Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-12-11 23:01:22
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Phụ hoàng, đây... Đây là ạ?" Trong lòng Nguyên Húc suy đoán, nhưng nó vẫn còn một chút ảo tưởng, nghĩ phụ hoàng nó sẽ đối xử với nó như , dù nó mới từ Dụ Môn quan về hai ngày: "Phụ hoàng, đây là tấu chương phê ?" Nói xong nó vươn tay cầm quyển tấu chương cùng lên, mở xem.

Cảnh đế dựa ghế rồng: "Con mười sáu tuổi, là túc bắt đầu tiếp nhận chính sự ." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyên Húc quyển tấu chương tay vẫn ý kiến phúc đáp gì, khóe miệng giật một cái, nó dám chắc chắn mớ tấu chương phụ hoàng nó căn bản là xem, lúc nãy ở cung Khôn Ngọc phụ hoàng nó bận tới trưa là bận cái gì: "Nhi thần tuổi còn nhỏ, trải qua nhiều chuyện lắm, còn cần phụ hoàng dạy dỗ nhiều hơn." Vừa đưa mắt Tiểu Lộ Tử công công đang bên cạnh phụ hoàng nó, nó thấy Tiểu Lộ Tử công công chột tránh ánh mắt nó, nó còn gì hiểu chứ?

"Mười sáu tuổi nhỏ," Cảnh đế hề chút hổ khi thấu, vẫn dựa và ghế rồng: "Trẫm mười tám tuổi đăng cơ, con cách mười tám tuổi cũng xa."

Nguyên Húc lời lập tức ném tấu chương trong tay tới giữa đại điện quỳ xuống: "Nhi thần hề ..."

Không để Nguyên Húc hết câu, Cảnh đế vươn tay cầm lấy một tờ giấy ngự án, đưa cho Tiểu Lộ Tử bên cạnh: "Đưa cho nó xem."

Lộ công công hai tay nâng tờ giấy , mặt như rút gân, nhưng cũng dám lề mề, cầm tờ giấy đưa tới mặt Thái tử đang quỳ bên .

Nguyên Húc tờ giấy , trong lòng nổi lên một dự cảm bất thường. Lúc tờ giấy bày mặt nó, nhắm tịt mắt , nhắm mắt ngơ: "Phụ hoàng, còn giữ nó gì?"

Cảnh đế liếc mắt nó: "Con lớn , nên thực hiện lời hứa với trẫm lúc , từ hôm nay trở con giúp trẫm xử lý quốc sự, trẫm sẽ ở bên cạnh xem, chỉ điểm con."

Nguyên Húc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tờ giấy, cùng một cái dấu bàn tay nho nhỏ, nó vò tờ giấy thành viên nuốt xuống cho xong, nhưng là Trữ quân một nước, tạm thời nó vẫn loại chuyện thế : "Vâng, nhi thần ."

"Ừ," Cảnh đế nhi tử càng ngày càng lòng: "Vậy con xem những tấu chương đó , trẫm mệt, hậu điện ngủ một lúc."

Nguyên Húc còn thể gì: "Nhi thần cung tiễn phụ hoàng."

Ngày , Nguyên Húc ở điện Càn Nguyên xem tấu chương suốt một buổi chiều, mà phụ hoàng nó khi ngủ ở hậu điện một giấc thì dạo Ngự Hoa viên, còn đến chỗ Đức mẫu phi của nó chơi mấy ván cờ.

Chờ đến tối, Cảnh đế thấy Thái tử phê xong tấu chương, vô cùng lòng, hung hăng khen Thái tử một hồi. Nguyên Húc chẳng thèm để ý đến phụ hoàng nó, nó lấy tờ giấy lúc ký trở về, nhưng phụ hoàng cũng quan tâm đ ến nó.

Buổi tối, Cảnh đế lăn lộn với Thẩm Ngọc Quân xong, giường trằn trọc ngủ , chắc là do ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối tỉnh như sáo. Hắn con mèo nhỏ ngủ say bên cạnh, trong lòng vô cùng kiên định. Nói thật đây từng nghĩ đến sẽ ngày như hôm nay, cho rằng sẽ giống tiên đế c.h.ế.t thọ, nhưng hiện tại cảm thấy cuộc sống sẽ .

