướng về phía Thẩm Ngọc Quân: "Hi Tu nghi và Phùng Thục nghi đều đang mang thai, nhưng hiếu đạo thể tận. Đến lúc đó Đức phi và Lục Chiêu nghi giúp bổn cung trông nom các nàng một chút."
Đức phi và Lục Chiêu nghi dậy đồng ý.
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên cũng vội vàng dậy theo: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương thương cảm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-118.html.]
"Mọi xuống ," Hoàng hậu xua xua tay: "Những chuyện khác, lát nữa do Đức phi và Thục phi tỉ mỉ với các ." Hoàng hậu Đức phi và Thục phi: "Làm phiền vị hao tâm tổn trí, các ở bên cạnh giúp đỡ, bổn cung cũng vững hơn nhiều."
Qua nửa canh giờ, rốt cuộc Hoàng hậu dặn dò xong, để Đức phi và Thục phi vài câu, các nàng xong thì giải tán. Sau khi trải qua chuyện nhảy hồ , Thẩm Ngọc Quân cơ bản kiệu. Hơn nữa bây giờ là tháng tám, trời cũng nóng, bộ một chút cũng hợp lúc.
Đức phi thấy Thẩm Ngọc Quân kiệu, cũng bộ cùng nàng. Hai trò chuyện.
"Cái bụng của nhỏ," Đức phi đỡ Thẩm Ngọc Quân: "Bây giờ sáu tháng, chờ qua hiếu kỳ của Thái hậu cũng chín tháng. Ta tính , lúc lâm bồn đúng dịp sắp hết năm."
" ,: Thẩm Ngọc Quân Đức phi, bây giờ nàng cũng dám lộ nét mặt: "Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt một cái, nó lớn như ."
"Bây giờ thấm chứ," Đức phi đường chân : "Mấy tháng sẽ trẻ con lớn nhanh thế nào, gần như là mỗi ngày một dáng vẻ." Lúc nàng mang thai sắp bốn tháng, nào ngờ thể càng ngày càng yếu, đến lúc năm tháng nàng gần như là xuống giường .
Nàng nhớ lúc đó thái y thế nào nhỉ, thái y thể nàng suy yếu, đủ sức chịu đến lúc đứa bé sinh , nhất định cho rơi đứa bé đó, thì sẽ hại đến cả lẫn con. Lúc đó dù thế nào nàng cũng đồng ý, nàng chỉ cảm thấy thái y sẽ cách, nàng nghĩ chỉ cần nàng chịu qua bảy tháng, bảy tháng đứa bé sẽ cơ hội sống, nhưng cuối cùng là do nàng vọng tưởng. Sau khi Hoàng thượng hồi cung, để cho Thái Y viện đưa đến cho nàng một chén thuốc phá thai, để cho nàng tự lựa chọn.
Mỗi khi Đức phi nghĩ đến chuyện năm đó, nàng tránh khỏi ướt mắt: "Nói nọ với , thật bổn cung cũng trải qua, chỉ là bổn cung thấy Hứa Quý tần mang thai, đại khái chính là như ."
Thẩm Ngọc Quân Đức phi hẳn là nghĩ đến chuyện đau lòng, dáng vẻ giả vờ thản nhiên của nàng , thật đây nàng hiểu sâu sắc như thế, nhưng từ khi mang thai, nàng thể hiểu nỗi đau của Đức phi. Mất đưa đứa bé, đối với mẫu mà , còn khó thừa nhận hơn so với mạng của chính .
Thẩm Ngọc Quân khẽ vô lên tay Đức phi đang đỡ nàng: "Cũng lúc nào Hoàng thượng mới về đến?" Miễn cưỡng đổi trọng tâm câu chuyện: "Lần Diệp Quý tần sẽ theo về chứ ạ?"
Đức phi thở dài: "Nếu Thái hậu về cõi tiên, Diệp Quý tần hẳn cũng sẽ cùng Hoàng thượng hồi cung, dù một hoàng phi như nàng cũng thể sống ở bên ngoài thời gian dài ."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: " , Tiền Uyển nghi thế nào ạ?"
Đức phi nàng nhắc đến Tiền Lạc Tích, hừ lạnh một tiếng: "Trên nàng , rốt cuộc cũng hiểu một câu ."
"Câu gì?"
Đức phi qua đầu Thẩm Ngọc Quân : "Họa lưu ngàn năm."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: " ."
"Lần còn định tìm Hoàng hậu chuyện," Đức phi đến đây nhịn nhíu mày một cái: "Đại khái là chuyện hương liệu, cho Uyển Hà đưa nàng đến Cảnh Nhân cung, nàng sợ trốn ở trong phòng dám thò đầu . Dù nàng cũng trò trống gì."
Thẩm Ngọc Quân thở dài, khẽ lắc đầu: "Phú quý mê hoặc mắt ."
"Ai ?" Đức phi đỡ Thẩm Ngọc Quân đưa nàng về tận cung Chiêu Dương. Ngồi ở cung Chiêu Dương một lúc Đức phi mới rời .
