QUYẾN MIÊN MIÊN - 4

Cập nhật lúc: 2025-04-18 00:04:01
Lượt xem: 13,394

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất chợt, đưa tay, dùng tay áo khẽ lau mồ hôi trán .  

Ngón tay lành lạnh lướt qua làn da trán mịn, một cảm giác ngưa ngứa lan khắp lồng ngực.  

Ta đỏ bừng mặt, tim đập loạn, vội vàng dậy — nhưng vì hành động quá nhanh, choáng váng một trận, ngã thẳng lòng .  

 

Tạ Hạc Vũ khẽ rên lên một tiếng, đưa tay giữ lấy vai đang định dậy, gương mặt tuấn tú từng chút một tiến sát gần, thở ấm áp phả :  

“Cô nương chăm học quá độ, e rằng thu chìa khóa thư tịch các .”  

 

Ta ngẩn , tim run lên khe khẽ:  

“Đừng…”  

 

Môi khẽ lướt qua bên tai :  

“Ta một yêu cầu, cô nương bằng lòng ?”

 

07

 

Hô hấp của khựng .

 

Ánh mắt của Tạ Hạc Vũ sâu thăm thẳm, khiến khỏi suy nghĩ miên man.  

Những ngày qua luôn giữ lễ độ, ngay cả cách xưng hô cũng từng vượt quá giới hạn.  

Chắc ... đưa yêu cầu quá đáng gì đấy chứ?

 

Ta nhẹ giọng đáp: "Được."  

Hắn dần buông lỏng cơ thể, :  

"Mỗi ngày thư tịch các quá hai canh giờ."

 

Ta định mở miệng, tiếp lời:  

"Không thể để vì mà khiến phu nhân ngày ngày vất vả."

 

Trong khoảnh khắc, tim bỗng siết .  

Hắn gọi là phu nhân.  

 

Mặt càng lúc càng nóng ran, vội tránh ánh mắt , với giọng đầy trêu ghẹo:  

"Sao ? Phu nhân thích tư thế ?"

 

Ta giật bắn, bật dậy, giận dữ quát:  

"Tạ Hạc Vũ, quá đáng!"

 

Dứt lời liền bước nhanh ngoài.  

Phía là tiếng sảng khoái của .

 

Trần ma ma trong viện thở dài cảm khái:  

"Lâu lắm mới thấy tướng quân vui vẻ như ."

 

Tối đó giường, trong đầu là những lời và cử chỉ của Tạ Hạc Vũ khi nãy.  

Trằn trọc lăn qua lộn , nghĩ đến ngày mai tiến cung dự yến, đành cố gắng ép nhắm mắt.

 

Hôm , đẩy xe lăn đưa Tạ Hạc Vũ cung.  

Từ xa tiếng nhạc vang vọng từ chính điện.

 

thái giám cận của hoàng thượng bắt chúng nắng chờ.  

Ta hiểu, định bước tới hỏi thì Tạ Hạc Vũ nhẹ nhàng ấn tay đang đặt vai , khẽ lắc đầu.

 

Ngay lập tức, hiểu — đây là ý của hoàng thượng.

 

Từ lâu Tạ Hạc Vũ và đương kim thánh thượng lớn lên cùng .  

Tiên hoàng lúc sinh thời đem hai so sánh, luôn khen Tạ Hạc Vũ tư chất hơn , còn thái tử thì tầm thường.  

Vì thế khi lên ngôi, hoàng thượng liên tục tìm cách chèn ép Tạ Hạc Vũ.

 

Dưới ánh mặt trời gay gắt, khuôn mặt Tạ Hạc Vũ đỏ bừng. Hắn vẫn mỉm trêu chọc :  

"Phu nhân, rốt cuộc là liên lụy đến nàng ."

 

Ta mỉm đáp:  

"Tướng quân , y thư , phơi nắng thể bổ dương, kéo dài tuổi thọ. Sao thể gọi là liên lụy?"

 

Một lúc , điện môn mở , thái giám truyền mệnh.  