Hắn nhẹ nhàng chạm gương mặt Thẩm Ngọc Quân, nét mặt là ôn nhu từng thấy qua. Hắn nhớ lúc thấy tên Thẩm thị Ngọc Quân trong danh sách tuyển tú, điều nghĩ tới chỉ là giá trị lợi dụng của Thẩm gia, cùng với khối minh chỉ Thánh tổ của Thẩm gia.

Từ khi Đại Vũ khai quốc đến nay, Thẩm Ngọc Quân là nữ tử Thẩm gia đầu tiên hậu cung. Lúc Cảnh đế xuất của Thẩm Ngọc Quân, cũng quyết định cho nàng tiến hậu cung. Khi thấy nàng đầu tiên trong điện tuyển, là nàng hậu cung, càng , thích miễn cưỡng khác.

Sau đó là đủ chuyện thể đoán , nàng thông minh nhanh nhạy, nhưng sống hiểu chuyện thông suốt, và nàng là cùng một loại . Nàng dần dần hấp dẫn ánh mắt của , chậm rãi tiến chiếm giữ trái tim . Nàng ranh giới cuối cùng của , cũng bao giờ cố gắng đụng ranh giới cuối cùng của .

Hắn vẫn luôn nghĩ đến Thẩm gia, lúc đó phía Bắc yên , hắm dùng Thẩm gia nữa thì nhất định trấn an Thẩm gia. Tiên đế lòng Thẩm gia rét lạnh, sẽ tận lực bù đắp. Lúc mèo nhỏ còn tiến cung, cũng từng đưa thiện ý của với Thẩm gia, tin tâm sẽ thái độ của với Thẩm gia khi ban phân vị cho mèo nhỏ lúc mới tiến cung.

ngờ một nước cờ đây của , khiến thắng hiền thê hợp tâm ý cùng với Thái tử mà lòng, đến tận hôm nay vẫn đắc ý với tính toán chút lưu tâm ban đầu của .

sớm nó rõ với mèo nhỏ mục đích lúc đầu của , mèo nhỏ vẫn hiểu chuyện, đào đến tận cùng, lúc nên hồ đồ thì hồ đồ, lúc cần thông minh thì chút mơ hồ nào. Hiện tại trong cung cũng sẽ thêm một mới, nhưng Thái tử khiến lòng, cũng con nữa, dù hiện tại nhi tử của cũng ít.

Nghĩ đến Thái tử, cũng cảm thấy ngộp, nhớ đến lúc đăng cơ năm mười tám tuổi, cẩn cẩn trọng trọng, hàng ngày dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, một chính là hai mươi sáu năm. Bây giờ vất vả lắm mới chờ Tiểu Phì Trùng trưởng thành, thằng nhóc mà còn lười biếng, hơn bốn mươi , qua mấy năm nữa là năm mươi, chẳng lẽ thật sự mệt đến c.h.ế.t luôn ?

Châm ngôn đúng "Nuôi con dưỡng già", hừ..., bây giờ già , cần hưởng thụ ngày tháng còn nhiều lắm, cũng nên để nhi tử trẻ tuổi khỏe mạnh bán mạng cho Nguyên gia .

Sáng sớm hôm , Nguyên Húc đến cung Khôn Ngọc từ sớm, ngoại trừ thỉnh an mẫu hậu nó, chủ yếu là cùng phụ hoàng nó triều. nó trăm triệu ngờ là, nó mới cung Khôn Ngọc gặp Tiểu Lộ Tử công công: "Ây da, Thái tử gia, nô tài đang tìm ngài đây."

"Tiểu Lộ Tử công công tìm là phụ hoàng [2] chuyện gì ?" Nguyên Húc hiểu thế nào mà mắt nó cứ giật giật, lòng nó cũng run lên.

[2] Từ đoạn Nguyên Húc xưng với Lộ công công là "cô", nhưng vì thấy nhiều đoạn để thấy khó hiểu nên để "" luôn.

Lộ công công cũng dám Thái tử, chỉ thể cúi đầu trả lời: "Hoàng thượng thể khỏe, ngài ngài thượng triều."

