Sa Vào Đêm Xuân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-02-09 13:55:49
Lượt xem: 175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Ô Mạn thấy tin nhắn, rượu trong lập tức bay quá nửa.
là chuyện mà Dụ Gia Trạch thể —rõ ràng hôm qua còn ở Bắc Kinh, mà đột nhiên bay đến Quảng Châu, bất ngờ kiểm tra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi .
Cô vội vàng nhắn tin cho Dụ Gia Trạch:
"Trong nhóm sinh nhật, sắp kết thúc . Ngài cần qua đây ."
Người dùng ảnh đại diện con chim nhỏ trả lời bốn chữ: "Đón em về nhà."
Chẳng bao lâu , Dụ Gia Trạch nhắn tiếp: "Ra ngoài."
Ô Mạn dám nấn ná thêm, dậy với :
"Hôm nay phim mệt, về nghỉ , cứ tiếp tục ."
Những trong phòng bao tỉnh táo còn nhiều, chẳng ai để ý đến sự rời của cô. Trước khi mở cửa, cô vô thức quét mắt quanh phòng nhưng thấy bóng dáng Truy Dã.
Dụ Gia Trạch bảo tài xế đỗ xe ở đầu hẻm chếch đối diện. Từ xa, Ô Mạn thấy cửa kính xe hé mở, bên trong khuôn mặt mơ hồ, nhưng cô thể nhận ngay lập tức.
Cô bước tới, mở cửa xe phía . Dụ Gia Trạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mí mắt động đậy, chỉ vỗ nhẹ chỗ bên cạnh .
Ô Mạn lặng lẽ dịch qua, tựa đầu vai .
Dụ Gia Trạch giơ tay vuốt tóc cô như trêu đùa một chú chim nhỏ, khẽ ngửi:
"Tóc mùi rượu."
"Tại ngài báo . Nếu sớm, tham gia ."
"Chim nhỏ trách ?" Dụ Gia Trạch bật khẽ, "Đột nhiên chuyến công tác, nhớ em đang phim ở đây, nên ghé qua."
Anh cởi áo khoác, đắp lên vai cô:
"Không định phiền em tụ họp với đồng nghiệp, nhưng em cũng giữ chừng mực."
Ô Mạn cụp mắt xuống:
"Vâng, ."
"À đúng , quà cho em đây."
Dụ Gia Trạch lấy một hộp nhỏ hình vuông, trông giống như hộp trang sức.
Ô Mạn mấy ngạc nhiên khi nhận lấy. Anh thường xuyên bất chợt tặng cô mấy thứ .
Vừa cảm ơn, cô mở hộp —khoảnh khắc đó, đột nhiên cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, cả hộp rơi khỏi tay, rơi xuống đất.
Một đốt ngón tay lăn , lăn tròn khe ghế .
Dụ Gia Trạch ôm lấy Ô Mạn, cảm nhận cơ thể cô đang run rẩy trong vòng tay . Anh xoa đầu cô đầy thương xót.
"Sao thế, chim nhỏ? Không thích ?"
"…Đây là… ngón tay ?" Môi cô run run, khó nhọc cất lời.
Anh mỉm : "Em đoán xem là của ai?"
"…"
Sắc mặt Ô Mạn lập tức tái nhợt.
"Hứa tổng đó sờ em bằng tay trái ? nhớ nhầm ." Dụ Gia Trạch giơ một ngón tay, gõ nhẹ cửa kính, "Dù là đồ cần, cũng xứng ?"
Trán Ô Mạn túa đầy mồ hôi lạnh, như thể kéo khỏi nước. Cô thể ngờ Dụ Gia Trạch báo thù theo cách , càng nghĩ rằng cố tình dẫn dụ khác .
Anh ngày càng điên loạn đến mức cô thể lý giải nổi.
Trong khoảnh khắc , cô chỉ nhảy khỏi xe bỏ trốn, mặc kệ tất cả.
Dụ Gia Trạch đột nhiên bật ha hả, đến mức cả rung lên.
