Rung Động! Thầm Yêu! Cô Bạn Nhỏ Đáng Yêu Ngọt Ngào. - Chương 53: Đêm Giáng sinh, táo may mắn
Cập nhật lúc: 2025-02-14 06:28:03
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày tháng trôi qua từng ngày, ngày suối nước nóng cũng ngày càng xa.
Tần Dực Trì luôn cảm thấy thực, đêm hôm đó, sự mập mờ mơ hồ, câu chân thành "ông xã" dường như chỉ là một giấc mộng.
Là ảo giác, là hư vô, là những điều hề tồn tại.
Chỉ khi mở đoạn ghi âm lên, giọng ngọt ngào của Kiều Trân vang lên, lòng mới dần cảm thấy an .
Mùa đông lạnh.
mỗi khi Tần Dực Trì quàng chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm đó, cảm thấy, mùa đông dường như ấm áp hơn.
Đoạn ghi âm trong điện thoại vẫn phát tiếng của Kiều Trân đêm hôm đó, đầy vẻ ấm ức, nén tiếng lẩm bẩm:
—— "Tần Dực Trì, hình như, tớ luôn là một may mắn lắm."
Nghe đến câu , động tác của đột nhiên dừng .
Đêm khuya, gió lạnh thổi ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc.
Tần Dực Trì cúi đầu, bàn học, từng nét từng nét, chữ một cách nghiêm túc...
Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh đến cùng mùa đông, gió lạnh buốt liên tục thổi da thịt, ngay cả ánh nắng cũng mang theo chút lạnh.
Hôm nay là thứ Sáu, khí trong trường học cũng ngày càng đậm nét hơn.
Vào đêm Giáng sinh, việc tặng táo luôn là cách nhất để thể hiện tình bạn, thậm chí là tình yêu thầm kín.
Chẳng hạn, bàn của Kỷ Hiến chất đầy những quả táo và thư tình do các nữ sinh gửi tặng.
Anh sắc mặt âm u, môi mím thành một đường thẳng, kiêu ngạo mà xa cách, cả toát một áp lực vô hình.
Ngay cả mấy nam sinh bên cạnh cũng khỏi run sợ, hiểu thiếu gia tức giận chuyện gì.
Phải lâu , họ mới phát hiện —
Không .
Không quả táo nào của Kiều Trân.
Những năm , Kiều Trân luôn tỉ mỉ chuẩn táo và thiệp chúc mừng tặng cho Kỷ Hiến, đôi mắt cô như sáng lên, tràn đầy mong đợi mà dè dặt .
Anh từ chối hoặc ném những thứ khác tặng, chỉ nhận duy nhất của Kiều Trân. Chỉ cần là hành động như , Kiều Trân vui sướng.
Chỉ cần một chút đối xử , cô cảm thấy mãn nguyện.
Người như , thực sự rời xa?
Mấy nam sinh dám gì, ai nấy đều cúi đầu, chẳng khác gì lũ chim cút.
Kỷ Hiến suýt giữ vẻ ngoài bình tĩnh, hảo của .
Anh khỏi nghĩ, còn món quà tặng ?
Anh tặng gì cả.
Không chỉ với Kiều Trân, dường như bao giờ tặng quà cho ai, cứ mặc nhiên tận hưởng tất cả, tận hưởng sự cống hiến của Kiều Trân...
Ngay cả trong bảy năm của kiếp , cũng như .
Kỷ Hiến nắm chặt một sợi dây chuyền kim cương trong lòng bàn tay, trong lòng trào dâng cảm giác bất an khó hiểu, đầu ngón tay siết chặt đến tái nhợt.
Sợi dây chuyền là một món hàng cao cấp duy nhất, kim cương và ngọc trai hình thiên nga trắng, trị giá hàng triệu.
Mang ý nghĩa "tình yêu trong sáng vô ngần".
Chỉ cần Kiều Trân chịu cúi đầu , chỉ cần cô chủ động , sẽ tặng nó cho cô, đáp cô.
Phải, đây là thử nghiệm cuối cùng.
Chỉ cần Kiều Trân .
—
Chờ mãi, Kỷ Hiến chỉ nhận những cơn gió lạnh cô độc, mà bao giờ nhận quả táo và lời chúc từ Kiều Trân...
Buổi trưa.
Kiều Trân tập luyện xong trở về ký túc xá, vẫn mặc chiếc áo khoác dày màu vàng nhạt, quàng khăn len lông trắng.
Kể từ khi vượt qua buổi phỏng vấn trực tuyến của cuộc thi ca hát Ngôi Sao Tinh Nguyệt đầu tiên, ngày nào cô cũng luyện tập trong phòng nhạc, chuẩn cho vòng sơ khảo ngày mai.
Tổng cộng ba vòng thi, tất cả đều phát sóng trực tiếp.
Các chị em trong phòng ký túc xá chân thành chúc mừng cô, liên tục nhét tay cô bánh kẹo và cả đặc sản quê nhà.
"Trân Trân, hãy xông lên, tiến vòng chung kết!!!"
Trần Mỹ Hương ngẩng đầu: "Đợi khi em cất giọng hát, bọn chị sẽ phòng phát trực tiếp điên cuồng spam 666. Nếu ai dám gì em, hừ hừ, chị sẽ lập tức báo cáo cho bay màu!"
