Rung Động! Thầm Yêu! Cô Bạn Nhỏ Đáng Yêu Ngọt Ngào. - Chương 65: Gương vỡ sẽ không lành lại được
Cập nhật lúc: 2025-03-05 07:56:20
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn và tĩnh lặng hơn, chút sinh khí nào.
Trong biệt thự, khí u ám đến đáng sợ, hề chút náo nhiệt của một gia đình đón năm mới, đối lập với những màn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.
Người đàn ông bàn việc với gương mặt u ám, toát lên vẻ lạnh lẽo buốt giá.
Kỷ Hiến điều tra rõ ràng, chiếc khăn quàng đó, do Kiều Trân tặng.
Không cô, tuyệt đối !
kiếp rõ ràng như thế .
Rõ ràng đây, cần gì, chỉ cần yên tại chỗ, Kiều Trân sẽ với ánh mắt ngập tràn ánh , tiến đến bên và dâng tặng những món quà cô chuẩn cẩn thận.
Là Kiều Trân đổi , sẽ cố gắng theo đuổi , chỉ thích mỗi ...
Nhất thời, dường như một cảm xúc nào đó đang từ từ tan biến, vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng vẫn chịu thừa nhận, đối diện.
Kỷ Hiến cổ họng khô khốc, ngẩng đầu ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang rơi lất phất, như đông cứng, khó mà cử động.
Thích là gì?
Trong cơn mơ màng, đột nhiên nhớ , dường như Kiều Trân thích tuyết.
Trong ký ức kiếp , cả hai từng một cuộc chiến tranh lạnh vì chuyện cô gia nhập giới giải trí.
Anh Kiều Trân xuất hiện công chúng, chỉ cần cô chỉ xoay quanh , điều đó khó lắm ?
Chiến tranh lạnh bao lâu, Kiều Trân vẫn là đầu tiên cúi đầu, chủ động tìm , với ánh mắt đầy mong chờ, mời cùng trượt tuyết ở Thụy Sĩ.
Và do dự từ chối, giọng điệu lạnh lùng xa cách: "Không ."
Kỷ thị đang trong năm quan trọng nhất, thể rời , hơn nữa cũng để Kiều Trân điều hơn, để cô đừng gây chuyện nữa.
Anh còn dùng những hành động quá đáng, những từ chối lạnh lùng, để chắc chắn rằng Kiều Trân sẽ bao giờ tức giận, chắc chắn rằng cô sẽ bao giờ rời bỏ , sẽ mãi mãi yêu vô điều kiện.
Thậm chí, mỗi từ chối Kiều Trân, thấy ánh mắt thất vọng và buồn bã của cô, cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hả hê vì cô coi trọng và quan tâm.
Trong tình yêu, tự cho luôn ở vị trí chủ động.
ngờ, khi từ chối, Kiều Trân thực sự một đến Thụy Sĩ, còn khác đ.â.m ngã sân trượt tuyết, suýt chút nữa thì gãy xương.
Từ đó, trong mắt cô dường như tích tụ ngày càng nhiều nỗi thất vọng, nặng nề và sâu sắc, nhưng nơi nào để giải tỏa...
——————
Kỷ Hiến giữ khuôn mặt lạnh lùng, chằm chằm một bông tuyết, trong mắt chứa đựng sự cố chấp và quyết tâm.
Anh dám chắc rằng, trong lòng Kiều Trân vẫn đang chờ .
! Chỉ cần chủ động một chút, chỉ cần một chút thôi, Kiều Trân sẽ như kiếp , vui vẻ và hạnh phúc chạy đến bên .
Nuối tiếc vì trượt tuyết trong kiếp , cùng lắm thì kiếp bù đắp là .
Vẫn kịp mà, chắc chắn sẽ kịp...
Kỳ nghỉ ngắn ngủi nhân dịp Tết Dương lịch nhanh chóng trôi qua cùng với cơn gió lạnh buốt.
Khi đến tuần thi cuối kỳ, sinh viên bắt đầu trở nên nghiêm túc, cảm giác khủng hoảng như sắp đến ngày tận thế.
