Rung Động! Thầm Yêu! Cô Bạn Nhỏ Đáng Yêu Ngọt Ngào. - Chương 6: "Khóc gì thế, ai bắt nạt cậu?"

Cập nhật lúc: 2025-02-05 05:33:21
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Kiều Trân nhớ những ký ức đó, đầu óc cô choáng váng, mắt tối sầm, còn chút sức lực, vô thức lao lòng Tần Dực Trì.

 

Cô ngã vòng tay .

 

Tần Dực Trì một tay cầm chiếc ô lớn, tay nhanh chóng ôm lấy eo thon của cô, kéo cô lòng.

 

Yết hầu chuyển động, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Sao ?"

 

Chẳng bao lâu, cô gái nhỏ trong lòng mơ màng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hoe đáng sợ, bên môi thoát tiếng nức nở.

 

Đôi mắt cô ngấn nước, như đang cố gắng kìm nén, nhưng nước mắt vẫn "tí tách tí tách" rơi xuống.

 

Như thể cô chịu đựng nỗi ấm ức to lớn.

 

Sắc mặt Tần Dực Trì đột nhiên đổi, trái tim chợt ngừng đập, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, "Khóc gì thế?"

 

Ngón tay cái thô ráp của khẽ chạm lên làn da cô, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt.

 

Tần Dực Trì cau mày, gân xanh trán nổi lên, ánh mắt nặng nề cô:

 

"Ai bắt nạt , là Kỷ Hiến và bọn họ ?"

 

Nói xong, Kiều Trân trả lời, chỉ cúi đầu , đôi vai khẽ run rẩy.

 

Cô cũng , những cảm xúc chua xót của kiếp , những ấm ức mà cô từng chịu đựng trong kiếp , giây phút vượt qua thời gian, tràn ngập trong lòng, nhấn chìm cô, khiến cô thể thở nổi.

 

Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng thể kiểm soát bản , ngược còn dữ dội hơn.

 

"Hức…"

 

Như thể khi mở vòi nước, thể tắt nữa, nước mắt đua chảy xuống, lăn dài gương mặt trắng ngần tì vết.

 

Đôi mắt sưng đỏ, trông đáng thương tội nghiệp.

 

Lại ngoan ngoãn, đáng yêu.

 

Tần Dực Trì lặng im tại chỗ, cúi một chút, kiên nhẫn lau từng giọt nước mắt cho cô.

 

Buổi tối, những chiếc đèn đường ấm áp dần sáng lên, kéo dài bóng qua.

 

Tiếng sấm rền vang, cơn mưa lớn như những cây kim bạc rơi xuống ngừng, dệt nên một màn mưa mờ ảo, "rào rào" đập mạnh chiếc ô.

 

Tiếng mưa át tiếng nức nở và thổn thức của cô.

 

Tần Dực Trì lau khô nước mắt cho cô, nhịn mà véo nhẹ lên đôi má mềm mại của cô, thở dài một lúc lâu:

 

"Nếu bắt nạt thì với tớ, đừng tự chịu đựng. Nghe rõ ?"

 

Hàng mi của Kiều Trân dày và cong, vẫn còn đọng những giọt nước mắt, trong đôi mắt mờ mịt nước.

 

Cô gật đầu, vẻ khác lo lắng, nghẹn ngào :

 

"Không… ai bắt nạt tớ cả."

 

Đôi môi Tần Dực Trì mấp máy, ngập ngừng một chút, cuối cùng gì. Anh hạ mắt, che ánh thoáng qua sự u ám.

 

Được thôi, nhiều như , mà vẫn quên bảo vệ cái tên họ Kỷ .

 

Cô thích đến mức nào chứ.

 

Những cảm xúc mãnh liệt trong lòng Tần Dực Trì dâng trào, cuối cùng hóa thành vị đắng, vĩnh viễn chôn sâu trong tim.

 

Kiều Trân lắc đầu, hít mũi một cái, buồn bã tự nhủ: "Tớ…tớ thích nữa ."

 

Giọng cô nhỏ, còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi, nếu kỹ thì thể thấy.

 

Tay của Tần Dực Trì khựng , bước chân cũng đột nhiên dừng , "Cậu gì cơ?"

 

Hốc mắt Kiều Trân đỏ hoe, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo, nghiêm túc : "Tớ thích Kỷ Hiến nữa…"

 

Từng chữ một, như những giọt mưa đập mạnh xuống đất, vang lên trong tai Tần Dực Trì.

 

Thời gian như ngừng .

 

Tim chợt đập mạnh, yết hầu chuyển động, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chúc mừng ."

 

Kiều Trân hiểu lắm.

 

Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ, giọng mũi nặng nề: "Hả?"

