Rung Động! Thầm Yêu! Cô Bạn Nhỏ Đáng Yêu Ngọt Ngào. - Chương 72: Cún con Tần Dực Trì say rượu đòi chăm
Cập nhật lúc: 2025-03-05 08:00:40
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong căn biệt thự cao cấp.
【Cậu Kỷ, đây là những bức ảnh mà yêu cầu】
Kỷ Hiến liên tục mấy chục ngày ngủ giấc nào ngon, quầng thâm mắt ngày càng đậm, tinh thần cực kỳ tệ.
Anh cố gắng gượng, gương mặt u ám, phóng to bức ảnh.
Trong sân trượt tuyết trắng xóa, một nam một nữ nắm tay trượt xuống, tư thế mật, bầu khí lãng mạn;
Trong khu du lịch, hai mặc Hán phục cặp đôi dạo hội đèn lồng, , giống hệt như những đang yêu đắm say...
"Rắc!"
Kỷ Hiến đột nhiên bẻ gãy cây bút trong tay, như rơi hầm băng, lưng cứng đờ, mắt mở to tức giận.
Anh chăm chú màn hình điện thoại, chằm chằm những trong bức ảnh.
Lòng n.g.ự.c như cuộn trào, tim đau như d.a.o cắt, khóe mắt cũng dần ửng đỏ, cơn ghen tuông gần như nhấn chìm .
Hình ảnh Kiều Trân xé vé cửa cách đây lâu vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
Nụ rực rỡ của cô gái trong bức ảnh lúc như lưỡi d.a.o sắc nhọn, đ.â.m sâu mắt Kỷ Hiến, từng nét từng nét xé tan những suy nghĩ tự lừa dối của .
Sao thể, thể…
Toàn bộ m.á.u trong Kỷ Hiến như chảy ngược, cổ họng khô khốc, đôi mắt nhạt màu chứa đựng sự mơ hồ, thể tin lời : "Cô thể trượt tuyết với con trai khác."
Sự tự tin cao ngạo trong lòng sụp đổ, tan vỡ trong chớp mắt.
Xung quanh cuồng, Kỷ Hiến bất lực ngã ngửa .
Trong đầu dường như vọng một giọng từ xa, bảo cúi đầu, bảo cầu xin, bảo nhất định đừng hối hận…
Hai bạn bên cạnh nhanh tay đỡ lấy , kìm những lời chôn giấu từ lâu: "Cậu Kỷ, nghĩ, Kiều Trân thực sự sẽ nữa, bây giờ cô cũng đang ."
" , cũng cảm thấy thế… Đặc biệt là Vũ Văn Kiếm, đây ngày nào cũng chế giễu cô mặt cô , nếu là , bỏ chạy từ lâu . Cậu Kỷ, nếu thật sự thích cô , thì chứ!"
Giây tiếp theo, Kỷ Hiến đột nhiên đầu , nắm chặt cổ áo của , lạnh lùng , môi tái nhợt: " thích cô ? Ha, rõ ràng là cô thích , là cô theo đuổi buông!"
Kỷ Hiến đẩy mạnh , bước nhanh về phía , nhưng bóng lưng của cô đơn và vụn vỡ, như thể sẽ sụp đổ trong giây tiếp theo.
Người bạn : "..." Cậu vấn đề về đầu óc đấy.
nhận từ lâu là Kỷ Hiến thích Kiều Trân, thích đến tận xương, nếu thể mặc nhiên để cô theo ? vấn đề về cảm xúc, thích một cách sai lầm, cứng đầu chịu thừa nhận, cứ lạnh nhạt với , thử thách , lúc nào cũng Kiều Trân chủ động dỗ dành .
Cái đúng là tự đào mồ chôn mà!
Sớm cúi đầu, sớm nhận sai, sớm yêu thì ? Nhất quyết chịu nhận thua, thế , bạn gái là đúng !
...
Tết đến, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, nhà nhà đều dán hoa cửa sổ và câu đối, khí náo nhiệt ấm áp.
cả mùa Tết, Kiều Trân đều ở nhà một .
Cô tắm rửa xong, sấy tóc, đụng đến điện thoại cả buổi, thậm chí còn để chế độ im lặng.
Thời tiết tháng Hai lạnh giá, hơn mười một giờ đêm bỗng đổ mưa lớn, mưa mỗi lúc một dày, dệt thành một màn nước, đập lá cây.
Đột nhiên, "Cốc cốc" những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khiến cô giật .
