Quy Tắc Sống Còn Trong Hậu Cung - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-12-10 16:03:50
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vạn tuế? Có thần tử như ngươi , sợ rằng ngay cả năm mươi trẫm cũng khó qua khỏi." Cảnh đế Diệp Thượng Thanh giống như một con chuột.

 

"Thần tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết..." Diệp Thượng Thanh quỳ rạp đất, sợ đến mức run rẩy.

 

"Trẫm ban cho ngươi chức Hộ bộ Thị lang, mong ngươi cúc cung tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, nhưng cũng hi vọng ngươi thể vì nước vì dân mà cố một chút sức." Cảnh đế ném tấu chương bàn cho Diệp Thượng Thanh: "Chà... Ngươi ngược cũng dùng ít sức. Trẫm chỉ hỏi ngươi, hai trăm vạn bạc cứu trợ thiên tai tại còn khỏi kinh chỉ còn một nửa?"

 

"Hoàng thượng tha mạng... Hoàng thượng tha mạng..." Diệp Thượng thanh đến cứu trợ thiên tai cũng là chuyện gì, trong đầu khỏi nhớ tới vị thu thập Lương vương như thế nào, tàn sát vây cánh, gần đây là Tôn gia, Hoàng gia, còn Tổng đốc Nam Ninh. Càng nghĩ càng sợ, đây Diệp gia từng tố cáo, xem dễ ứng phó cho qua như .

 

"Tha mạng? Trẫm nể mặt Thái hậu, bỏ qua cho các ngươi hết đến khác, buông tha cho Diệp gia. Vốn nghĩ các ngươi thể nặng nhẹ, ngờ lòng của trẫm ngược dung dưỡng cho gan chó của các ngươi. Dám ở mắt trẫm mà động đến quốc bản. Các ngươi thật là láo xược!"

 

"Rầm!", Cảnh đế thật sự giận dữ, đập một cái lên long án, ngay cả giọng cũng trở nên khàn đục: "Con dân của trẫm ở trong dầu sôi lửa bỏng, đói khổ lạnh lẽo. Các ngươi ngược giỏi, một đám mà hưởng. Trẫm xem thử xương cốt của các ngươi cứng đến mức nào?"

 

"Thần tội đáng muôn chết, Hoàng thượng tha mạng... Hoàng thượng tha mạng..." Diệp Thượng Thanh sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, vẫn luôn dập đầu.

 

"Người , tuyên ý chỉ của trẫm, để cho Đại Lý Tự khanh Thiệu Huân nghiêm tra án tham ô vụ cứu trợ thiên tai Trấn Bắc. Trẫm cho nửa tháng, nếu như tra rõ, bảo cần tới gặp trẫm nữa." Từ lâu Cảnh đế động tới Diệp gia, ngờ nhanh như : "Tuyên Hộ bộ Thượng thư Đổng Chí Hoa!"

 

"Vâng."

 

Thẩm Ngọc Quân dậy uống chén canh gà, Tiểu Đặng Tử vội vã chạy việc bẩm báo.

 

"Chuyện gì? Xem ngươi gấp thành dáng vẻ ," thường ngày Tiểu Đặng Tử luôn là im lìm hé răng, hôm nay xem chuyện quan trọng mới dọa mặt mũi trắng bệch.

 

"Bẩm tiểu chủ, khắp cung đều loan truyền chiều nay Hoàng thượng cho Cấm quân bao vây Thừa Ân Hầu phủ."

 

"Ngươi cái gì?" Thẩm Ngọc Quân nghĩ tới phi tần tranh sủng gì đó, nhưng trăm triệu ngờ chuyện như thế , Thái hậu còn chết, Hoàng thượng vội vã động đến phủ Thừa Ân hầu chứ?

 

"Rốt cuộc là xảy chuyện gì?" Thẩm Ngọc Quân vội vàng hỏi.