Hôm nay, mười sáu tháng tám rốt cuộc Hoàng thượng cũng đón linh cửu Thái hậu về. Sau khi quan cửu của Thái hậu đặt ở điện Nghi Thanh, việc mai táng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là quàn [3], dựa theo quy củ, quan cửu của Thái hậu quàn ở điện Nghi Thanh hai mươi bảy ngày. Trong lúc đình linh, Hoàng thượng là nhi tử của Thái hậu túc trực bên linh cửu, đương nhũng những tôn thất như Bình vương cũng trông giữ. Mặc khác các pháp sư của điện Nghi Thanh cũng vì Thái hậu mà niệm kinh phép hai mươi bảy ngày, phi tần hậu cung và nội ngoại mệnh phụ cũng tang.
[3] Đặt tạm linh cữu ở một nơi để lễ khi mai táng.
Tiếp theo, chính là đưa tang, khi quàn xong, Hoàng thượng sẽ dẫn tôn thất đưa linh cữu của Thái hậu đến mai táng ở hoàng lăng.
Cuối cùng chính là giữ đạo hiếu, bình thường tang phụ mẫu thì giữ đạo hiếu ba năm, nhưng hoàng gia cơ bản là lấy tháng cho năm, trong cung chỉ cần giữ đạo hiếu ba tháng.
Hôm nay là ngày tang cuối cùng, lăn lộn nhiều ngày như , Thẩm Ngọc Quân gầy một vòng, nhưng nàng cũng dám câu oán hận nào, dù so với nàng, Hoàng thượng cũng gầy ít. Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng, chuyện đó phận các nàng thể tham gia .
"Nương nương, nhanh uống sữa bò , lát nữa sẽ kịp," Trúc Vũ vội bưng một chén sữa bò lớn đến.
Thẩm Ngọc Quân cũng kiểu cách, nhận lấy uống thử một chút, thấy nóng bèn uống ừng ực: "Những ngày thế cuối cùng cũng chấm dứt," bầu trời đen như mực bên ngoài, nàng kìm mà rụt vai : "Hôm nay linh cữu của Thái hãi sẽ đưa đến Hoàng lăng ."
" ạ," Trúc Vũ cầm cái chén , thở một : "Hai canh giờ sẽ đưa ." Cũng chính là chủ tử nhà nàng chịu đựng hai canh giờ nữa là thể giải thoát , nhưng lời thể miệng .
Hít một thật , Thẩm Ngọc Quân chuẩn đến điện Nghi Thanh, tay sờ sờ cái bụng nhô lên, nhiều ngày như , nàng dám thiếu cảnh giác, dù nhiều nhiều mắt, một khi cẩn thận, đó chính là mất mạng. Nàng nghĩ kỹ , chờ qua hôm nay, nàng định sẽ cáo bệnh, ở cung Chiêu Dương tĩnh dưỡng mãi cho đến khi sinh, nữa.
Hôm nay ở điện Nghi Thanh đặc biệt nhiều, đám hậu phi Thẩm Ngọc Quân các nàng đều đang quỳ bên trong điện. Ngay lúc Thẩm Ngọc Quân sắp chịu nỗi nữa, của Lễ bộ rốt cuộc cũng bắt đầu ngâm xướng.
Khoảng hết thời gian uống hai chung , linh cữu của Thái hậu nâng khỏi điện Nghi Thanh. Thẩm Ngọc Quân các nàng đều quỳ rạp rống tống biệt. Cuối cùng đợi đến khi thấy ảnh đám đưa linh cửu, các nàng mới ngừng , chậm rãi dậy.
"Muội thế nào ?" Đức phi dậy đến đỡ Thẩm Ngọc Quân, chút lo lắng hỏi: "Không chứ?"
Thẩm Ngọc Quân đúng thật là vô cùng mệt mỏi, nhưng thể chuyện gì, lắc đầu : "Đa tạ Đức phi nương nương quan tâm, thần ."
Đức phi sắc mặt trắng bệch của nàng, bèn nhanh chóng đỡ nàng qua một bên xuống: "Muội nghỉ ngơi , đợi một lát bổn cung đưa về Chiêu Dương cung."
Thẩm Ngọc Quân vô cùng cảm kích Đức phi săn sóc nàng mấy ngày nay: "Đa tạ tỷ tỷ."
"Tốt nhất là , bổn cung tìm Uyển Y, chỗ nàng táo đỏ cẩu kỷ, bổn cung lấy qua cho một chung," xong Đức phi xoay rời khỏi, bên ngoài điện. Vì hôm nay đưa linh cửu của Thái hậu , cho nên ở điện Nghi Thanh cho cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh.
"Ấy, sắc mặt của Hi Tu nghi đúng là xanh," Bình vương phi là phu nhân tôn thất, cho nên lúc cũng đợi bên trong điện.
"Đa tạ Bình vương phi quan tâm," Thẩm Ngọc Quân cũng dậy, bây giờ nàng xuống động đậy, thật sự là quá mệt.
"Nhiều ngày gặp, quy cũ của Thẩm Ngọc Quân ngược thụt lùi," Bình vương phi lạnh lùng Thẩm Ngọc Quân, nàng là vương phi, dựa theo quy cũ Thẩm Ngọc Quân hành lễ với nàng .
Thẩm Ngọc Quân coi như Bình vương phi , vẫn ở đó, điều nàng đưa tay sờ cái bụng nhô cao, đó ngẩng đầu lên Bình vương phi: "Vương phi mới gì?"
Bình vương phi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cứ đắc ý , bổn phi đến Cảnh Nhân cung một lát, cũng với Hoàng hậu nương nương vài câu."