Sa Vào Đêm Xuân - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:03:19
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi kết thúc buổi nhảy bungee, Ô Mạn trở phòng riêng trong bữa tiệc khai máy thì thấy gần như tản hết. Nam diễn viên từng cho cô điếu t.h.u.ố.c lá tò mò ghé hỏi:

"Cô hút thuốc mà mãi thấy ?"

Cô chỉ mỉm , cầm ly rượu lên bước về phía Ngụy Cảnh Hoa.

Ông liếc cô một cái, thẳng thừng :

"Hôm nay uống đủ , thể uống thêm nữa."

Ô Mạn chẳng mảy may để tâm, thản nhiên :

"Không , Ngụy lão sư, ngài cần uống, vì đây là ly rượu dùng để xin ."

Nói , cô dứt khoát cạn sạch ly rượu, đặt chiếc ly xuống.

"Về vai diễn , tự thấy bản thực sự phù hợp. Đến sát ngày khai máy mới đột ngột điều , đúng là sai. cũng ngài hài lòng với . Thay vì khiến cả hai đều khó chịu trong quá trình phim, chi bằng sửa sai ngay từ bây giờ. Ngài hãy tìm một thích hợp hơn, còn sẽ tham gia nữa."

Dứt lời, mặc kệ vẻ mặt của xung quanh, cô xoay rời .

Về đến biệt thự, Dụ Gia Trạch mặt, đang trong thư phòng xử lý tài liệu.

Ô Mạn mang theo một ly sữa nóng cùng ít hạt khô, gõ nhẹ lên cánh cửa. Nghe thấy "Vào ", cô bước . Anh chăm chú màn hình máy tính hỏi hờ hững:

"Nghe em từ chối vai diễn?"

Cô như thể sai điều gì đó, nhẹ nhàng đẩy ly sữa về phía :

"Dạo ngủ ngon, pha sữa nóng cho đây."

Anh liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt:

" đang hỏi em đấy."

"Ngụy Cảnh Hoa tôn trọng khác, chịu đựng ông ." Ô Mạn ngừng một chút, bổ sung:

"Hơn nữa, cũng còn hứng thú với kiểu vai diễn đó nữa, chẳng gì thú vị cả."

"Vậy em diễn loại vai nào?" Giọng trầm xuống. "Giống Đặng Lệ Chi?"

"Sao nhắc đến cô nữa ?"

"Buồn thật. Một suốt tám trăm năm chẳng thèm về nước, về liền dính lấy em ngay ." Gương mặt Dụ Gia Trạch chút cảm xúc, thẳng tay hất đổ chiếc khay cô đặt xuống.

Mảnh ly thủy tinh vỡ vụn, sữa nóng tràn sàn nhà.

Ô Mạn lặng lẽ xuống, nhặt từng mảnh vỡ, cẩn thận đặt khay lau sạch sữa đổ lên sàn.

" sẽ rót ly khác cho . Trước tiên, cứ bình tĩnh ."

Cô nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng, một lát , mang theo một phần y hệt ban nãy.

Dụ Gia Trạch hờ hững liếc xuống đống đồ bàn, giọng điệu lạnh lùng:

"Em định lấy thứ để lấy lòng ?"

"Không lấy lòng, chỉ là đơn thuần lo cho giấc ngủ của thôi."

Sắc mặt thoáng biến đổi:

"Đừng đánh trống lảng. Chuyện , em tưởng sẽ bỏ qua ?"

"Nhảy bungee là do Cục trưởng bảo nhảy, dám, nên kéo theo. Chỉ đơn giản thôi."

"Chỉ đơn giản thôi?"

"Có những chuyện cần tính toán quá rõ ràng." Cô thẳng , giọng điềm tĩnh. "Ví dụ như tại sắp xếp vai diễn cho , nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở đồng ý."

"Vậy em thử xem, vì ?"

"Anh và Đường Ánh Tuyết sẽ đính hôn dịp Tết , đúng ?" Ô Mạn khẽ rủ mắt, giọng nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như một nhát búa nện xuống.

"Vậy nên để tránh những rắc rối cần thiết, tất nhiên tìm cách đẩy vài tháng ."

Bàn tay Dụ Gia Trạch đang di chuột bỗng khựng .

