Sa Vào Đêm Xuân - Chương 29

Cập nhật lúc: 2025-02-10 16:18:51
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một tuần cách biệt với thế giới, giám đốc sản xuất cử xe đến đón Ô Mạn và Truy Dã trở phim trường. Họ nghỉ ngơi một chút chuẩn cảnh cuối cùng trong kịch bản.

Trước khi , Uông Thành vẫn yên tâm, dành một chút thời gian để giúp cô chuẩn tâm lý, dù chỉ một câu ngắn gọn:

"Khoảng thời gian tự do của cô và đến đây là hết ."

Ông đưa điện thoại cho Ô Mạn, ánh mắt đầy hàm ý. cô thậm chí thèm bật nguồn, chỉ nhét thẳng túi phòng trang điểm.

Cảnh cuối cùng bắt đầu .

bộ quần áo của đầu tiên gặp mặt, n.g.ự.c cài chiếc trâm bướm mà Trần Nam tặng.

Vừa bước , Trần Nam lập tức nhận chiếc trâm, nở nụ :

"Sau lễ nghiệp, chị cất nó . tưởng chị thích nữa chứ."

Cô vô thức chạm chiếc trâm, như tìm kiếm một chút sức mạnh từ nó.

Mùa hè đến, tiếng ve kêu inh ỏi ngoài ban công. Trên lưng trai là những vệt mồ hôi nhễ nhại. Không chút ngại ngần, trực tiếp cởi áo mặt Đặng Lệ Chi, hỏi:

"Anh Từ hôm nay vẫn về nhà ? Tối nay bay , chào tạm biệt ."

"Bọn cãi . Anh dọn qua nhà bạn ở, tạm thời về."

"Hai cãi ? Sao gì hết?"

Cô bình thản dối:

"Vì chuyện con cái."

Động tác cởi áo của Trần Nam khựng giữa trung:

"Con cái gì?"

" con với , nhưng ."

Chiếc áo của Trần Nam chỉ kéo lên một nửa, để lộ tấm lưng trần run rẩy trong khí. Những sợi cơ bắp căng chặt đến cực hạn, như thể chỉ cần một giây nữa thôi sẽ đứt gãy , đau đến mức thể thẳng.

"Chị… con với ?"

Giọng của Trần Nam lạc thể tin nổi, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng thể thổi tan.

Cô gật đầu:

" ba mươi lăm tuổi . Nếu chậm trễ thêm nữa thì sẽ nguy hiểm."

"Đây là vấn đề tuổi tác ?" Cậu ném áo sang một bên, lớn tiếng phản bác. "Đây là vấn đề con với ai!"

"Chẳng lẽ là với ?"

"Tại ?!"

"A Nam, vẫn còn là một đứa trẻ. Ngay cả tuổi kết hôn hợp pháp cũng đến."

trẻ con! Chị chỉ cần đợi bốn năm thôi! Chỉ bốn năm thôi!"

Đặng Lệ Chi gì, cúi nhặt chiếc áo trắng nhăn nhúm đất, vuốt phẳng đặt lên ghế sofa. Sau đó, cô kéo một chiếc vali khỏi phòng.

" thu dọn đồ cho . Cậu kiểm tra xem còn thiếu gì ."

"Chị đến ?"

của quan trọng. Dù gì cũng ."

Trần Nam giật lấy vali, đổ bộ đồ đạc sàn.

"Vậy thì nữa!"

"Nhìn xem, trẻ con, nhưng cứ những lời trẻ con như thế."

Câu của Đặng Lệ Chi như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng lồng n.g.ự.c Trần Nam. Cậu bỗng nhiên xẹp xuống như một quả bóng đ.â.m thủng, ôm đầu xổm giữa đống hành lý bừa bộn.

Giống như đêm mưa năm đó, khi nơi nào để , chỉ ôm đầu co ro mái hiên. Khi , một cúi xuống, bước thế giới của .

hôm nay, vẫn ở đây, chỉ là còn cúi xuống nữa.

Bài học đầu tiên mà tình yêu dạy cho một trai trẻ, luôn là quy tắc tàn nhẫn của thế gian.

"Chị sẽ đợi . Đồ lừa đảo. Đồ lừa đảo." Cậu ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, căm hận cô chằm chằm.

"Đừng tin lời lớn." Cô hít một thật sâu. "Nhất là những lớn cô đơn."

Cậu bướng bỉnh đáp: " tin những lời chị bây giờ."

Cô cúi xuống, nhặt từng món đồ rơi đất bỏ vali. Mỗi đặt một món , cô dặn dò một câu.

"Đây là bình giữ nhiệt mua cho , đến đại học nhớ uống nhiều nước."

"Đây là thuốc bổ gan, đừng thức khuya quá."

"Đây là máy tạo độ ẩm, miền Bắc khô."

"Chị nhất định ? Dùng giọng điệu của lớn để với ?"

Cổ họng Đặng Lệ Chi nghẹn .

thẳng , đổi chủ đề: "Vẫn còn thời gian, ăn xong hãy ."

Sau đó, cô từ bếp bưng một đĩa cá trắm đen đặt lên bàn.