"Em lẽ tin thật ? Bây giờ là xã hội pháp trị ." Anh nhặt ngón tay lên, ném lòng cô, "Chỉ là một trò đùa thôi. Em mà, thích nhất là cho bảo bối của bất ngờ."
Ô Mạn theo phản xạ vung tay định hất nó , nhưng chạm nhận đó chỉ là một đạo cụ mô phỏng sinh học.
"Lúc đợi em ở khách sạn, thấy tổ đạo cụ món nên lấy về chơi chút thôi. Dù em cũng bắt đợi lâu như , buồn chán mà."
Ô Mạn kiệt sức tựa lưng ghế, thêm lời nào, trong lòng nghiền nát Dụ Gia Trạch cả trăm nghìn .
"Giận ?"
Dụ Gia Trạch lấy một hộp quà nhỏ hình vuông khác:
"Đây mới là quà thật sự dành cho em."
Lần , Ô Mạn nhất quyết chịu nhận, ám ảnh tâm lý bởi việc mở quà.
Dụ Gia Trạch bật , chủ động mở hộp. Bên trong là một chiếc dây chuyền hình chữ "Y", mỗi nét chữ đều nạm hồng ngọc.
Anh vén mái tóc đỏ sẫm của cô, vòng tay gáy đeo dây chuyền cho cô. Nhân lúc đó, ôm lấy cô, cằm tựa lên vai cô, dịu dàng :
"Ngoài lúc phim , cho phép em tháo nó xuống."
Ô Mạn chạm mặt dây chuyền ngực, nó như một dấu ấn đỏ thẫm, khắc sâu da thịt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sa-vao-dem-xuan/chuong-10.html.]
Cô vô thức nhớ món quà mà Truy Dã tặng Đinh Giai Kỳ lúc nãy—đó là một món quà xuất phát từ sự quan tâm chân thành, đặt vị trí của nhận, mong đối phương thật sự vui vẻ.
Giọng Dụ Gia Trạch vang lên bên tai, ẩn chứa chút vui:
"Em thất thần ?"
"…Vẫn hồn hẳn." Ô Mạn mỉm , " thích."
"Bất ngờ lúc nãy quá, xin bảo bối."
Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dịu dàng đến mức thể tưởng tượng.
Ô Mạn dời mắt khỏi mặt dây chuyền, ngước lên giật thót cả .
Truy Dã bên ngoài KTV, hai tay đút túi, ngậm điếu thuốc.
Dù cách chiếc xe khá xa, nhưng Ô Mạn đó từ bao giờ, cũng rõ thấy cảnh .
Cô vội vàng vươn tay, ấn nút đóng cửa kính xe.
"Sao thế?"
"…Sợ phóng viên chụp lén."
Dụ Gia Trạch khinh miệt: “Cứ chụp , bọn họ dám đăng ?”
Ánh mắt Ô Mạn lơ đãng qua cửa sổ xe, bóng mơ hồ dập tắt điếu thuốc, ngoảnh đầu mà bước KTV.
Cô chậm rãi thở một , mềm mại tựa lòng Dụ Gia Trạch, khẽ : “Chúng về thôi.”
Hôm , cảnh của Ô Mạn, Truy Dã và Chung Nhạc Thanh chính thức bắt đầu. Đây là một cảnh diễn một cuối tuần kỳ thi đại học. Chồng của Đặng Lệ Chi thấy Trần Nam suốt ngày ủ rũ, liền đề nghị câu cá thư giãn, cũng coi như bù đắp cho kỷ niệm ngày cưới với vợ. Cảnh ở giữa kịch bản, giữa Trần Nam và Đặng Lệ Chi ngầm sóng ngầm cuộn trào, trong khi chồng vẫn chẳng gì.
Ô Mạn cứ nghĩ Dụ Gia Trạch sẽ rời từ sớm, nhưng do chuyến bay hoãn, dứt khoát bảo sẽ đến phim trường xem cô .
Hai năm đầu, Dụ Gia Trạch thường xuyên đến phim trường, nhưng từ khi tuổi lớn hơn, công việc trong công ty ngày càng bận rộn, hiếm khi thời gian rảnh như .