Anh lên, chống hai tay xuống bàn, vây chặt cô giữa chiếc bàn và cơ thể .

" là em hiểu rõ như con giun trong bụng ." Anh cô, ánh mắt sâu thẳm. "Đã hiểu như thế, tại hết đến khác vẫn cứ trái ý ?"

"Anh yên tâm, chuyện ý gì khác." Giọng Ô Mạn nhạt nhẽo. "Chỉ là nhắc , cần giấu giếm gì."

nhạt:

"Vì dù thế nào nữa, ngoài nơi , còn thể ?"

Dụ Gia Trạch nheo mắt, chăm chú quan sát cô vài giây.

Thế nhưng, càng thấy dáng vẻ thờ ơ, yếu mềm của cô, sắc mặt càng trở nên u ám.

Anh lạnh lùng siết chặt vòng tay, giam cô trong lòng .

"Em nhận thức thì ."

Cô rời khỏi thư phòng của Dụ Gia Trạch, trở về phòng, giường, mở mắt trừng trừng lên trần nhà, trông như chỉ đơn thuần đang thất thần vì ngủ .

thực trong đầu cô, kế hoạch sắp tới đang tính toán tính toán .

Cô ước chừng thời gian, Dụ Gia Trạch vẫn rời khỏi thư phòng.

Xem , uống hết ly sữa pha thuốc ngủ.

Tạ ơn trời đất, cô còn tưởng sẽ suôn sẻ như , lẽ kiên trì một thời gian mới thể khiến Dụ Gia Trạch mắc câu, ngờ ngoan ngoãn uống hết.

Cô nhẹ nhàng xuống giường, như bóng ma trong đêm lướt đến cửa thư phòng, gõ cửa.

Bên trong bất kỳ động tĩnh nào.

gọi một tiếng: “Anh vẫn còn ở trong đó chứ?”

Vẫn tiếng trả lời, Ô Mạn yên tâm đẩy cửa bước . Dụ Gia Trạch nhắm mắt, tựa lưng ghế, chỉ phát những nhịp thở đều đặn và nhẹ nhàng. Ly sữa bên cạnh cạn sạch.

Loại thuốc ngủ mà cô pha sữa là thứ hiệu quả nhất nhưng cũng ít khi dùng nhất trong kho thuốc của cô. Cô chỉ uống nó khi thực sự mất ngủ. Loại thuốc tác dụng cực nhanh, dễ dàng đưa con giấc ngủ sâu và khó đánh thức.

, khi tiến gần Dụ Gia Trạch đang bất động, Ô Mạn vẫn vô cùng căng thẳng, sợ rằng chỉ trong chớp mắt, sẽ bất ngờ mở mắt, lạnh lùng cô.

Chiếc máy tính của vẫn đang sáng, dừng ở trang hợp đồng vì ngủ quên kịp tắt.

Vừa chú ý đến động tĩnh của Dụ Gia Trạch, cô cắm USB máy tính, lục tìm tài liệu mà cần.

Lễ đính hôn của Dụ Gia Trạch và Đường Ánh Tuyết ấn định mùng Năm Tết, một ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả.

Giống như bao năm , tối Giao thừa vẫn về bên cô. Từ năm , khi đột ngột từ nhà họ Dụ đêm 30, giữ thói quen chỉ ăn bữa cơm tất niên ở nhà tổ, đó liền trở về tìm cô. Nếu cô lịch phim, cô sẽ đặc biệt xin nghỉ vài ngày để về.

Như hai kẻ chào đón, lặng lẽ tụ họp với , trong ngày đậm hương vị năm mới nhất, chỉ để tìm chút an ủi.

Mối quan hệ méo mó và mong manh. Ô Mạn rằng sẽ một ngày sự cân bằng mong manh cắt đứt. Việc duy trì đến năm nay là một điều kỳ diệu.

Năm nay, khi về nhà tổ đón giao thừa, Dụ Gia Trạch nữa.

Ô Mạn bỏ một trong biệt thự của , máy móc trả lời những tin nhắn chúc mừng năm mới từ trong giới. Trong đó một tin nhắn từ Truy Dã.

Cậu trở về Mỹ, đang khắp các bang để quảng bá cho bộ phim mới.

