Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-12-11 15:11:28
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái thai của Lệ Phi căn bản là giả," Thẩm Ngọc Quân tránh ánh mắt của Đức phi: "Đêm đó Hoàng thượng ở trong cung của ," lúc lời , mặt của nàng ửng đỏ, nhưng chuyện vẫn rõ: "Đêm hôm đó Lệ Phi cũng thừa sủng, nhưng nàng xác thực hỉ mạch, ngay cả thái y của Thái Y viện cũng chẩn đoán xác định."

 

"Lẽ nào Lệ Phi tư thông?" Đức phi cau mày suy đoán, xong nàng bác bỏ: "Không khả năng, Lệ Phi lá gan đó, nếu nàng dám tư thông, Hoàng thượng thể sẽ băm nàng mồi cho cá."

 

Thẩm Ngọc Quân lắc đầu: "Lệ Phi tư thông, là thuốc của Lệ Phi, thuốc trong tay của Lệ Phi lẽ là thể để mang thai thật, nhưng biểu hiện giả của mang thai. Muội đoán Hoàng hậu là dùng thuốc của Lệ Phi, mới trở thành như ."

 

" mà... mà bụng của Hoàng hậu sáu tháng," Đức phi loạn, tay nàng run run bưng ly lên, uống một ngụm nước.

 

Thẩm Ngọc Quân thở dài, chân mày nhíu chặt: "Hoàng hậu hẳn là mang thai thật, chỉ là nàng dùng thuốc của Lệ Phi, mới khiến cho thai của nàng từ lúc bắt đầu . Trước đó chúng đều nghĩ Hoàng hậu dùng thuốc của Lệ Phi mới mang thai, hiện tại lẽ suy nghĩ của chúng sai ," đến đây nàng lấy túi gấm từ trong tay áo đưa cho Đức phi: "Muội nghi ngờ năm đó hẳn là tỷ cũng dùng thuốc giống Hoàng hậu."

 

"Bang...," Đức phi ném thẳng chiếc ly trong tay một cây cột trong điện, trừng mắt với Thẩm Ngọc Quân: "Muội ý gì, mang thai giả?"

 

Thẩm Ngọc Quân hề sợ nàng, còn liếc mắt với nàng: "Ai tỷ mang thai giả? Ý của là trong cung của tỷ sạch sẽ, lẽ hạ thuốc."

 

Đức phi , hai mắt cụp xuống chằm chằm túi thơm Thẩm Ngọc Quân đưa tới. Qua hai nhịp thở, nàng mới đưa tay run rẩy cầm túi thơm .

 

"Tỷ mở xem thử ," Thẩm Ngọc Quân xong, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn: "Đây là cho tra từ nhà đẻ của Lệ Phi. Kết quả cũng tệ lắm, thuốc điều tra xong, còn mang về một viên. Thứ đưa cho tỷ, điều hôm nay cũng xong ."

 

Đức phi dược tính tờ giấy trong tay, co rúm, trong miệng nỉ non: "Không thể nào... Không thể nào..."

 

Thẩm Ngọc Quân Đức phi cuối cùng cũng rơi nước mắt, trong lòng thật sự xót xa: "Có chuyện gì giúp ..."

 

"Không," Đức phi ngẩng đầu lên Thẩm Ngọc Quân, hai mắt co , ánh mắt lạnh lùng: "Chuyện cho nhúng tay , bổn cung tự ."

 

"Rầm...," Đức phi đập bàn, chiếc bàn bằng gỗ đàn cũng rung lên: "Bổn cung nhất định sẽ điều tra rõ, nếu chuyện năm đó thật sự do , bổn cung nhất định sẽ nghiền xương đó thành tro, tộc của ả chôn cùng hài nhi của bổn cung!"

 

"Được," Thẩm Ngọc Quân ít nhiều cũng hiểu tính tình của Đức phi: "Muội nhúng tay , nhưng khuyên tỷ một câu, dù tỷ tra rõ ngọn nguồn sự việc, tỷ vẫn nên nhẫn nại một chút, bình tĩnh một chút. Đả thương địch thủ một ngàn tự hại tám trăm, sẽ chỉ kẻ địch đắc ý, nghĩ tỷ cũng sẽ chôn cùng Lệ Phi ."

 

Đức phi lặng lẽ chảy nước mắt: "Ta hiểu , cảm ơn cho chuyện ."

 

Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Muội cũng chuyện đúng sai."

 

"Muội mới là sai," Đức phi rót hai chén nước, một chén đưa cho Thẩm Ngọc Quân: "Một chén xem như mời , qua nhiều năm như , vẫn sống trong tự trách. Không ngờ ngây ngốc để kẻ thù ở bên cạnh nhảy nhót, chả trách hài nhi của thể an giấc, thường xuyên tới tìm , với . Là ngốc, mắt mù, tâm cũng mù."