 

"Cụ thể nô tài cũng , chỉ là Thừa Ân Hầu phủ động tới bạc cứu trợ và quân lương." Đây đơn giản chỉ là đại biến trong cung, mà là sự cố của cả kinh thành: "Nghe ở Ngự tiền , Hoàng thượng giận dữ, sáng nay, Thừa Ân hầu hề hồi phủ, đưa thẳng đến Đại Lý Tự."

 

Diệp gia thật sự cho rằng Thái hậu chống lưng, Hoàng thượng dám đụng tới bọn họ ? Ngay cả bạc chẩn tai và quân lương cũng dám động đến. Đây là Thọ tinh công thắt cổ --- tự tìm cái c.h.ế.t mà!

 

"Ngươi hiện tại Thái hậu thế nào ?"

 

"Bẩm tiểu chủ, Thái hậu nương nương Thừa Ân Hầu phủ bao vây thì lập tức hôn mê. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương dẫn theo Thục phi nương nương và Đức phi nương nương đang ở Từ An cung hầu bệnh."

 

"Vậy Diệp Đức dung ?"

 

"Diệp Đức dung tháo trâm xõa tóc quỳ cửa Càn Thanh cung thỉnh tội."

 

"Khụ khụ khụ..." Thẩm Ngọc Quân ho khan, đánh ánh mắt hiệu cho Trúc Vũ.

 

Trúc Vũ lập tức hiểu ý: "Ôi, bệnh của tiểu chủ còn hết, ho khan nữa ạ? Tiểu Đặng Tử, ngươi nhanh lên, đến Thái Y viện mời Thành lão thái ý đến đây."

 

"Vâng," Tiểu Đặng Tử ngốc, bệnh của chủ tử nhà thể khỏi trong chốc lát . Đây cũng là lý do vội vã bẩm báo những việc , để tiểu chủ trốn, trong cung sắp biến lớn. Thái hậu và Hoàng thượng ồn ào, là thần tiên đánh ?

 

Thấy Tiểu Đặng Tử , Thẩm Ngọc Quân cũng ho khan nữa: " thật là chuyện liên tiếp chuyện !"

 

"Đây là Thừa Ân Hầu phủ tự tìm đường chết, chuyện còn , bây giờ ngay cả bạc cứu trợ và bạc của Binh bộ cũng động đến. Sinh một Thái hậu, bọn họ thật sự cho rằng Thái hậu thể thiên tuế ?" Trúc Vân mỉa mai : "Cứ theo đà , Thái hậu thể qua sáu mươi tệ ."

 

"Mấy lời buồn bực để trong lòng là , đừng miệng. Trong cung khắp nơi đều là tai mắt, nếu như cẩn thận truyền ngoài, còn mạng ?" Tuy Thẩm Ngọc Quân thấy Diệp gia chướng mắt, nhưng vẫn nặng nhẹ. Phủ Thừa Ân hầu cũng chính vì Thái hậu nên mới tước vị như thế, ngờ nhiều năm như , tướng ăn vẫn vô cùng khó coi.

 

"Mặc kệ thế nào, lát nữa Trúc Vân nhắc nhở các cung nhân, dặn bọn họ cẩn thận một chút, chuyện gì thì đừng ngoài ; Trúc Vũ, một lát nữa Thành lão thái y đến, ngươi bệnh tình của với ông , mong ông mạch án thật , mở ít phương thuốc, mỗi ngày ngươi cho   nấu là ." Diễn trò thì diễn cho trọn, thể để khác tìm manh mối, tránh .

 

Thẩm Ngọc Quân tính thời gian, hiện tại là hạ tuần tháng mười một, qua chừng hai mươi ngày chính là mùng tám tháng chạp, qua mùng tám tháng chạp chính là năm cũ. Có lẽ Hoàng thượng sẽ kéo dài việc , dù đến năm mới sắp tới, chính là nạn dân cũng chờ , huống chi đương kim thánh thượng việc luôn là sấm rền gió cuốn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-song-con-trong-hau-cung/chuong-41.html.]