Cậu gửi đến một bức ảnh chụp một trạm xăng, đội mũ cao bồi, mặc quần jean, trông như một trai miền Tây chính hiệu. Bên đó đang là ban ngày, bầu trời cao vời vợi, ánh lên vẻ lạnh lẽo của mùa đông. Đường nhựa nắng chiếu đến trong suốt, phản chiếu lên hình bóng của , sạch sẽ đến mức hảo.

" đang ở Wyoming." Cậu nhắn. "Người phụ nữ đổ xăng cho chúng Hoa, cô hút đúng loại thuốc mà chị thích, Su Yan. Bên chị chắc đang là đêm Giao thừa nhỉ? Chúc mừng năm mới."

Chỉ một câu đơn giản, Ô Mạn thu bên cửa sổ, chằm chằm khung chat, nhiều .

Sáng mùng Năm, Ô Mạn dậy sớm. Thực , cô hề chợp mắt cả đêm.

Cô tỉ mỉ trang điểm gương, khoác lên chiếc váy cao cấp thiết kế riêng, phối cùng trang sức, thiện một diện mạo lộng lẫy.

Cô cầm lấy túi xách, bên trong là một tấm thiệp mời đến lễ đính hôn hôm nay.

Địa điểm tổ chức: nhà họ Dụ.

Những mời đều là cận của nhà họ Dụ hoặc nhà họ Đường, tất cả đều là những nhân vật m.á.u mặt. Vì , khi Ô Mạn duyên dáng xuất hiện trong khu vườn của nhà họ Dụ, ánh mắt lập tức dồn về phía cô, chấn động thôi.

Là kinh diễm, cũng là kinh ngạc.

Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt giao với Dụ Gia Trạch, đang ở cuối rặng hoa.

Trong mắt , cảm xúc thoáng qua đầy phức tạp.

Bên cạnh Dụ Gia Trạch, một đàn ông lớn tuổi vài nét giống đó. Ô Mạn từng tình cờ gặp ông một ở bệnh viện – cha của Dụ Gia Trạch.

Hẳn ông cũng nhận cô, đôi mày khẽ nhíu , nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

Ông vẫy tay, ghé tai Dụ Gia Trạch vài câu.

Ngay đó, Dụ Gia Trạch bước về phía cô.

Ô Mạn thản nhiên cầm lấy một ly champagne từ khay của phục vụ, tựa giàn hoa hồng, từng ngụm từng ngụm nhấm nháp, dõi mắt Dụ Gia Trạch từng bước tiến về phía cô, giẫm lên những cánh hoa rơi nền đất.

Từ góc của ngoài, trong thoáng chốc dường như một ảo giác rằng phụ nữ mới là mà Dụ Gia Trạch sắp cưới.

Ô Mạn chậm rãi ngắm đàn ông mà từ năm hai mươi mốt tuổi, cô dành trọn cả thanh xuân vì .

Nếu xét theo nguyên tắc trao đổi ngang giá, chỉ tính riêng về ngoại hình, cô hề thua thiệt. Sau bao năm trong giới, cô thể khẳng định nam minh tinh thể sánh ngang về diện mạo với Dụ Gia Trạch chỉ đếm đầu ngón tay.

Đặc biệt, khi khoác lên bộ vest cao cấp đặt may riêng cho lễ đính hôn, càng toát lên vẻ tôn quý.

Ô Mạn lên tiếng: “Bộ đồ hợp với .”

Dụ Gia Trạch nắm lấy cổ tay cô: “Đi theo .”

Anh chắn ánh mắt dò xét của những phía , dẫn cô đến nhà kính khuất bên cạnh.

Giữa mùa đông lạnh lẽo, nhà kính vô cùng ấm áp. Những đóa mẫu đơn, sơn , hoa hồng, bách hợp dại đua sắc rực rỡ, tạo nên một mùa xuân giả tưởng.

Dụ Gia Trạch ôm lấy eo cô, kéo cô lòng, cúi đầu, siết chặt vòng tay.

cứ nghĩ em sẽ đến.” Giọng vang lên đỉnh đầu cô. “Không ngờ… cuối cùng em vẫn trái ý .”

Ngữ điệu khó phân rõ vui giận.

Ô Mạn thấy biểu cảm của . Cô khẽ giãy , rời khỏi vòng tay .

