Cách lão đại Cận Nhiên  chuyện đúng là cứng rắn, ngay cả chỗ trống để  phản bác cũng  định chừa ,  chỉ  chỗ để ngoan ngoãn lắng .
 
"Em   bước chân  cửa nhà họ Cận,   gọi bà  là  thì  gọi,  cũng   thấy em  cúi mày rũ mi lấy lòng bà , càng  nỡ để bà   em  chịu ấm ức. Anh  thể  đổi việc bà  là  , tương tự, em là lựa chọn duy nhất của đời , điều đó  thể lay chuyển, cũng  thể  đổi. Em   kết hôn thì chúng   kết hôn, nhưng chúng   tuyệt đối trung thành với ."
 
Những cơn sóng ấm lòng cuồn cuộn ập tới như  nhấn chìm   trong đó. Cận Nhiên     bày tỏ tình cảm, chắc hẳn những lời hôm nay     cân nhắc trong vô  ngày, ẩn chứa tình cảm dâng trào trong sự lặp  lặp .
 
 vốn  ngại, việc giận dỗi   nũng với   thì   thành thạo, nhưng khi đối mặt với lời tỏ tình nghiêm túc và sâu nặng như  từ ,   thấy ngại ngùng.
 
"Đồ đáng ghét, cũng  cách  chuyện ghê." Gốc tai  đỏ bừng lên: "Nếu   gan thì    mấy lời  một  nữa, cho bố  em  ."
 
 thừa nhận rằng  là một kẻ nhát gan,  dám đối mặt với tình cảm sâu sắc của . Rõ ràng là     thuyết phục nhưng  vẫn  chịu mở lời. Từ  lâu ,    còn cố chấp với chuyện kết hôn nữa, chuyện yêu   yêu  bao giờ là thứ mà một tờ giấy  thể quyết định, bởi vì   sự tự tin ở mức tuyệt đối rằng   tiền,  nhan sắc,  khả năng hết lòng yêu thương  khác, cũng  lòng dũng cảm cho việc rời . Nỗi lo sắc  tàn phai, tình yêu nhạt nhòa là do kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền não. Đối với  dù  hôn nhân nhưng nếu  còn tình yêu thì cuộc hôn nhân đó cũng chẳng đáng một xu, thà kiêu hãnh sống tự do còn hơn hèn mọn   canh mộ cho hôn nhân.
 
Cận Nhiên nhướng mày,  gian: "Được thôi, em dẫn  về nhà ăn cơm tất niên,  sẽ từ từ  chuyện với họ."
 
Anh  thật sự dám ?
 
"Anh mơ ."  chùn bước: "Bây giờ, em  thể cho  câu trả lời ,  về  ."
 
Người nhà   ác cảm đối với nhà họ Cận, Cận Nhiên mà dám  mấy lời  với họ thì chắc chắn  sẽ  "xé xác".
 
 lúc đó, điện thoại reo lên,  gọi đến là  .
 
"Mẹ em giục em về ăn cơm ."   về phía cửa trong sự chột , sợ     tìm  nên cầm điện thoại chạy về nhà.
 
Sau khi chạy  mấy mét,  thật sự  kìm  mà  lon ton chạy ngược về  thẳng thừng lao  lòng Cận Nhiên, kiễng chân, ôm lấy cổ   hôn một cái thật nhanh: "Chúc mừng năm mới."
 
Cận Nhiên  khựng .  nhân cơ hội đó mà rút , ba chân bốn cẳng chạy mất. Chỉ cần   chậm chạp một chút thì chắc chắn sẽ  thoát .
 
Thật trùng hợp  ,    sân thì gặp ngay   đang  ngoài tìm con.
 
"Ai đến thế?" Mẹ  thò đầu  ngoài và .
 
 vội vàng khoác tay ,   nhà: "Không  ai cả, con chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi."
 
Mẹ liếc  một cái,   gì.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ruc-chay/chuong-16.html.]
Bầu  khí  bàn ăn thật náo nhiệt,  nghĩ đến chuyện Tết nhất mà một  Cận Nhiên lái xe  đường nên  chút lơ đễnh. 
 
 là  nghĩ đến con   là  ,  nghĩ đến   là tin nhắn đến ngay.
 
 tránh ánh  của    bàn, lén lút mở khung chat  thì thấy chỉ  một tấm ảnh  gửi đến. Trong ảnh, khung cảnh là một quán mì nhỏ,  bàn là một tô mì giản dị, tin nhắn chẳng  chữ nào nhưng  lập tức hiểu ý. Chơi trò đoán ý với  ư? Rõ ràng là đang tố cáo  nhẫn tâm,  thì ăn tiệc linh đình, bỏ mặc một    lủi thủi húp mì  ngày Tết.
 
Biết rõ ý đồ của Cận Nhiên nên  sẽ  để   toại nguyện.  nhanh chóng gõ phím, đáp  bằng giọng điệu nhây một cách đáng yêu: “Ái chà, lão đại Cận Nhiên sa sút đến thế  , đến một quả trứng mà cũng  nỡ cho thêm ?”
 
Tưởng tượng  cảnh    tin nhắn mà tức đến nhướng mày, khóe môi  cũng cong lên.
 
Sau khi chờ một lúc mà  thấy   trả lời,  ăn xong bữa cơm một cách nhanh chóng  nhận lấy bát canh tình yêu mà  đưa cho.
 
Một ngụm canh   miệng, điện thoại phát  tiếng "ting toong".  mở màn hình  xem: “Thêm một cái nữa, em chịu nổi ?”
 
"Phụt."
 
Ngụm canh trong miệng suýt chút nữa phun  ngoài,  luống cuống kéo khăn giấy.
 
Mẹ vỗ lưng , giúp  xuôi : "Uống chút canh thôi mà cũng sặc, đúng là hậu đậu."
 
Cận Nhiên là đồ biến thái c.h.ế.t tiệt!  đỏ mặt, mắng thầm tên Cận Nhiên đó   bao nhiêu .
 
Trên bàn, các bậc trưởng bối vẫn đang  uống rượu  trò chuyện,  cứ  đó cùng với họ.
 
Nửa tiếng , Cận Nhiên thấy   để ý đến   thì thong thả gửi đến một câu: “Ở bên bố  tới mức  cái nư ? Khi nào mới đến lượt  đây?”
 
Mí mắt  giật giật: “Không  là  về  ?”
 
Cận Nhiên: “Sợ    nửa đường thì   nhịn  mà   nên thôi,     cả.”
 
Đồ  tính! Lời mà    chẳng   nghĩa là “ nhớ em” ?   sẽ   , cứ  chơi trò đấu chữ với .
 
Mặc dù cằn nhằn với  , nhưng trái tim   sôi sục.    yên  nữa,  dậy, vớ lấy áo khoác  chạy  ngoài: "Mẹ ơi, con  hẹn với bạn, con   ngoài một lát ạ."
 
"Con đợi chút." Mẹ  đuổi theo, lén lút nhét  tay  một bao lì xì: "Tết nhất mà, đưa cho nó  con."
 
"Mẹ."    nên  gì nữa.