Trần Nam bỗng nhận điều gì đó, sững sờ đầu về phía bể cá.

Nước trong bể lặng như tờ, còn bóng dáng con cá nào.

Con cá trắm đen tặng cô còn nữa.

biến thành một con cá c.h.ế.t đĩa.

Sự thật còn đau hơn hàng vạn lời . Cậu sững sờ con cá, như thể chính mới là kẻ chết.

Nước mắt trai rơi xuống kiểm soát.

Nhìn Truy Dã nức nở khi diễn cảnh , trái tim Ô Mạn cũng đau nhói theo.

Cô nhớ khi kịch bản, từng thắc mắc hỏi Uông Thành: "Rõ ràng Đặng Lệ Chi chọn ly hôn. Nếu cô đến với Trần Nam, tại cuối cùng lừa dối và chọn chia xa?"

Uông Thành bình thản đáp:

"Cô rời xa Từ Long vì yêu nữa. cũng rời xa Trần Nam vì quá yêu ."

"Đặng Lệ Chi chỉ là một bình thường, mà bình thường chỉ thể dùng cách bình thường nhất để chống thế gian."

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

"Không bi kịch nào đau đớn hơn thế—bởi vì đây chính là những gì vẫn diễn trong cuộc đời chúng ."

Trần Nam lặng lẽ đóng vali, cầm chiếc áo trắng sofa lên, dùng nó chùi mạnh nước mắt mặc .

Cậu chiếc đồng hồ cũ tường, ánh mắt cuối cùng dừng chiếc trâm bướm n.g.ự.c cô.

"Chị, đây."

Giọng vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng đầy bình tĩnh.

" hận chị."

Cậu kéo vali , bánh xe lăn sàn tạo âm thanh khe khẽ.

Bước qua cánh cửa, nhẹ nhàng đóng .

Cậu rời lặng lẽ, giống như ngày đến—mượn tiếng mưa che giấu, lặng lẽ mà xuất hiện.

Đặng Lệ Chi chạy ban công, nghiêng xuống , dõi theo cho đến khi bóng lưng khuất dạng. Cô cứ thế yên ở đó, như thể Trần Nam chỉ đơn giản là đến tiệm tạp hóa ở góc phố để mua giấy vẽ mới.

Ô Mạn tựa lên lan can, bất giác nhớ đến mái nhà, khi Truy Dã hỏi cô:

“Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời chị là gì?”

Bây giờ nghĩ câu hỏi đó, ký ức đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là đêm dạo bình yên cùng .

với rằng giờ đây cô thể trả lời câu hỏi đó mà cần suy nghĩ. Một câu trả lời chân thật từ tận đáy lòng, một ký ức mà mỗi khi nghĩ đến đều thể lập tức cảm nhận niềm hạnh phúc tràn ngập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sa-vao-dem-xuan/chuong-29.html.]

Chứ giả vờ như ký ức đẽ, trong khi thực chất hai tay đều trống rỗng.

, cô còn cơ hội nữa.

Khi bóng lưng biến mất.

Khi nút phim ngừng bấm.

Khi ánh đèn trường vụt tắt.

Cô sẽ giữ chặt câu trả lời trong lòng, chỉ với , mà với bất kỳ ai cũng thể .

Bọn họ vốn chỉ là hai tình cờ giao trong một bộ phim. Không cần thiết vì một điểm giao cắt ngắn ngủi mà giằng co đến thế. Lướt qua, gào thét, về hai hướng ngược —đó mới là cái kết nhất.

Khoảnh khắc , Ô Mạn cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa câu của Uông Thành:

“Đây chính là những gì vẫn diễn trong cuộc đời của chúng .”

Cô thu ánh , chậm rãi bước đến bàn ăn, gắp một miếng cá trắm đen bỏ miệng.

Ừm, mùi vị tệ.

Ngay đó, một giọt nước rơi xuống đĩa.

Rồi một giọt nữa, từng giọt từng giọt, thấm ướt cả phần xác còn sót của con cá.

Mùa hè đến từ lâu, ánh nắng chói chang ngừng thiêu đốt.

Thế nhưng, ở góc bàn ăn của căn nhà cũ , cơn mưa xuân đêm một nữa rả rích rơi xuống.

Cốt truyện đến đây kết thúc.

Uông Thành lặng lẽ hiệu tắt máy, nhưng cả trường vẫn chìm trong yên lặng, như thể câu chuyện vẫn đang tiếp tục.

Không vì điều gì khác, mà vì Ô Mạn vẫn yên bên bàn ăn, từng miếng từng miếng ăn cá, nước mắt lặng lẽ rơi xuống nhưng vẻ mặt bình thản, cảm nhận xung quanh.

Không ai nỡ phá vỡ sự đau thương .

Cho đến khi một .

Cậu nửa quỳ chân cô, nắm lấy tay cô áp mặt , giọng dịu dàng dỗ dành:

“Chị, vẫn ở đây. .”

Ánh mắt đờ đẫn của Ô Mạn dời từ đĩa cá trắm sang gương mặt ngước lên của Truy Dã.