“Rượu đổ lên áo .” Giọng cô thản nhiên. “Yên tâm, hôm nay đến để quậy phá.”

Anh nhạy bén nhận cách xưng hô của cô đổi, sắc mặt chợt trầm xuống một nửa: “Vậy rốt cuộc em đến gì?”

Ô Mạn mỉm , giơ ly rượu trong tay lên: “Đương nhiên là để chúc mừng .”

*

Quay ngược thời gian, tại hội quán cao cấp của nhà họ Đường.

Đường Gia Vinh và Ô Mạn đối diện . Cô trang điểm, sắc mặt tiều tụy hiếm thấy so với khi xuất hiện ống kính.

Vì con gái bước chân giới giải trí, Đường Gia Vinh – vốn quá quan tâm đến showbiz – cũng ít nhiều để ý hơn. tuổi tác cao, những chuyện trong giới, ông chỉ xem quên. Tuy nhiên, Ô Mạn ít khiến ông nhớ rõ.

Đương nhiên, vì cô là một nữ minh tinh hạng A, mà vì gương mặt vài nét giống con gái ông . Đồng thời, cũng khiến ông cảm giác quen thuộc, giống như một xưa cũ nào đó.

Vậy nên, ngoài việc để ý đến Đường Ánh Tuyết, ông cũng tiện thể theo dõi Ô Mạn một chút, rằng cô là tình nhân mà vị hôn phu của con gái ông bao nuôi bên ngoài. ông bận tâm.

Là đàn ông, càng hiểu đàn ông. Đặc biệt là trong giới , mấy ai giữ trong sạch. Khi còn trẻ, ông cũng từng bao nuôi vài , thậm chí cho họ những lời hứa hẹn mơ hồ. khi kết hôn, tất cả đều xử lý gọn gàng.

Ông tin rằng Dụ Gia Trạch cũng sẽ như , cần lo lắng.

Chỉ là ông ngờ, nữ minh tinh tự tìm đến tận cửa.

Dã tâm quả thật nhỏ, ngay cả một Dụ Gia Trạch cũng đủ khiến cô thỏa mãn ?

Đường Gia Vinh chậm rãi nhấp một ngụm , âm thầm quan sát cô, mở lời:

“Cô Ô, giữa chúng lý do gì để gặp mặt?”

“Đương nhiên là .” Ô Mạn điềm nhiên , “Bởi vì chuyện liên quan đến hôn sự của con gái ông.”

Quả nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sa-vao-dem-xuan/chuong-56.html.]

Đường Gia Vinh lạnh trong lòng, đặt nắp chén xuống bàn, dứt khoát vòng vo.

“Diễn viên và kim chủ thì thể quan hệ gì? Loại như cô thấy quá nhiều . Từ nghèo giàu thì dễ, nhưng lòng tham sẽ điểm dừng. Khi vở kịch kết thúc, sân khấu sụp đổ, thì cũng nên điều mà rút lui, đừng tự lượng sức.”

Sắc mặt Ô Mạn chút biến đổi, gật đầu đồng tình.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Ông đúng, loại như ông chắc chắn gặp nhiều . Ví dụ như Ngô Ngữ Lan – bà chẳng một trong đó ?”

Ngô Ngữ Lan…

Sắc mặt Đường Gia Vinh thoáng biến đổi. Cái tên , dường như thuộc về thế kỷ , quá nhiều năm ai nhắc đến.

“Ông nhớ cũng là bình thường, vì qua bao nhiêu năm .” Ô Mạn bình thản . “Bà đúng là một kẻ ngu xuẩn như lời ông . Chỉ khác là, điều bà tham lam từ ông, kim cương xa hoa, mà là thứ còn đắt giá hơn – chân tình.”

Đường Gia Vinh trầm mặc.

Bộ não của ông như chiếc máy chiếu cũ kỹ rỉ sét, chậm rì rì, cuối cùng lật một thước phim úa màu theo năm tháng.

Người phụ nữ trong đoạn phim vài nét giống Ô Mạn. Một gương mặt tựa đóa hồng kiều diễm, khiến nghĩ ngay đến những trang viên Châu Âu thế kỷ XIX, ánh hoàng hôn phủ lên làn da trắng mịn, đẫy đà mà mềm mại. Khiến chiếm đoạt thật mạnh mẽ, giữ cách ngắm .