Thịnh Lộ Lộ gào thét trong phòng ký túc xá: "Cái môn Toán cao cấp c.h.ế.t tiệt , đến cả đề bài em còn hiểu nổi! Cầu xin thầy giáo cứu vớt em , nếu thầy cứu em thì thầy chính là nam thần của em!!"
Trần Mỹ Hương đang điên cuồng ôn tập đề thi môn Xác suất thống kê, cả như sắp hóa điên, nghiến răng nghiến lợi:
"Bà đây cả kỳ chỉ trốn học hai buổi, kết quả bắt ngay đúng hai buổi đó, ai thể thảm hơn chị?!"
Bỏ học một lúc thì vui, nhưng cuối kỳ thì... chỉ nước lụi tàn.
Kiều Trân luôn chăm chỉ ôn tập, khi thi xong, cô bắt đầu thu dọn hành lý, kéo vali song song với Tần Dực Trì khỏi cổng trường.
Vừa định lấy tai , đột nhiên, một tấm vé đắt đỏ tinh xảo rơi từ ngăn túi.
Kiều Trân ngẩn trong giây lát, nhặt lên kỹ:
Vé trượt tuyết cặp đôi tại khu trượt tuyết Zermatt, Thụy Sĩ SVI.
Kiều Trân:?
Ánh mắt di chuyển xuống , chữ ký là hai chữ cái đơn giản:
【JX】
Kỷ Hiến.
Kiều Trân quá quen thuộc với chữ ký tắt của , đây cô bao nhiêu , ôm trong lòng nỗi chua xót và mong đợi, từng nét từng nét tên , nhưng giờ đây chỉ cảm thấy rùng , da đầu tê dại.
Cô như cảm nhận điều gì đó, ngước về phía ven đường.
Ở đó một chiếc xe sang màu đen đang dừng , cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ gương mặt thanh tú.
Kỷ Hiến chằm chằm cô, đôi mắt đào hoa màu nâu nhạt trong veo, cả như ánh trăng bao phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/rung-dong-tham-yeu-co-ban-nho-dang-yeu-ngot-ngao/chuong-65-guong-vo-se-khong-lanh-lai-duoc.html.]
Khó mà thấu cảm xúc của .
Khoảnh khắc ánh mắt chạm , Kiều Trân theo bản năng nép gần Tần Dực Trì, đột nhiên cứng đờ.
Cô mơ hồ nhớ kiếp , khi đó cô chủ động cúi đầu, cùng Kỷ Hiến đến Thụy Sĩ trượt tuyết, nhưng mà...
Một cách khó hiểu, những cảm xúc đắng cay của kiếp dường như thể xuyên qua thời gian, truyền đến cơ thể hiện tại của cô:
Nỗi thất vọng và tủi ngừng lan rộng, lạnh lẽo thấm tận xương tủy, từng chút một dập tắt ngọn lửa nhiệt tình mà cô từng tự nguyện đốt cháy.
Đó là cảm xúc của cô ở kiếp ?
Một cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt, Kiều Trân đó, cứng ngắc như một tảng đá.
Tần Dực Trì cúi đầu cô, đó về tấm vé trong tay cô, các ngón tay bên hông dần siết chặt.
Khi thấy Kiều Trân và Kỷ Hiến , ngay lập tức căng thẳng, gân xanh nổi lên, trái tim cũng như dồn nén đến nghẹt thở.
"Kiều Trân."
Tần Dực Trì thể kiềm chế mà gọi tên cô, cổ họng khô khốc, giọng trở nên khàn khàn, "Cậu..."
Anh ngập ngừng, dừng một chút, suy nghĩ lâu : "Bọn tính rủ trượt tuyết."
Chỉ điều, đó là ở một khu trượt tuyết bình thường trong nước, hùng vĩ như Zermatt ở Thụy Sĩ, và càng điều kiện bao trọn cả khu trượt tuyết.