Cậu nở nụ với cô, mây tan trời sáng, thế giới bỗng trở nên rõ ràng hơn.

Ô Mạn khẽ mím môi, cánh môi run rẩy, tất cả tủi mà Đặng Lệ Chi dồn nén bỗng chốc vỡ òa.

Truy Dã thẳng dậy, nhẹ nhàng đẩy đầu cô tựa n.g.ự.c , chậm rãi vỗ lưng cô từng nhịp một.

sẽ cả.”

Lần , Ô Mạn còn đẩy nữa.

Mãi đến khi cảm xúc lắng xuống, cô mới lau nước mắt, dậy, khẽ :

“Cảm ơn .”

Truy Dã chạm tay lên mũi, nhẹ:

“Không gì.”

Lúc , khí trong trường mới dần khôi phục sự huyên náo. Mọi reo hò thông báo cảnh cuối cùng xong, bộ phim chính thức đóng máy, khí tràn ngập niềm vui.

Uông Thành bước đến, ôm chặt hai diễn viên chính một cái thật lớn.

Ông vỗ vai Ô Mạn, :

may mắn vì chọn cô vai .”

Một giọng vang lên phía Uông Thành:

“Ban đầu thực sự giận vì quyết định của đạo diễn. bây giờ, chỉ thể —đạo diễn đúng là đạo diễn.”

Ô Mạn qua, thấy Hà Tuệ Ngữ đang cầm một hộp bánh LadyM.

kết thúc buổi ở trường bên cạnh, hôm nay là ngày cuối cùng của Xuân Dạ, nên cố gắng chạy đến giây phút cuối cùng.

Truy Dã nhún vai:

với chị từ lâu mà.”

“… mang bánh đến cho còn chọc ? Được thôi, đừng mong ăn nữa.”

“Thế thì đưa cho cô , cô cũng thích mà.” Truy Dã chỉ về phía Ô Mạn, vẫn nhớ hôm đó Dụ Gia Trạch đến cũng mua loại bánh cho cô.

Ô Mạn xua tay:

“Thôi , sợ cô bỏ thuốc độc đấy.”

Hà Tuệ Ngữ phục:

“Năm nay còn dài lắm, đừng tưởng chỉ với một bộ Xuân Dạ thể yên tâm hưởng thụ. Ai sẽ là Ảnh hậu năm vẫn .”

“Không quan trọng.” Ô Mạn mỉm nhẹ nhõm. “ chỉ là thành một câu chuyện.”

Ban đầu, cô thực sự mang theo đầy tham vọng khi nhận vai , mong rằng thể nhờ nó giành giải thưởng, chứng minh bản , khiến ngưỡng mộ.

lúc , cô chỉ còn sự trống trải khi màn sân khấu khép , và một cảm giác buông bỏ thanh thản.

Ở một thế giới song song, Đặng Lệ Chi chắc hẳn vẫn đang ăn cá trắm. Không ai ôm lấy cô, cô lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, quét dọn căn nhà, cũng tự kéo vali rời khỏi nơi sống suốt tám năm, bước biển mênh mông.

Chỉ nghĩ đến điều đó, Ô Mạn cảm thấy trong lòng nghẹn .

Hà Tuệ Ngữ trầm mặc vài giây, :

“…Cô thực sự đổi.” Cô nghĩ một chút, tình nguyện bổ sung thêm, “Có chút đáng yêu hơn một chút.”

Ô Mạn nhếch môi :

“Cô cũng .”

Hai , đồng loạt bật .

Một lúc , một fan trung thành của Hà Tuệ Ngữ khi lướt Weibo bất ngờ phát hiện cô nhấn theo dõi Ô Mạn. Không chỉ , cô còn âm thầm xóa một bài đăng cũ từ lâu—bài nội dung đầy cay nghiệt:

"Vạn vật chết."

Ô Mạn trở về phòng trang điểm tẩy trang, sạc điện thoại mở lên. Hàng loạt tin nhắn ập đến.

Của quản lý, của trợ lý, của bên sản xuất, của vài chỉ quen sơ sơ.

Chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác chia cắt mãnh liệt giữa hai thế giới khiến cô chút hoang mang.

Mỗi một tiếng rung đều như đang cất lên cùng một câu :

"Chào mừng trở thế giới thực."

Tự do dễ dàng , những gì cần đối mặt thì vẫn đối mặt.

Cô lấy bình tĩnh, xử lý hết các tin nhắn, mới dám mở tin nhắn của Dụ Gia Trạch.

chỉ gửi đến một ký tự duy nhất:

"?"

Ô Mạn chằm chằm ký hiệu lạnh lẽo , trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, như thể một suy đoán nào đó chứng thực.

Cô trả lời:

"Mấy ngày nay tắt máy chuẩn phim, hôm nay mới xong."

Tin nhắn gửi , nhưng phía bên phản hồi.

Cô ngẩn chằm chằm khung chat.

Một nỗi buồn kìm nén sự chắc chắn bỗng trỗi dậy, âm thầm xâm chiếm tâm trí cô.

Loading...