Không đến chuyện bố trí trong Thiêm Hi lâu, lúc cung Từ An loạn thành một đống.

 

Thái hậu đầu tóc rối bời, ánh mắt sắc bén, giọng khàn khàn: "Ngươi với Hoàng thượng, ai gia gặp , đến, ai gia sẽ Thái miếu Tiên đế."

 

Hoàng hậu bưng chén thuốc giằng co với Thái hậu hồi lâu, gặp Hoàng thượng, nàng đây cũng gặp. Hoàng thượng bận rộn như con , nàng gặp là thể gặp ? Bây giờ sáng suốt đều Hoàng thượng động đến Diệp gia, đó thì ? Mỗi Hoàng hậu nghĩ thì nhịn mà rùng .

 

"Thần sai mời Hoàng thượng, xin mẫu hậu uống thuốc ." Nếu bởi vì nàng là Hoàng hậu, nàng thật đúng là đến Từ An cung.

 

"Hoàng thượng đến sẽ uống," Thái hậu lạnh mặt, đó còn vương chút ánh nước: "Mân nhi ?"

 

"Diệp Đức dung đang quỳ gối cửa Càn Thanh cung tháo trâm thỉnh tội," giọng của Hoàng hậu vô thức hạ thấp, Diệp Đức dung đúng là ngu xuẩn, hiện giờ Hoàng thượng đang nổi nóng, nàng chuyện , chỉ họa vô đơn chí, cho Hoàng thượng ghét càng thêm ghét!?

 

Thái hậu , vành mắt kìm bắt đầu nhiễm đỏ: "Trời lạnh thế , ngươi Hoàng hậu, mà cứ mặc kệ cái phi tần hậu cung như . Đứa nhỏ ngốc, nếu như thể tổn thương thì bây giờ?" Nói xong gọi Hoa ma ma đến, gọi Diệp Đức dung về."

 

"Vâng, là của thần ," hiện tại Hoàng hậu hề va chạm với Thái hậu, chỉ sợ bà hài lòng cái gì, thật sự mang bệnh chạy đến Thái miếu Tiên đế. Đến lúc đó Hoàng thượng xem như mang danh bất hiếu, Hoàng hậu như nàng đây cũng coi như xong.

 

Không để Thái hậu chờ lâu, một canh giờ (Editor: lâu, hai tiếng chứ mấy), cuối cùng Hoàng đế vẫn tới cung Từ An.

 

"Tất cả các ngươi lui xuống ," Cảnh đế phất tay một cái cho lui xuống, chỉ còn và Thái hậu: "Không mẫu hậu gọi trẫm qua đây là vì chuyện gì?"

 

"Hoàng thượng, hiện giờ ngoài, ai gia chỉ rốt cuộc ngươi gây khó dễ cho Diệp gia như thế nào?" Diệp Thái hậu chằm chằm nam tử mắt, một đời Đế vương, cao thẳng vĩ đại, giận tự uy, cực kỳ giống Tiên đế, nhưng so với Tiên đế càng thông minh hơn, càng ngang ngược tàn nhẫn hơn.

 

"Diệp gia của , Thái hậu quên là Thái hậu một nước ?" Ngay cả "mẫu hậu" Cảnh đế cũng gọi, khóe miệng là châm chọc: "Diệp gia cấu kết vây cánh, tham ô hối lộ, những việc trẫm thể mặt mũi của Thái hậu mà nhịn. bọn họ ngàn vạn nên cho rằng trẫm sẽ luôn nhẫn nhịn. dám to gan lớn mật đoạt bạc cứu trợ thiên tai và quân lương. Bọn họ thật sự kiêng nể gì cả!"

 

"Hoàng thượng sẽ đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Diệp gia?" Mặc dù Thái hậu việc , vốn tưởng rằng chỉ là tin đồn, ngờ là thật. Bà nghi ngờ Cảnh đế gạt , bà vẫn một chút hiểu về Cảnh đế, nếu chứng cứ rõ ràng sẽ đưa lung tung.