 

Dưới ánh đèn đường ấm áp, Tần Dực Trì khẽ , trong đôi mắt đen lóe lên những tia sáng như ngôi , trông rực rỡ vô cùng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/rung-dong-tham-yeu-co-ban-nho-dang-yeu-ngot-ngao/chuong-6-khoc-gi-the-ai-bat-nat-cau.html.]

"Chúc mừng , cuối cùng cũng sáng mắt ."

 

——Cũng chúc mừng chính .

 

——Cuối cùng, đợi khoảnh khắc .

 

Kiều Trân ôm đôi mắt đỏ hoe trở về ký túc xá, chạy phòng tắm rửa.

 

Sau khi bình tĩnh , cô mở ngăn kéo lấy cuốn nhật ký .

 

Trang đầu tiên dán một bức ảnh chụp từ máy Polaroid: Trên sân khấu kỷ niệm ngày thành lập trường, một trai đang chơi piano, mặc bộ vest đen, toát lên vẻ lạnh lùng và quý phái.

 

Đó là Kỷ Hiến.

 

Cô sẽ bao giờ quên hình ảnh thiếu niên chơi đàn ánh đèn rực rỡ.

 

Một ánh đầy kinh ngạc, một ánh khiến cô đắm chìm.

 

Từ đó trở , Kiều Trân bắt đầu để ý, quan tâm đến , nhưng luôn cẩn thận, dám tiến gần.

 

Kỷ Hiến là con cưng của trời, là thừa kế của một gia đình giàu , là vây quanh bởi sự ngưỡng mộ, là một sự tồn tại mà cô thể chạm tới.

 

Còn cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, mờ nhạt, thấy ánh mặt trời.

 

Cho đến khi đường tập luyện, cô gặp cơn mưa lớn, một chiếc xe sang trọng bỗng nhiên dừng mặt cô, cửa kính từ từ hạ xuống.

 

Đôi mắt Kỷ Hiến như pha lê, thẳng cô, giọng lạnh lùng: "Lên xe."

 

Nghe , bao giờ nữ sinh nào lên xe của Kỷ Hiến;

 

Nghe , cô gái nào trong trường thể kết bạn với Kỷ Hiến.

 

, Kiều Trân duy nhất.

 

Có lẽ chính sự đối xử đặc biệt khiến cô gái trẻ tưởng tượng một giấc mơ .

 

Sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Kiều Trân vô tình thấy những trai hỏi Kỷ Hiến thích kiểu con gái như thế nào.

 

Giọng bình thản của Kỷ Hiến từ trong phòng vọng :

 

"Chủ động, nhiệt tình, và lời."

 

, Kiều Trân quyết tâm, dốc hết tự tin và dũng khí để yêu thầm...

 

Bây giờ nghĩ , thực sự buồn .

 

Nếu Kỷ Hiến thích cô, thể từ chối cô thẳng thừng như cách từ chối những cô gái khác.

 

Kỷ Hiến nhiều , khi cô định từ bỏ, mang đến cho cô một ảo giác khác biệt, cho cô một chút hy vọng, khiến cô mãi buông tay.

 

Chính vì chút hy vọng đó, Kiều Trân dành trọn trái tim , hết lòng nhiệt huyết, cuối cùng dập tắt bởi những dòng nước lạnh, trái tim tan vỡ, mất hết hy vọng.

 

Người m.á.u lạnh như , thể sưởi ấm .

 

Hiện thực bao giờ là cổ tích. Cô bé Lọ Lem thể cưới hoàng tử, vì cô bé Lọ Lem thực chất là con gái của một bá tước quý tộc; chú vịt thể trở thành thiên nga trắng, vì nó vốn là thiên nga.

 

Còn cô, vốn dĩ là nhân vật chính.

 

Chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mà thôi.

 

Kiều Trân cầm kéo, cắt nát cuốn nhật ký, cắt thành từng mảnh vụn vứt thùng rác.

 

Cô mở điện thoại, chút do dự, xóa hết bạn bè của Kỷ Hiến và những bạn của , đồng thời chặn tất cả họ.

 

Tất cả qua .

 

Mọi chuyện khép .

 

Khi tỉnh ngộ, cô sẽ bao giờ phạm sai lầm nữa.

 

Kiều Trân giường, kéo chăn lên. Lần đầu tiên cô cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái...

 

Cô mơ màng ngủ , trong giấc mơ, những ký ức về kiếp dần hiện lên.

 

Một giọng khàn khàn, quyến rũ khẽ vang lên bên tai cô.

 

Ký ức hỗn loạn và mơ hồ, Kiều Trân chỉ thể mơ hồ nhận , một đàn ông quen thuộc đang nâng mặt cô lên, nghiêm túc :

 

"Em bao giờ là một hạt bụi nhỏ bé."

 

"Em là viên ngọc trai rực rỡ và sáng nhất."

 

Loading...