 

Thẩm Ngọc Quân dùng hai tay nhận chén nước, uống một ngụm: "Tỷ vẫn nên điều tra hãy , đặt chứng cứ rõ ràng mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chủ cho tỷ, cho đứa bé. Lệ Phi cuồng vọng tự đại, trong tay nàng chắc chắn còn thuốc, Thường ma ma bên cạnh nàng cũng nhất định buông tha. Tỷ tỷ, vẫn là câu , tính , đừng để bản thương, khiến bản đau kẻ thù vui."

 

Đức phi gật đầu: "Muội yên tâm, chừng mực."

 

"Vậy là ," Thẩm Ngọc Quân xuống tháp: "Thời gian còn sớm, lát nữa trời sẽ nắng, đưa Tiểu Phì Trùng về đây."

 

"Được," Đức phi lau nước mắt, cũng xuống tháp.

 

Thẩm Ngọc Quân vội ngăn : "Hôm nay tỷ cũng cần tiễn bọn ."

 

Đức phi thì tháp: "Được , đường các cẩn thận một chút."

 

"Ừ," Thẩm Ngọc Quân rời ."

 

Sau khi Thẩm Ngọc Quân rời , Đức phi từng chữ tờ giấy .

 

Không lâu , Uyển Y , nàng thấy mặt nương nương nhà vẫn còn dấu vết của nước mắt, bèn hỏi: "Nương nương, , Hi Hiền phi gì với thế?"

 

Đức phi đưa tờ giấy trong tay cho Uyển Y: "Uyển Hà ?"

 

Uyển Y nhận tờ giấy một lát, vẻ mặt lập tức đổi: "Nương nương chờ chút, nô tỳ trói tiện tỳ Uyển Hà đến cho ." Uyển Y xong đặt tờ giấy lên bàn, xoay nhanh, ngay cả quy cũ thường cũng quên hết.

 

Không lâu , Uyển Y mang theo hai bà tử tráng kiện, vọt phòng Uyển Hà. Từ khi Uyển Hà Đức phi chán ghét vứt bỏ dùng nữa. Lúc nàng đang giường, thấy Uyển Y dẫn xông tới, cả luống cuống, vội kéo chăn che : "Uyển Y ngươi gì?"

 

Uyển Y hận thể xé nàng , nương nương nhà nàng đối xử với nàng như , tiện tỳ phản chủ, còn hại tiểu chủ tử: "Còn thất thần gì nữa, còn nhanh trói tiện tỳ cho !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-146.html.]

 

Uyển Hà bèn lùi trong giường, nhưng một nữ tử da thịt non mịn thế nào cũng đánh hai bà tử tráng kiện, nàng hét lên: "Ngươi gì? Ta với nương nương, Uyển Y, ngươi để bọn họ ngoài!"

 

Nàng nhắc đến nương nương còn , nhắc tới hai chữ nương nương, Uyển Y giống như điên, trực tiếp chạy tới, bò lên giường, túm đầu tóc Uyển Hà, cho nàng vài cái tát: "Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi nhắc đến nương nương, nương nương sắp ngươi hại c.h.ế.t !" mắt Uyển Y đỏ lên, đầu với hai bà tử: "Ả hổ, cũng cần cho ả mặt mũi, lột sạch ả, trói !"

 

"Vâng," một bà tử trong đó : "Uyển Y cô nương hãy để bọn nô tỳ tới, ngài thể để tiện nhân thương."

 

Đức phi tháp, tay nắm viên thuốc phong kín, chằm chằm chớp mắt.

 

"Nương nương," Uyển Y dẫn hai bà tử lôi Uyển Hà trói : "Nô tỳ trói tiện tỳ tới cho ."

 

"Nương nương, nương nương tha mạng," Uyển Hà thấy viên thuốc trong tay Đức phi, trong lòng rúng động, cũng để ý thể trần truồng, liên tục dập đầu: "Nếu nô tỳ sai chuyện gì, xin nương nương hãy tha cho nô tỳ một , nô tỳ cũng dám nữa."

 

Đức phi , tay dùng lực, lớp sáp ong phong kín viên thuốc nứt , viên thuộc dùng giấy dầu bao quanh lộ ngoài: "Tha mạng, ngươi thử xem ngươi sai chuyện gì?"

 

"Nô tỳ... Nô tỳ," Uyển Hà quỳ rạp đất, tròng mắt xoay chuyển liên tục.

 

Đức phi xuống tháp, giày cũng mang, thẳng tới mặt Uyển Hà, phất tay cho hai bà tử lui xuống, với Uyển Hà: "Ngẩng đầu lên."

 

Toàn Uyển Hà đang phát run, nhưng nàng dám ngẩng đầu lên.

 

Đức phi gương mặt của Uyển Hà, phẫn uất trong lòng thể kìm nén , xoay tới bên tháp, cầm lấy một cái ly bàn.