"Cái gì?" Nguyên Húc cảm thấy hôm nay lỗ tai nó vấn đề, rõ ràng hôm qua phụ hoàng nó vẫn còn khỏe khoắn, hôm nay bệnh: "Phụ hoàng ?" Đôi mắt phượng giống hệt phụ hoàng nó chằm chằm Tiểu Lộ Tử công công, thấy Tiểu Lộ Tử công công vẫn luôn né ánh mắt nó, nó liền phụ hoàng nó thích thiêu : "Nếu phụ hoàng bệnh, nhi tử, vẫn nên xem thử."

Lộ công công thấy Thái tử nhấc chân vội ngăn : "Thái tử gia, ngài xem bây giờ cũng còn sớm nữa, sắp tới giờ lâm triều , ngài nên triều ?" Hắn cảm thấy chức thái giám thủ lĩnh ngự tiện càng ngày càng dễ , Hoàng thượng nghĩ cái gì cái đó, cũng thật sự khó xử.

Nguyên Húc thở một thật , xoay rời : "Ta triều, ngươi với phụ hoàng một tiếng, khi hạ triều sẽ qua đây thăm ."

"Vâng," Lộ công công thấy Thái tử rời , trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tẩm điện, Cảnh đế giường, cầm quyên tân du ký xem, hề ý định dậy. Thẩm Ngọc Quân gương, Đông Mai hầu hạ trang điểm: "Hoàng thượng, cứ như yên tâm để Húc nhi một thượng triều ?"

Cảnh đế ngay cả đầu cũng nâng lên: "Có gì mà yên tâm, trẫm mười tám tuổi đăng cơ, lúc đó tiền triều hậu cung một mớ hỗn loạn, trẫm vẫn đến hôm nay ." Nghĩ đến cảnh tượng rối bời lúc mới đăng cơ, Cảnh đế nhịn mà tự thương bản . Nhớ tới quốc khố trống rỗng tiên đế giao cho , nhịn mà đố kỵ với Tiểu Phì Trùng, bây giờ quốc khố đầy ắp như thế.

Càng nghĩ trong lòng càng bất bình, cảm thấy nửa đời của thật là quá mệt mỏi , chẳng lẽ tuổi già vẫn tiếp tục mệt mỏi ? Tuyệt đối , tuổi già thoải mái dễ chịu.

Thẩm Ngọc Quân giúp gì, chỉ thể dặn phòng bếp nhỏ chút đồ nhi tử thích ăn, lát nữa chờ nhi tử hạ triều qua đây dùng.

Lâm triều một lát, Nguyên Húc mấy lão thần quấn lấy, tâm tư của mấy lão thần , phụ hoàng nó thế nào , nó thể phụ hoàng nó đang giả bệnh ? Chắc chắn là thể, Nguyên gia còn cần mặt mũi, chỉ thể đại khai phụ hoàng nó nhiễm phong hàn.

Chờ nó đuổi đám lão thần , trở cung Khôn Ngọc, thấy mẫu hậu nó đang giường thêu hoa, cũng thấy phụ hoàng nó : "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

Thẩm Ngọc Quân ngước mắt lên như tử cao lớn mắt, bất đắc dĩ : "Phụ hoàng con ở trong tẩm điện, con dùng bữa thăm phụ hoàng con ."

Nguyên Húc hề tâm tư dùng bữa, hiện tại nó xem phụ hoàng nó bệnh gì, ngay cả lâm triều sáng cũng : "Nhi thần vẫn nên thăm phụ hoàng ."

"Vậy con ," Thẩm Ngọc Quân tháp hề ý định theo, hôm nay nàng xem hai phụ tử họ đấu , dứt khoát xen , dù xem nhiều năm như Tiểu Phì Trùng thắng nổi một .

Nguyên Húc tẩm điện, thấy phụ hoàng nó còn giường, nó đưa mắt lệnh cho Tiểu Thạch Tử theo : "Ngươi Thái Y viện một chuyến."

Tiểu Thạch Tử khổ sở, thần tiên đánh , phàm gặp nạn, hi vọng Thái tử gia sẽ thua quá thảm: "Nô tài ngay."

"Con đến , khụ khụ...," Cảnh đế giả vờ ho khan vài tiếng: "Già , dùng nữa."