" đấy, Trân Trân của chúng là tuyệt nhất."
Nghe xong, Kiều Trân cảm động đến mức bật , lao lòng họ, nghẹn ngào: "Cảm ơn , thật ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/rung-dong-tham-yeu-co-ban-nho-dang-yeu-ngot-ngao/chuong-53-dem-giang-sinh-tao-may-man.html.]
Thật tuyệt vời.
Cô cho một viên kẹo sủi vị chanh và ngoan ngoãn ngậm trong miệng.
Vị chua ngọt lan tỏa, miệng đầy mùi hương nhẹ nhàng.
Kiều Trân luôn cảm thấy dường như vẫn còn thiếu một điều gì đó.
Cô chống cằm bằng một tay, buồn bã mím môi.
Nói đến chuyện , mấy ngày cô gặp đàn ông họ Tần trong trường.
Nếu thể xuất hiện ngay mặt cô lúc thì thật mấy.
Ngay giây , điện thoại bất ngờ vang lên âm báo tin nhắn WeChat.
【Tớ đang ở ký túc xá của 】
Tin nhắn của Tần Dực Trì đột ngột đập mắt cô.
Trái tim Kiều Trân bất giác đập mạnh.
Cô sững , thở nghẹn , nắm lấy một hộp quà nhỏ bàn, vội vàng chạy ngoài.
Một cách kỳ lạ, sự mong đợi, hồi hộp, vui mừng… những cảm xúc đẽ bao trùm lấy cô, như tờ giấy màu sắc rực rỡ bao quanh cô, khiến từng bước chân của cô trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Người đàn ông xa, khoác một chiếc áo phao màu đen, dáng cao ráo, mắt mày sắc bén, các đường nét rõ ràng, cả toát lên vẻ tà mị.
Kiều Trân đến bên cạnh , thở nóng hổi dần biến thành làn sương mờ nhạt, chậm rãi tan biến trong khí.
Giọng cô mang theo niềm vui mà ngay cả bản cũng nhận : “Sao đến đây?”
Tần Dực Trì một tay đút túi áo phao, giọng thờ ơ: “Tiện đường qua thôi.”
——Lâu lắm gặp, đến xem em thế nào.
Kiều Trân đưa cho hộp quà đựng táo, đôi mắt sáng rực, nở nụ với , lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn, chân thành chúc phúc:
“Bạn Tần, ăn quả táo , sẽ luôn bình an và thuận lợi.”
Đây là món quà cô chuẩn sẵn cho Tần Dực Trì.
Đua xe moto là một môn thể thao đầy nguy hiểm, Tần Dực Trì hầu như ngày nào cũng tập luyện, cô càng mong thể bình an và thuận lợi, đó mới đến vinh quang.
Mạng sống là hết, cuộc thi thứ hai.
Kiều Trân nhớ rõ từ khi nào, lẽ từ đêm Giáng sinh năm nào đó, họ bắt đầu trao đổi táo với .
Tần Dực Trì nhớ rõ.
Đó là mùa đông chín năm , khi còn học tiểu học, lớp tổ chức một hoạt động “trao đổi táo”.
Ngày hôm đó một bạn sốt đến lớp, dẫn đến học sinh trong lớp là lẻ, một thừa .
Và đó chính là .
Tất cả đều trao đổi táo và thiệp chúc mừng, chỉ riêng là .
Chỉ riêng , ai tặng táo cho, cũng ai thiệp chúc mừng cho .
Lúc đó, học kém nhất, trông hung dữ, tính cách cô độc, thích chuyện, còn tin đồn rằng thích đánh , cánh tay đầy vết bầm tím, chắc chắn là một học sinh hư hỏng, ai ai cũng xa lánh .
Ngày hôm đó, bé Tần Dực Trì chỉ lặng lẽ họ, gì, ánh mắt dữ dội yên lặng tại chỗ.
Anh ngừng tự nhủ với chính , , dù gì cũng quan tâm đến những chuyện .
, quan tâm.
Mùa đông năm đó dường như lạnh lẽo đặc biệt, gió thổi mặt như những con d.a.o nhỏ cắt da.
Cho đến khi—
Kiều Trân từ lớp khác lao đến, hồn nhiên nhét lòng một đống quà Giáng sinh và đêm Bình An, nở nụ rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lúc đó, Tần Dực Trì mới nhận , thực quan tâm, quan tâm đến mức c.h.ế.t lặng…
Những ký ức xưa mấy , nhưng may mắn là, một luôn ở bên cạnh .
Bấy nhiêu ngày, bấy nhiêu năm qua.
Đôi môi Tần Dực Trì khẽ nhếch lên, cũng lấy một quả táo gói trong giấy hình tuần lộc từ phía , giọng trầm thấp, như dỗ dành trẻ con:
“Ăn quả táo may mắn , sẽ gặp may mắn, tin ?”
Kiều Trân nhận lấy quả táo, cúi đầu chú tuần lộc sống động đó, im lặng gì.
Hồi lâu , cô nghi ngờ ngước lên, ánh mắt chân thành chớp chớp: “Bạn Tần, tớ trông dễ lừa đến ?”
Nghe , Tần Dực Trì khẽ, nhịn đưa tay lên, đặt lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“Tớ lừa , là thật đấy.”