Cảm giác tự ti nặng nề cùng với cơn gió lạnh quấn quanh trong lòng, như một cơn thủy triều, gần như nhấn chìm Tần Dực Trì , để một chút gian để thở, giống như một đang chìm đắm mà thể vùng vẫy.
Trước n.g.ự.c như một tảng đá lớn đè nặng, chìm trong áp lực nặng nề.
Xa xa, trong chiếc xe sang trọng.
Một vài trai cũng xe của Kỷ Hiến, chăm chú từng động tác của Kiều Trân.
"Thế... Kiều Trân sẽ đồng ý ? Sao tao cảm giác chắc lắm..."
"Chắc chắn đồng ý chứ ! Cứ yên tâm ông em!"
Lúc , một trai tỉnh táo hơn mở miệng thận trọng: " mà chỉ chặn chúng mà còn rõ ràng cắt đứt quan hệ, trong tiết học tự chọn cô cũng từ chối thẳng thừng. Kỷ thiếu, chúng cứ bám riết thế lắm ..."
Lời dứt, một trai bên cạnh khẩy: "Mày gì mà , đây cô chẳng trượt tuyết , dù vẻ kiêu kỳ thì Kỷ thiếu chủ động mời, nếu cô thật sự , tao thề c.h.ặ.t đ.ầ.u để mày đá như bóng!"
Nghe , sắc mặt Kỷ Hiến dịu nhiều, trong đầu tự chủ mà hiện lên gương mặt đầy mong đợi và vui vẻ của Kiều Trân.
Cả nhóm ngoài, thấy cơn gió lạnh thổi tung mái tóc của Kiều Trân, cô cầm tấm vé tay, dường như khẽ mỉm .
Trong mắt Kỷ Hiến lóe lên một tia sáng, khóe môi tự giác nhếch lên.
ngay đó,
Kiều Trân chút do dự xé tấm vé thành hai nửa, gấp , tiếp tục xé... cho đến khi tấm vé chỉnh biến thành những mảnh vụn, cô mới ném chúng thùng rác ven đường.
Hành động dứt khoát, một chút do dự.
Gương mặt cô bình thản và tỉnh táo, như thể chỉ đang xé một tờ giấy ăn chứ là một tấm vé bao trọn khu trượt tuyết xa hoa.
Trong xe, cả đám ngây , từ từ trợn tròn mắt.
Kiều Trân đầu mà bước , vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi hiện lên một nụ chế giễu.
Nếu là cô ở kiếp , thấy tấm vé trượt tuyết của Kỷ Hiến, lẽ sẽ vui mừng, hạnh phúc.
bây giờ thì .
Giống như một trải qua muôn vàn khó khăn để thoát khỏi sa mạc, trở về thành phố, sẽ bao giờ khao khát nguồn nước như khi đang ở trong sa mạc nữa.
Kiều Trân thừa nhận cô xúc động, du lịch Thụy Sĩ, đến những nơi tươi thế giới. , cô sẽ dựa năng lực của để thực hiện điều đó.
Gương vỡ sẽ lành , cũng như tấm vé xé nát sẽ bao giờ trở như ban đầu...
Gió lạnh dần mạnh hơn, mây đen che kín, trời xám xịt bắt đầu rơi một cơn mưa tuyết nhỏ.
Như những sợi bông trắng bạc, nhẹ nhàng gõ lên lá cây, phát âm thanh xào xạc.
Cơn mưa tuyết nhỏ, chỉ cần một chiếc ô cũng đủ che hai .
Tần Dực Trì mở chiếc ô đen lớn, che lên đầu hai , ánh mắt từ từ lướt qua chiếc thùng rác.
Đột nhiên, Kiều Trân nhẹ nhàng kéo tay áo .
Tần Dực Trì đầu, đôi mắt xinh và sáng ngời của cô: "Ừ?"
Kiều Trân bước bên cạnh , mím môi, lấy hết can đảm : "Kỳ nghỉ đông , trượt tuyết với tớ nhé."
Cô cúi đầu mũi giày của , từng chữ một, nghiêm túc :
"Tần Dực Trì, tớ cùng ."
"Được ?"