 

"Choang..." một tiếng, nàng cầm ly đập bàn. Trong phút chốc chiếc ly chia năm xẻ bảy, Đức phi cũng thương, m.á.u chảy xuống, nhiễm đỏ mấy mảnh vụn.

 

"Nương nương," Uyển Y bước nhanh về phía , vết thương tay Đức phi. Đức phi giơ tay lên, cho nàng lui qua một bên: "Ngươi qua một bên, đừng nhúng tay ."

 

Uyển Y bất đắc dĩ, nàng tính tình nương nương nhà nàng, chỉ thể lệnh lui sang một bên.

 

"Uyển Hà, ngươi hầu hạ bổn cung nhiều năm như , ngươi nên bổn cung hận nhất là gì?" Đức phi dùng bàn tay còn đang chảy m.á.u , cầm một mảnh sứ bàn: "Bổn cung từng nếu một ngày các ngươi phản bội bổn cung, bổn cung sẽ đích tay hầu hạ các ngươi một ," nàng chuyện, hai mắt chằm chằm mảnh đồ sứ đầy m.á.u trong tay: "Ngươi chắc là còn gì đó với bổn cung nhỉ? Ngươi là tự , là bổn cung cho ngươi ? Ngươi suy nghĩ cho kỹ ."

 

Trong lòng Uyển Hà hối hận chết, lúc nàng Lệ Phi mê hoặc: "Nương nương, nô tỳ ngài đang gì." Chuyện nàng tuyệt đối thể thừa nhận, nàng cắn chặt khớp hàm: "Nương nương, nô tỳ theo ngài từ nhỏ, tuy nô tỳ nhận tâm tư khác, nhưng nô tỳ tuyệt đối dám phản bội ngài, mong nương nương minh xét."

 

Đức phi cầm mảnh sứ chậm rãi tới mặt Uyển Hà, một tay nắm cằm Uyển Hà, nâng cầm nàng lên để đối diện với : "Ngươi xác định ngươi phản bội bổn cung?"

 

Uyển Hà sức lắc đầu, vì cằm Đức phi nắm chặt, tiếng cũng rõ: "Nô... Nô tỳ, ."

 

"Á..."

 

Đức phi hề chớp mắt, cầm mảnh sứ đ.â.m thẳng một mắt của Uyển Hà: "Ánh mắt của ngươi giữ cũng dư thừa. Bổn cung là ai, ngươi theo bổn cung gần hai mươi năm còn rõ bổn cung thế nào, giữ chúng gì?"

 

Môi Uyển Hà cắn nát, m.á.u trong mắt chảy xuống, chảy tóc, nhỏ xuống đất, một con mắt khác ngập tràn sợ hãi, giọng run rẩy, giống như gặp quỷ: "Nương... Nương..."

 

Đức phi khuôn mặt của Uyển Hà, mặt biểu cảm : "Bây giờ ngươi một lời với bổn cung, ngươi gì cần với bổn cung ?" Nói xong nàng rút mảnh sứ trong mắt Uyển Hà .

 

"A a..."

 

Đức phi Uyển Hà kêu thảm thiết cũng hề động dung, xoay mặt với Uyển Y ở bên cạnh: "Ngươi tìm một bình hoa , lớn một chút, lát nữa bổn cung dùng."

 

Uyển Hà đau đến hôn mê bất tỉnh, nhưng dù là , Đức phi cũng ý định buông tha cho nàng . Một chậu nước lạnh hất xuống, Uyển Hà tỉnh, nàng tỉnh bèn cắt lưỡi tự sát. Đức phi nhanh hơn nàng một bước, trực tiếp bẻ cằm nàng : "Muốn tự sát, ngươi rõ sự việc c.h.ế.t , ngươi là đang khinh thường bổn cung ?"

 

Mùi khai truyền tới, Đức phi ngay cả mày cũng nhíu : "Bổn cung tưởng rằng gan ngươi lớn thế nào, gan nhỏ như con chuột, mà ngươi dám phản bội bổn cung. hừ..."

 

lúc , Uyển Y ôm một cái bình hoa bằng sứ , nền sứ trắng là những đóa mẫu đơn nở rộ: "Nương nương, đây là bình hoa Uyển Hà thích nhất, nô tỳ cầu cho nàng một ân điển."

 

"Bổn cung đồng ý," Đức phi liếc mắt bình hoa sứ trắng , nhạt về phía Uyển Hà: "Ngươi cũng bình hoa , dù ngươi cũng thấy nữa."

 

Uyển Hà thấy bình hoa , giống như điên , sức giãy giụa. liều mạng cố sức cũng vô dụng, dây trói nàng là loại dây thừng bện chặt đặc chế trong cung. Sợi dây tuy mảnh, nhưng đứt nó, căn bản là thể nào.

 

Loading...