Nguyên Húc tới xuống giường: "Nhi thần cảm thấy phụ hoàng vẫn khá khỏe mạnh," nó nghĩ tới mặt mày hớn hở của mẫu hậu, : "Nói chừng còn thể cho bọn con thêm mấy nữa đó."

Cảnh đế hề cảm thấy hổ: "Con trưởng thành , nhớ lúc con ôm đầu trẫm, lóc trẫm chờ con lớn lên..."

Nguyên Húc phụ hoàng nó đến chuyện , nó vả cho mấy bạt tai, lúc nó dễ lừa như : "Phụ hoàng, lúc nhi thần còn nhỏ, lời trẻ con cố kị."

Cảnh đế cũng mặc kệ : "Khi còn nhỏ con hiếu thuận!"

Hiện giờ nó cũng hiếu thuận, Nguyên Húc cảm thấy hôm nay nó sắp ngã: "Phụ hoàng, nhi tử cho Tiểu Thạch Tử mời thái y ."

Cảnh đế thằng nhóc là hiếu thuận thật: "Ừ, trầm chờ." Hắn tin, bệnh, thái y của Thái Y viện còn dám thể khỏe mạnh?

Không lâu , Tiểu Thạch Tử dẫn thái y . Nguyên Húc thấy, Tiểu Thạch Tử đúng là tệ, mời chính là ngay thẳng nhất Thái Y viện, Thành Sâm, là tôn tử của Thành Lục Vị.

Cảnh đế liếc Thành Sâm một cái, : "Thân thể trẫm khỏe, ngươi tới chẩn trị cho trẫm."

"Vâng," Thành Sâm chỉ là ngay thẳng chứ khờ, tiến lên bắt mạch cho Hoàng thượng, hồi lâu , vẫn chẩn gì, Hoàng thượng mạch đập mạnh mẽ, nào dáng vẻ của mang bệnh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-167.html.]

"Thành thái y, thể của phụ hoàng thế nào?" Nguyên Húc nghĩ Thành Sâm nổi danh ngay thẳng, đáp án của sẽ nó hài lòng.

Thành Sâm trộm lướt qua Hoàng thượng đang dựa giường, thấy sắc mặt hồng hào, cũng giống là sinh bệnh, quét mắt sách đùi của Hoàng thượng, là một quyển du ký. Đời Thành Sâm hiếm khi khôn khéo một : "Bẩm Thái tử điện hạ, thần mới bắt mạch cho Hoàng thượng, phát hiện thể Hoàng thượng tồn đọng, cộng thêm suy nghĩ quá nặng, sợ là vất vả nhiều năm tích tụ , Hoàng thượng còn cần tĩnh dưỡng nhiều hơn mới ."

Nguyên Húc híp mắt vẻ mặt nghiêm túc nhảm của Thành Sâm, thật sự hỏi là ai Thành Sâm ngay thẳng: "Ta , ngươi lui ."

"Vâng," Thành Sâm lanh lẹ chạy , thật sự chỗ nên ở lâu.

Cảnh đế Tiều Phì Trùng ở mép giường: "Muốn đổi thái y ?"

Nguyên Húc đè ngụm m.á.u tươi trong lòng xuống: "Phụ hoàng như thật sự ?"

Cảnh đế cầm bản du ký: "Trẫm cảm thấy , nghỉ triều sớm, trẫm thấy cả nhẹ nhàng ít."

"Phụ hoàng sợ nhi thần soán ngôi vị Hoàng đế của ?" Nguyên Húc vẫn giãy chết.

Cảnh đế khinh miệt nó: "Con bản lĩnh, thì soán ."

Nguyên Húc thở dài, gục đầu xuống: "Con gọi con từ Dụ Môn quan về chuyện gì ."

"Hừ...," Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: "Cho con và tiểu Tứ ở Dụ Môn quan tiêu d.a.o lâu như , con nên đủ, bắt đầu từ ngày mai, ngoan ngoãn triều xử lý chính sự."

Nguyên Húc ngửa , ngang đùi phụ hoàng nó, còn dùng lực đ è xuống: "Vậy định khi nào khỏe ?"