Còn ông , chọn cách đầu tiên.

Với tài lực nhà họ Đường, chinh phục một nữ minh tinh nhỏ bé chẳng việc khó. ông gặp khó khăn chính phụ nữ đó.

Đóa hồng gai, so với những đóa hoa chỉ cần chạm nhẹ là úa tàn, càng khiến lòng ngứa ngáy.

Vậy là suốt hai năm, ông luôn bên cạnh bà , đắm chìm vở kịch lãng tử phong lưu gặp chân ái.

Ông lừa Ngô Ngữ Lan, suýt nữa chính ông cũng lừa.

Mãi đến khi bà rời khỏi giới giải trí để kết hôn với ông, ông mới bừng tỉnh, nhận đùa quá trớn.

Dù hoa hồng đến , nó cũng mọc lên từ bùn đất.

Người thể bên cạnh ông , chỉ thể là những chậu cây cảnh đắt tiền trong phòng khách.

Đường Gia Vinh chăm chú gương mặt Ô Mạn, cuối cùng hiểu cảm giác quen thuộc.

Ông nhấp một ngụm để che giấu sự bối rối trong dòng hồi ức trào dâng.

“… Cô là con gái của bà ?”

“‘Ô’ là họ tự đổi, đây mang họ Ngô.” Ô Mạn thẳng Đường Gia Vinh. “ chỉ là con gái của Ngô Ngữ Lan, mà còn là con gái của ông.”

Tay Đường Gia Vinh run lên, chén rơi xuống vỡ tan.

Nước nóng, nhưng vẫn nóng bằng câu .

Giọng ông run: “Sao thể chứ?! Đứa trẻ năm đó bắt bà phá bỏ !”

Ô Mạn giải thích nhiều, rút từ túi một tờ kết quả xét nghiệm đẩy đến mặt ông . Tờ giấy từng xé nát, đó dán , mặt đầy những vết rách chắp nối.

Đường Gia Vinh vội vàng mở xem—đó là kết quả giám định quan hệ cha con giữa ông và cô.

“Đây là bản báo cáo giữ từ năm đó. Nếu ông tin, thể bệnh viện xét nghiệm bất cứ lúc nào.” Ô Mạn hạ mắt xuống. “Hồ sơ phá thai mà ông thấy năm đó, là do bà hối lộ bệnh viện tư nhân để giả.”

Đường Gia Vinh cầm chặt mép tờ giấy, hồi lâu vẫn thốt lời nào.

“Tại ?”

“Người cao quý như ông đương nhiên hiểu , đối với một nghệ sĩ vùi trong bụi trần, chữ ‘tình’ mới là thứ quan trọng nhất. Diễn kịch nhiều , sẽ tin rằng đời thật sự tồn tại loại tình cảm . Mà ông vô tình cho bà ảo giác đó, bà thể nhẫn tâm phá vỡ giấc mộng .” Ô Mạn khẽ , nụ mang theo những cảm xúc mà Đường Gia Vinh thể hiểu nổi. “Còn , chính là kỷ vật của giấc mộng đó.”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “giấc mộng”.

Đường Gia Vinh nghẹn lời, một lúc mới thở dài khẽ : “Cô thật bướng bỉnh…”

Đến lúc ông mới chậm chạp nhận vết bỏng tay , vội bảo phục vụ mang đá lạnh và thuốc mỡ đến. Ô Mạn ngăn , dịu dàng : “Để .”

xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay già nua nhưng vẫn cao sang của ông , cẩn thận lăn viên đá lên đó.

Đường Gia Vinh sững sờ: “Để nhân viên .”

Ô Mạn lắc đầu, giọng chân thành: “Nhiều năm qua thể báo hiếu cho ông, việc nhỏ là điều nên .”

“…Bà dạo thế nào?”

Do dự một lát, cuối cùng Đường Gia Vinh cũng kìm mà hỏi thăm về Ngô Ngữ Lan.

Ô Mạn mỉm : “Những năm qua, bà vẫn từng quên ông.”

Bao đêm say khướt, bà lảo đảo cô, lẩm bẩm: “Tai mày thật giống ông , mà phát tởm.”