Kiều Trân đầy thắc mắc, đến, qua mắt mèo, thấy Ngưu Nhất Phong đang ở cửa gọi:
"Kiều Trân! Anh Trì say , mau giúp !"
Say rượu?
Kiều Trân lập tức mở cửa, thò đầu , gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Bốn năm trai quen thuộc cửa nhà cô, ai cũng mang vẻ mặt " đây", "cứu chúng tớ với", thấy cô như thấy cọng rơm cứu mạng.
Chính giữa, Tần Dực Trì cúi đầu, mái tóc đen trán che ánh mắt, thấy rõ mặt, một nửa chìm trong bóng tối lờ mờ.
Anh mặc một chiếc áo phao đen, cả gần như dựa Chương Dực, tỏa thở của say, vẻ như uống say thật .
Chương Dực chống cánh tay , vẻ mặt nghiêm túc, với giọng nghiêm trang: "Tần Dực Trì đột nhiên say rượu, Kiều Trân, chúng tớ quyết định giao cho !"
Kiều Trân gật đầu, suy nghĩ một chút lắc đầu, trong mắt hiện lên chút mơ hồ: "Hả?"
Tại giao cho cô…
Tần Dực Trì bình thường uống rượu, đột nhiên uống nhiều như , còn say đến mức .
Không lẽ sẽ loạn lên khi say?
Kiều Trân kìm , bước lên một bước, đóng cửa , mũi thoáng ngửi thấy mùi rượu nhẹ trong khí.
Không loại mùi nồng nặc khó chịu, ngược , nó nhẹ nhàng, còn chút dễ chịu.
Kiều Trân vẫn mơ hồ: "Cậu thật sự say ?"
Các trai điên cuồng gật đầu: "Tất nhiên là say ! Say đến mức gì nữa! Cậu gì cũng !"
Chưa kịp để cô phản ứng, Tần Dực Trì đột nhiên Chương Dực đẩy , cả "Rầm" một tiếng đập tường, lảo đảo, như thể sẽ ngã xuống đất ngay trong giây tiếp theo.
Kiều Trân thần kinh căng thẳng, gần như theo phản xạ, tiến tới đỡ lấy .
Một nửa trọng lượng cơ thể đè lên cô, đầu cũng vùi vai cô, bên tai vẫn còn thở nhẹ.
Nặng quá!
Sao mà nặng như một con bò thế !!
Kiều Trân hai tay đỡ n.g.ự.c , cố gắng đỡ thẳng, trong lòng khỏi hoảng loạn, nhẹ nhàng thúc giục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/rung-dong-tham-yeu-co-ban-nho-dang-yeu-ngot-ngao/chuong-72-cun-con-tan-duc-tri-say-ruou-doi-cham.html.]
"Các đừng ngây đó, mau đưa trong …"
Tuy nhiên, giây tiếp theo, mấy trai chạy biến như gió, chạy hét to:
"Không , bọn tớ còn việc gấp, ngay, Kiều Trân, nhờ nhé!"
Kiều Trân sững sờ, đờ vài giây, vội : "Không , các đừng mà…"
Lời dứt, mấy trai chạy còn nhanh hơn, cứ như bay : "Tớ thật sự việc gấp, hình như nhà tớ đang cháy! Đi đây, đây!"
"Tớ cũng việc thật mà! Tự nhiên nhớ chó nhà tớ ăn cơm, tớ cho nó ăn ngay, thì nó đói c.h.ế.t mất! Kiều Trân nhỏ ơi, nhờ đấy nhé~"
Bóng dáng mấy họ nhanh chóng biến mất, nhanh như cơn gió thoảng, chẳng mấy chốc còn thấy nữa, như thể từng đến đây.
Kiều Trân ngẩn ngơ tại chỗ, đôi mắt tròn xoe đầy khó tin: "Hả?"
Ôi trời, mấy thế chứ, đáng tin chút nào…
Vai Kiều Trân bắt đầu tê cứng, cô nghiêng đầu thiếu niên đang tựa , lòng chợt mềm nhũn, bắt đầu thấy thương cảm.
Không ngờ ai chịu ở giúp !
Kiều Trân thở dài, nhẹ nhàng gọi : "Tần Dực Trì? Cậu ?"
Tuy nhiên, đàn ông gì, im lặng dựa cô, như thể cô là tất cả đối với .
Kiều Trân mím môi.
Bác Tần giờ vẫn đang ca đêm, trời mùa đông lạnh giá, đang mưa, cô thể bỏ mặc .
