Ký ức thường nảy sinh từ những sự việc  não bộ ghi . Thời gian tồn tại của chúng phụ thuộc  mức độ quan trọng. Có ký ức chỉ phai nhạt  vài giây, nhưng cũng  ký ức vẫn còn rõ ràng ngay cả  nhiều thập kỷ.
--
Đầu ngón tay thon dài của  lướt qua tấm ảnh cũ đặt  bàn trong tầng hầm. Pun Winnala  tài nào ngủ   khi giật  tỉnh dậy từ một giấc mơ  đầy một giờ . Cơ thể gầy gò rời khỏi giường, mang theo dáng vẻ lộn xộn đến nơi mà suốt nhiều đêm,  từng miệt mài tìm kiếm lời giải cho những điều  bao giờ tìm thấy.
Hàng chục bức ảnh  rải rác  chiếc bàn gỗ dài giữa phòng, xen lẫn với đủ loại giấy tờ, báo cắt, bản in vi tính,  những tờ giấy trắng chi chít ghi chú  tay. Tất cả đều hướng về cùng một bí ẩn.
Pun  lý do để đặc biệt quan tâm đến những thứ . Dù  thể tìm  sự thật  giam cầm trong ký ức, nhưng  một   quên. Đôi khi, những mảnh ký ức  còn lẻn  giấc mơ, khiến  thức giấc lúc nửa đêm, giống như hôm nay.
Đôi mắt nâu nhạt khép ,  xoay  chỗ khác, Pun đưa tay xoa gương mặt mệt mỏi, vẫn còn lạc trong cơn mộng mị. Hôm nay dù  quá kiệt sức,  vì nghỉ ngơi để phục hồi thể lực, chuẩn  đón buổi sáng mới,    thức dậy  báo thức gần hai tiếng. Và chẳng cách nào ngủ  , dù cố gắng bao nhiêu.
“Haizz…”
Cậu  lặng im,  đến nhòe mắt mà vẫn chẳng tìm thấy câu trả lời. Thực , Pun thậm chí     con đường nào. Tâm trí tê dại vì  quá lâu   thêm thông tin nào về những thứ đang ẩn  trong bóng tối. Có lẽ chúng  nhận  điều gì đó,  lùi  nơi an , chờ  thứ trở  bình thường.
Khi còn thừa thời gian  lúc bắt đầu ngày mới, đôi mắt trong sáng của Pun đảo khắp tầng hầm rộng chẳng khác nào sơ đồ một ngôi nhà. Nó chứa đầy những món  mua về chất đống, gần như quên mất  dọn dẹp. Cậu dự định một ngày nào đó sẽ sắp xếp  chúng.
Và ngày đó,  lẽ, chính là hôm nay…
Pun  đến phía đối diện chiếc bàn  việc. Đồ đạc chất cao đến mức suýt lấp cả lối . Cậu vốn định mua để bán , nhưng tầng   trống  lập tức  lấp đầy bằng hàng hóa mới, để mặc đồ cũ  im trong tầng hầm.
Rầm!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/revamp-the-undead-story/loi-mo-dau.html.]
Do sơ ý, Pun vấp  một chồng đồ đặt lộn xộn. Lớp bụi dày tích tụ từ lâu bay tung, buộc   kéo áo che mũi. Bước chân tiếp tục dò dẫm đến cuối phòng, bật công tắc đèn, để lộ những món đồ gỗ chiếm gần hết  gian.
“Chỉ cần dọn lối  là .”
“Cố lên, Pun!”
Hai tay  cầm chổi lau, quét bụi  từng món đồ, dày gần cả phân,  kiểm tra tình trạng. Cái ghế mây vẫn còn chắc chắn, Pun nhanh chóng kéo nó , xếp gọn để mai đưa lên .
Dự tính chỉ mất ít phút, nhưng chẳng mấy chốc  đến giờ thức dậy thường ngày. Cơ thể gầy guộc vội vàng hơn khi nhận   đồ đạc trong phòng quá nhiều,  thể xử lý hết trong một ngày. Pun chỉ chọn vài món bắt mắt,  lau dọn  lách chân đẩy chậu cây sang một bên, mở  trống để di chuyển chiếc tủ cao ngang   sát góc. Toàn  dồn sức đẩy khối gỗ nặng sang sát tường.
“Phù…”
Tiếng đồng hồ vang lên đúng lúc Pun kết thúc công việc tức thì, mồ hôi chảy ướt chân tóc, như  chạy vòng quanh công viên.
Cậu đưa mu bàn tay lau trán, khẽ thở  khi thấy căn tầng hầm vốn bừa bộn đến chẳng thể  nổi, giờ  gọn gàng hơn nhiều.
“Tốt .”
Pun tự vỗ nhẹ lên đầu, coi như phần thưởng cho bản ,    tường, tắt dãy đèn  dùng.
Chỉ còn bàn  việc trong bóng tối, ánh đèn vàng đơn độc chiếu lên mặt bàn. Pun gom  đống tài liệu vương vãi, chắc rằng  bỏ sót gì  khi  lên tầng, tiện tay tắt nốt ngọn đèn cuối cùng, để tầng hầm chìm trong bóng đêm đặc quánh hơn cả đêm ngoài trời.
Khi chủ nhân rời , căn phòng trở nên tĩnh lặng tuyệt đối,  một làn gió len  lay động vật gì.  ở ngăn kéo thấp nhất của chiếc bàn  việc, một ánh đỏ mỏng manh hắt  qua kẽ hở - như dấu hiệu cho thấy, nơi đó vẫn còn cất giấu một bí mật khác.