Thực , Ô Mạn hề mong đến, nhưng vẫn mỉm : “Cảm ơn ngài bớt chút thời gian cùng .”
Dụ Gia Trạch liếc tạo hình của cô khi trang điểm, thản nhiên nhận xét: “Nhìn chẳng khác gì một con quạ xám xịt.”
Xe đến phim trường, địa điểm là một khúc sông hẻo lánh sông Châu Giang. Hiện trường đông , ánh sáng và trang điểm chạy qua chạy , bãi cát đen bụi bay mịt mù.
Dụ Gia Trạch liếc ngoài một cách chán ghét, lười nhác : “ xe xem là .”
“Vậy xuống nhé.”
Dụ Gia Trạch ừ một tiếng, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cô, lắc lư qua , chịu buông.
Ô Mạn nhỏ giọng: “ xuống .”
Dụ Gia Trạch dùng lực cổ tay, khiến Ô Mạn kịp đề phòng mà ngã lòng .
Anh nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ ở phần cổ gần vai cô, khẽ cắn một cái, chẳng mấy chốc da xuất hiện dấu vết đỏ sẫm.
Ô Mạn giãy giụa dậy, ôm cổ lườm : “ sắp đấy!”
“Bảo chuyên viên trang điểm che là .” Dụ Gia Trạch cúi đầu lướt điện thoại, : “Xuống xe dặm phấn , sân bay sớm, tài xế sẽ đưa .”
Anh cố ý. Hôm nay tạo hình của cô là tóc đuôi ngựa, vùng cổ lộ .
Ô Mạn ôm cổ xuống xe, đóng cửa thật mạnh.
Cô định nhờ Vi Vi gọi chuyên viên trang điểm đến che vết đỏ, thì thấy Chung Nhạc Thanh tới từ đối diện.
“Cô đến đúng lúc lắm, đạo diễn Uông sửa phần mở đầu, cần chúng đối diễn ngay.”
Sắc mặt Ô Mạn sa sầm, tiến thoái lưỡng nan.
“Cổ cô thế?” Chung Nhạc Thanh thấy cô cứ ôm cổ mãi, nhịn hỏi.
“… Không gì, tối qua ngủ trẹo cổ thôi.”
“Ồ, , cũng suốt. Để lát nữa giới thiệu cho cô một cái máy massage.”
“… Cảm ơn nhé.”
Cứ ôm mãi cũng kỳ, Ô Mạn đành từ từ thả tay xuống. Thấy Chung Nhạc Thanh để ý, cô mới nhẹ nhõm hơn. Giờ chỉ thể đối diễn , chuyện che vết đỏ tính .
Cô bất đắc dĩ theo Chung Nhạc Thanh đến chỗ đạo diễn, Truy Dã một bên xem phần mở đầu mới. Ô Mạn cầm lấy kịch bản sửa, lập tức chìm đắm trong đó. Khi cô sắp xếp xong diễn biến để chuẩn đối diễn cùng hai , Truy Dã đột ngột dậy “chờ một lát” bỏ .
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Chung Nhạc Thanh nhún vai: “Tiểu ảnh đế đúng là tùy hứng.”
Thấy Truy Dã , Ô Mạn cảm thấy thoải mái hơn: “Kệ , chúng đối một phần .”
Cô cùng Chung Nhạc Thanh bắt đầu tập diễn. Dù chỉ là tập, Ô Mạn vẫn ép bản nhập vai , nên cô nhận lưng .
Mãi đến khi một chiếc áo khoác thể thao choàng lên vai, cô mới sực tỉnh.
Truy Dã liếc qua vết đỏ gáy cô với ánh mắt đầy ẩn ý, mặt đổi sắc : “Chị, gió biển lớn đấy.”
Ô Mạn gần như ngay lập tức đầu về phía xe riêng.
Nơi lẽ một chiếc xe đậu giờ trống trơn, Dụ Gia Trạch .
Cô thở phào, nếu để Dụ Gia Trạch thấy cô khoác áo của đàn ông khác, chắc tiêu đời.
“Chị sợ thấy ?” Truy Dã thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ cô mới , “Giống như tối qua chị sợ thấy .”