Cảnh đế bật : "Dù tạm thời cũng mệt."

Ngày hôm Cảnh đế hạ chỉ, để Thái tử giám quốc. Từ đó Nguyên Húc trải qua cuộc sống của cha nó đây, dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.

Năm Thịnh Nguyên thứ hai mươi bảy, Nguyên Húc giám quốc một năm, nhưng nó thấy phụ hoàng nó hề ý định khỏe . Ngày hôm đó nó ở Ngự Hoa viên, gặp tiểu Ngũ. thằng nhóc thấy ca ca thì đầu bỏ chạy, Nguyên Húc lạnh giọng : "Chạy một bước nữa, sẽ tự đuổi theo ."

Tiểu Ngũ vốn cũng là thức thời, lập tức xoay tới bên cạnh ca ca của nó: "Tam ca, hôm nay xong sớm ?" Sao nó hiện tại Tam ca của nó dễ sống, ngày nào cũng bận đến đầu óc choáng váng thấy bóng dáng .

Nguyên Húc bộ dáng cợt nhả của thằng nhóc, là nó đang nghĩ gì: "Đệ mới thấy là chạy, ca ca của hả?"

Tiểu Ngũ vội lắc đầu: "Sao thể chứ? Đây là do mẫu hậu bảo học xong về sớm một chút để dùng bữa với ."

Nguyên Húc lạnh một tiếng: "Đệ cứ bịa tiếp , bây giờ mẫu hậu còn cần tới cùng dùng bữa ." Phụ hoàng nó suốt ngày nhàn rỗi chuyện gì , mẫu hậu nó còn thể tiểu Ngũ ở cùng .

Tiểu Ngũ gạt Tam ca nó, cũng giãy giụa nữa: "Đệ đây là sợ bắt lính , ai thấy nhàn rỗi ?"

Nguyên Húc quan sát cùng mẫu của từ xuống , chút ghét bỏ : "Mắt vẫn bình thường, đầu óc cũng tỉnh táo, sẽ rảnh rỗi tìm việc cho ."

Tiểu Ngũ lời , nó cũng tức giận, mà là thả lỏng: "Sao sớm, sớm sẽ trốn ."

Hóa suốt ngày nó thấy thằng nhóc , là bởi vì thằng nhóc cố ý tránh nó: "Gần đây việc học của quá nhẹ nhàng ?"

Tiểu Ngũ chớp mắt: "Sao thể chứ? Ngày nào cũng treo cổ đ.â.m dùi chong đèn học đêm, bao nhiêu là vất vả."

Nguyên Húc liếc mắt: "Đệ nghĩ ?"

Nói đến chuyện , tiểu Ngũ hăng hái: "Có nghĩ, sẽ Công bộ, chuyên nghiên cứu binh khí cho ." Từ nhỏ nó thích binh khí, nhưng nó chỉ thích hủy và lắp ráp, thích chơi. Nhớ đây đầu tiên nó đến Tề Dương hầu phủ, thấy Trấn Nhật cung, nó phá, kết quả Tam cửu nó quất một cái, đuổi về cung. Càng bi thảm hơn chính là, mẫu hậu nó hủy Trấn Nhật cung, nó mẫu hậu quất một cái.

Nguyên Húc thằng nhóc yêu thích, vỗ vỗ đầu nó: "Vậy cần cố gắng."

Tiểu Ngũ gật đầu, Tam ca của nó, thật nó vẫn luôn hỏi Tam ca nó một vấn đề: "Tam ca, phụ hoàng bắt lính, nghĩ tới sẽ bắt một tên lính khác ?"

"Ai?" Nguyên Húc liếc tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nó trợn mắt: "Đệ nên thành , đó sinh nhi tử, xem vẫn sự thông minh của phụ hoàng."

Nguyên Húc lập tức nheo mắt , hôm nay tiểu Ngũ vô cớ ca ca nó đánh một trận.

Lại qua một năm, Nguyên Húc tiếp tục giám quốc, mà phụ hoàng nó vẫn còn dưỡng bệnh. Ngày hôm đó nó xong việc triều chính thì đến cung Khôn Ngọc, đến cửa cung Khôn Ngọc, lúc thấy tiểu biểu nhà Tam cửu nó từ cung Khôn Ngọc .