Kiều Trân hít một sâu, quyết tâm đưa tay túi áo khoác của tìm thử, chỉ điện thoại và khăn giấy, tìm thấy chìa khóa nhà.
...Chẳng lẽ chìa khóa ở trong túi quần?
Tim Kiều Trân đập thình thịch, như thể đối mặt với cái chết, cô đưa tay túi quần của tìm kiếm.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, đến cả tiếng kim rơi cũng thể thấy. Đèn trong hành lang tự động tắt.
Trước mắt cô đột nhiên tối sầm, chẳng thể thấy gì.
Các giác quan dần trở nên nhạy cảm hơn, tim cô đập nhanh hơn.
Kiều Trân vẫn đang mò mẫm trong túi quần , trong lòng một nhỏ đang xoay vòng vì lo lắng.
Bỗng nhiên, cơ thể Tần Dực Trì cứng đờ, từ sâu trong cổ họng phát một tiếng "Ừm" kìm nén, thở cũng trở nên nặng nề hơn: "Ừm…"
Hơi thở nóng bỏng của phả lên cổ Kiều Trân, hòa quyện cùng mùi hương nam tính , quấn lấy cô dứt, khiến cô rụt cổ .
Chân Kiều Trân mềm nhũn trong thoáng chốc, thậm chí quên cả thở, đầu óc trống rỗng.
Cứu với, mà khi say cũng quyến rũ như thế , còn quyến rũ một cách vô hình nữa chứ…
Kiều Trân khẽ ho, đèn cảm ứng bật sáng, ánh sáng trắng chiếu rọi lên cả hai , cũng soi rõ từng đường nét mượt mà cằm Tần Dực Trì.
Đầu ngón tay cô khẽ run rẩy, nhắm chặt mắt, nhanh chóng rút chìa khóa và mở cửa, đó đẩy mạnh Tần Dực Trì trong.
quá nặng, Kiều Trân gắng hết sức mới thể đẩy ngã xuống ghế sofa.
Đóng cửa , cô bật đèn, dép, xuống cởi giày cho Tần Dực Trì, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
"Tần Dực Trì, tớ đúng là nợ …"
cũng là cam tâm tình nguyện nợ .
Hàng mi Kiều Trân khẽ rung lên, trong đầu chầm chậm hiện lên hình ảnh ở suối nước nóng.
Tối hôm đó, khi cô say rượu, cô bắt đầu loạn, quấn lấy Tần Dực Trì, đòi ngủ cùng:
—— "Tần Dực Trì, hứa ở bên tớ, đừng bỏ tớ mà…"
—— "Tần Dực Trì, đây, đây nào…"
—— "Ừm, sờ tớ !"
Nghĩ đến những ký ức hổ đó, Kiều Trân mở mắt đầy đau khổ, chỉ chui xuống đất.
Quả nhiên, gieo nhân nào gặt quả nấy, cuối cùng thì boomerang cũng trở với chính .
Kiều Trân thở dốc, bước bếp quen thuộc, pha một ly nước chanh mật ong, giúp giải rượu.
Nhìn thấy Tần Dực Trì vắt vẻo sofa, Kiều Trân kéo thẳng , xuống cạnh : "Uống !"
Vừa xong, Tần Dực Trì ngơ ngác ngước mắt lên, đôi mắt phượng sắc bén, sâu thẳm vốn của giờ đây ngập tràn sự bối rối và bất lực, hàng mi dài cong như cánh bướm khẽ rung rinh.
Mặt còn dính vài giọt nước mưa, nước từ mái tóc rơi xuống, lăn gò má.
Cả trông như một chú cún nhỏ đáng thương chủ bỏ rơi mưa, khẽ vẫy đuôi về phía cô, chân thành mà ngây ngô, cầu xin chăm sóc.
Kiều Trân bao giờ thấy Tần Dực Trì như thế .
Cô sững sờ, đôi mắt mở to dần, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng.
Cô thật sự thể tin nổi mặt là Tần Dực Trì.
Anh , đáng yêu quá!
Kiều Trân đột nhiên nhớ lời của quân sư Thịnh Lộ Lộ từng :
—— "Khi cảm thấy một đàn ông ngầu, trai, dữ dằn, bỗng nhiên trở nên đáng yêu, thì điều đó nghĩa là, tiêu ! Hoàn tiêu !"
A, tiêu chứ…
Ngay lúc đó, đôi mắt cún con Tần Dực Trì đỏ, giọng khàn khàn, mang theo vài phần ủy khuất và ngơ ngác:
"Có thể đút cho tớ ?"