Ánh mắt trong điện đổ dồn về phía chúng , rõ ràng là xem trò .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quyen-mien-mien/4.html.]

 

Ta và Tạ Hạc Vũ cung kính hành lễ.  

Bên cạnh khẩy:  

"Thật hâm mộ Tạ tướng quân, liệt chân thì đến cả quỳ lạy cũng miễn."

 

"Không chỉ , còn vớ một mỹ nhân như hoa như ngọc, khí sắc khác hẳn."

 

"Lại tướng quân và phu nhân dù tân hôn mấy tháng vẫn chia phòng ngủ, phu nhân chịu ấm ức ?"

 

Ta liếc hoàng đế đang trầm mặc cao, sang vị quan đang châm chọc, ánh mắt sắc bén.

 

"Đại nhân chắc nhàn rỗi lắm nhỉ? Đường đường là quan triều đình, lo quốc sự vì dân, bàn chuyện giường chiếu của khác?"

 

Sắc mặt trầm xuống:  

"Ngươi...!"

 

Hắn ném chén rượu tay xuống đất, rống lên:  

"Trước mặt thánh thượng mà ngươi dám ăn ngông cuồng!"

 

Ta bình tĩnh đáp:  

"Người buông lời lỗ mãng là ngài. Vừa ngài hâm mộ phu quân tàn tật mà cần hành lễ, chẳng trong lòng ngài sớm bất kính với bệ hạ, chỉ mong quỳ ? Chính ngài mới là kẻ vô lễ."

 

Hắn cứng họng, gì.

 

Hoàng đế khẽ ho vài tiếng, chậm rãi phất tay:  

"Được , khai tiệc . Mọi chắc cũng đói ."

 

Ta đẩy xe lăn đưa Tạ Hạc Vũ đến chỗ trống bên cạnh, ngẩng đầu đối diện ánh dò xét của khắp triều.

 

Dưới bàn, một bàn tay lặng lẽ nắm lấy tay .  

Cảm giác thô ráp nơi đầu ngón tay, đầu — bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của Tạ Hạc Vũ.  

Hắn nâng chén rượu, khẽ :  

"Đa tạ phu nhân."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nụ , dịu dàng đến mức thể tan chảy phòng .  

Trái tim mềm nhũn, run rẩy tê dại. 

 

08

 

Trong yến tiệc, văn võ bá quan xã giao khách sáo rộn ràng.

 

Ta xưa nay ưa mấy nơi ồn ào , bèn dặn một tiếng với Tạ Hạc Vũ lẳng lặng từ cửa bên, hoa viên hóng mát.

 

Vừa bước qua ngưỡng cửa, liền một bàn tay kéo mạnh góc khuất.

 

“Vũ Miên.”

 

Lâm Chiêu Vũ ánh mắt tràn đầy ôn nhu .

 

“Buông tay.” Ta rút tay , trừng mắt .

 

“Vũ Miên, nàng vẫn còn giận ?”

 

Ta xoay định rời , lập tức giơ tay ngăn .

 

“Ta nàng lấy Tạ Hạc Vũ chỉ để chọc giận . Như Mộng sảy thai, cho nàng một khoản bạc, đuổi nàng về quê . Vũ Miên, nàng và Tạ Hạc Vũ thực chất phu thê, nếu nàng hòa ly với , nguyện cưới nàng.”

 

Hắn vẻ như kẻ nhẫn nhịn chịu đựng oan ức.

 

Ta chỉ thấy buồn .

 

“Ta là thê tử của tướng quân, ngươi chỉ là một tiểu thị lang mà dám mấy lời , sợ trói lợn dìm sông ?”

 

Sắc mặt liền đổi, lạnh giọng hừ một tiếng: “Hắn tính là gì mà tướng quân? Nàng còn ? Bệ hạ thích , nếu triều đình còn cũ nhà họ Tạ chống đỡ, là một kẻ phế nhân, tư cách dự yến hôm nay?”

 

 

Loading...