"Thần nữ thỉnh an Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ cát tường."

Nguyên Húc tiểu biểu mặt bộ cung trang màu hồng nhạt: "Đứng lên , về ?"

Thẩm thị Mộng Mộng gật đầu: "Sắc trời còn sớm, thần nữ cũng nên về."

Nguyên Húc tiểu nha đầu ngoan ngoãn , trong lòng khỏi khinh bỉ, là một kẻ giả bộ, nó tận mắt thấy nha đầu một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t chim sẻ: "Ta bảo Tiểu Thạch Tử đưa xuất cung."

"Cảm ơn Thái tử điện hạ," thiếu nữ còn nét mặt trẻ con hành lễ với Nguyên Húc, theo Tiểu Thạch Tử rời .

Nguyên Húc bóng lưng của tiểu nha đầu, khóe miệng cong lên, xem cuộc sống của Tứ nó sẽ yên, nhưng cũng hề gì, dù từ nhỏ hai đó cũng từng yên tĩnh.

Chờ nó chính điện cung Khôn Ngọc, thì thấy mẫu hậu nó và Đức mẫu phi đang bàn bạc sính lễ của Tứ nó đang ở Dụ Môn quan, nó bèn chút ý tưởng: "Mẫu hậu, Đức mẫu phi, hai quên gì ?"

"Cái gì?" Hai đầu cũng nâng lên, vẫn đang bàn bạc chuyện sính lễ.

"Có hai quên con còn thành ?" Nguyên Húc cảm thấy nó thật sự đáng thương, cha thương yêu.

Khoảng chừng qua hai nhịp thở, Đức phi đột nhiên dừng , đầu Nguyên Húc đang bên cạnh: "Không đúng, con gì?"

"Con con còn thành ," Nguyên Húc khổ: "Không hai quên con đó chứ?"

Lúc Thẩm Ngọc Quân cũng ngẩng đầu lên, chút hổ thẹn hỏi: "Có con coi trọng khuê tú nhà ai , đây cũng thấy con sốt ruột mà."

Nguyên Húc thở dài: "Con nôn nóng thành , nhưng con nôn nóng nhi tử." Nó coi như bệnh của phụ hoàng nó ý định khỏi, nó nên sớm chút chuẩn , sinh mấy nhi tử , bồi dưỡng đàng hoàng, nó sẽ bỏ gánh thật sớm.

Thẩm Ngọc Quân và Đức phi liếc , nở nụ : "Được, sắp tới và Đức mẫu phi của con sẽ tìm cho con, cũng là lúc con nên lập gia đình."

Phải năng suất việc của mẫu hậu nó và Đức mẫu phi cực nhanh, nhanh một xấp tranh khuê tú đưa tới mặt nó. Nguyên Húc nghĩ nó Thái tử, tổng hợp các điều kiện , cùng chọn ba vị khuê tú coi như là phù hợp với yêu cầu, cầm ba bức tranh gặp phụ hoàng nó.

Cảnh đế ba bức tranh nhi tử đem tới: "Con lấy ai?"

Nguyên Húc cũng dài dòng: "Đích trưởng nữ Trường Ninh hầu."

Cảnh đế gật đầu: "Ánh mắt cũng tệ lắm, ngày mai trẫm sẽ triệu Trường Ninh hầu tiến cung." Hắn cũng với Nguyên Húc, từ lâu đây bắt đầu xem xét Thái tử phi giúp nó, coi trọng cũng chính là đích trưởng nữ của Trường Ninh hầu.

Chuyện , nhanh quyết định, Cảnh đế triệu Trường Ninh hầu Kỳ Chưởng cùng, ngày hôm thì hạ chỉ tứ hôn.

Vào lúc Nguyên Húc tròn mười tám tuổi, hai thành . Sau khi thành th@n sự vất vả cày cấy của Nguyên Húc, ba tháng tân hôn, Thái tử phi Kỳ thị tin vui.

Tục truyền lúc Thái tử phi sinh hạ Hoàng Trưởng tôn, Thái tử Nguyên Húc ôm Hoàng Trưởng tôn vui mừng cực độ mà .

Loading...