 

"Đây là chuyện Thái hậu nên quản. Hậu cung tham gia chính sự, trong lòng Thái hậu hẳn rõ."

 

"Hoàng thượng, ai gia cầu xin ngươi tha cho bọn họ một nữa, bọn họ sẽ dám nữa ." Thái hậu lệ đầy trong mắt, kéo tay áo Cảnh đế, cẩn thận dè dặt.

 

"Những lời , Thái hậu từng , trẫm cũng theo. Kết quả thế nào, hiện tại Thái hậu cũng ," Cảnh đế xoay , thẳng mắt Thái hậu: "Thái hậu là quốc mẫu, nên tự nên những gì, một tấm gương cho thiên hạ?"

 

"Ha ha... Ai gia , Hoàng thượng ai gia vì nghĩa diệt , nhưng mà ai gia !" Thái hậu hận Hoàng thượng vô tình, nhưng bà càng hận Diệp gia vô năng, đồng thời cũng cảm thấy thương cho chính , là một Thái hậu, Thái hậu tôn quý, cũng thể sống vì chính .

 

"Nếu Thái hậu , thì trẫm chỉ thể tự tay, Thái hậu chỉ cần ," Cảnh đế dáng vẻ già nua của Thái hậu, thật lòng nghĩ bà hẳn là nên an phận ở cung Từ An an hưởng tuổi già, đừng suy nghĩ gì đó. Hắn cho, bà cũng chiếm .

 

"Ngươi..." Thái hậu xong trừng lớn đôi mắt hạnh: "Ngươi... Ngươi gì? Hoàng thượng..."

 

"Thái hậu đừng vội, nhanh sẽ thôi."Cảnh đế nghĩ hiện giờ Thái hậu càng ngày càng hồ đồ, thật phụ hoàng của coi trọng bà ở điểm nào? Tham lam ngu xuẩn, thật đúng hổ là xuất từ Diệp gia. Hắn giao cho bọn họ chức vụ quan trọng ở Hộ bộ, quả nhiên bọn họ thất vọng. Thứ thể động cũng dám động, cũng , như thể dễ hơn. Xuất binh danh nghĩa, sẽ luôn cho khác thể tiếp nhận. 

 

"Hoàng thượng..."

 

"Thái hậu chuyện gì thì chuyên tâm dưỡng bệnh. Càn Nguyên điện của trẫm còn việc, ngày khác đến thăm Thái hậu." Cảnh đế nhiều việc, thật sự rảnh rỗi để tán gẫu với Thái hậu, xong phất tay áo rời .

 

Đi tới trắc điện của cung Từ An, Cảnh đế chỉ lướt qua các phi tần đang quỳ: "Cẩn thận hầu hạ Thái hậu!"

 

"Hoàng thượng yên tâm, thần hiểu ạ," Hoàng hậu dậy đến bên cạnh Cảnh đế, đôi mắt dường như dù Cảnh đế như thế nào cũng cảm thấy đủ, cứ chăm chú thẳng tắp.

 

"Hiểu là , trẫm còn việc nên , các ngươi xem Thái hậu ." Nói xong Cảnh đế lập tức rời .

 

"Cung tiễn Hoàng thượng!"

 

Mặc kệ Thái hậu cầu xin, Cảnh đế hề ý buông tha cho Diệp gia. Cuối tháng mười một Đại Lý Tự khanh Thiệu Huân dâng tấu chương, báo cáo phủ Thừa Ân hầu Diệp gia ăn hối lộ trái pháp luật, nuốt riêng quân lương, cấu kết vây cánh, hãm hại trung lương... Mười một tội lớn, tội nào cũng đáng chết.

 

Một đêm triều đình chấn động, ngôn quan liều c.h.ế.t can gián, hi vọng nghiêm trị phủ Thừa Ân hầu. Cảnh đế giận dữ, tước tước Hầu của Diệp gia, đó xét nhà luận tội hề nương tay.

Loading...