“Bà , bà hối hận khi sinh , vì là sợi dây duy nhất gắn kết giữa hai .”

Mỗi Ô Mạn chịu học nghệ thuật, chọc giận bà , cô sẽ nhốt nhà vệ sinh úp mặt tường. Giọng lạnh lẽo vang lên cánh cửa kính mờ: “Mẹ hối hận … Con từ bỏ những gì vì con ? Sự nghiệp của , tiền đồ của . Mẹ hận thể nhét con trở bụng, để con và ông từng xuất hiện trong thế giới của .”

“Bây giờ bà tìm hạnh phúc mới, kết hôn ở nước ngoài. , cha vẫn là ông. Bà cấm đến tìm ông.”

Đương nhiên là bà cấm nhốt trong viện dưỡng lão ở Los Angeles, đến cả cô là ai còn chẳng nhận .

Bên trong và bên ngoài, Ô Mạn như đang trải qua hai luồng nhiệt độ đối lập. gương mặt cô, chẳng ai thể dù chỉ một chút giả dối.

Mọi thứ cô , dường như đều là sự thật.

Đường Gia Vinh ngẩn ngơ: “Hai … vẫn hận ? Nếu thì tại suốt bao năm qua ẩn danh, đến tìm ?”

Lúc , Ô Mạn cuối cùng cũng để lộ một chút cảm xúc thật—chỉ để màn kịch càng trở nên mỹ.

“Hận ư… Thật cũng . Nên ban đầu định đến tìm ông.”

Đây là câu thật lòng duy nhất của cô từ nãy đến giờ. Nói , Ô Mạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

vẫn đến? Chính là vì chuyện hôn sự của con gái ông.” Cô mở nắp thuốc mỡ, tập trung bôi lên vết bỏng. “Chắc ông cũng quan hệ của với Dụ Gia Trạch, thật kết thúc từ lâu, nhưng đồng ý.”

“Cái gì?!” Đường Gia Vinh nhíu mày, giọng gắt gỏng. “Thằng bé ngang ngược như ?”

“Ông vốn hiểu Dụ Gia Trạch. Anh cố chấp, thông minh. Nếu giấu khỏi nhà họ Đường, khả năng.” Ô Mạn đặt thuốc xuống, nhẹ thổi lên vùng da phồng rộp. “ , Đường Đường là em gái , thể an lòng mà tiếp tục ở bên Dụ Gia Trạch? Chỉ là bao năm qua, ràng buộc quá chặt, bộ hợp đồng đều trong tay . Nếu thoát khỏi, chỉ dựa bản chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ.”

“Những năm qua từng đến phiền ông và nhà họ Đường, vì là một gánh nặng đối với ông. cố kìm nén mong tìm ông. Đặc biệt là khi phu nhân của ông vẫn còn, sự xuất hiện của chỉ càng chướng mắt mà thôi.”

Giọng cô bình tĩnh, nhưng chính vì thế, Đường Gia Vinh càng cảm thấy khó chịu.

“Để dứt khoát cắt đứt với Dụ Gia Trạch, cũng là vì Đường Đường, mong ông thể thừa nhận .”

Đường Gia Vinh trầm giọng: “Con lên .”

Ô Mạn lúc nào nên dừng, cô cúi đầu ngoan ngoãn chỗ cũ, nhường gian cho sự im lặng bao trùm căn phòng.

Một lúc , Đường Gia Vinh chậm rãi : “Những năm qua, thật sự ủy khuất cho con. Nếu con sinh con, sẽ để hai con bỏ mặc bao nhiêu năm như …” ông đổi giọng: “ năm đó, con rốt cuộc danh phận, bây giờ đột ngột công nhận con…”

Ô Mạn đoán , con cáo già tuyệt đối sẽ mềm lòng sự yếu đuối lấy lòng của cô.

từng mong chiêu bài tình cảm thể thành công ngay. Trong kế hoạch của cô, đây chẳng qua chỉ là bước đệm mà thôi.

… phu nhân Đường mất vì suy thận, đúng ?”

Cô đột nhiên lên tiếng.

Ô Mạn đột ngột hỏi.

Lúc , khi tin từ lời tán gẫu của Hà Tuệ Ngữ, cô cũng chẳng mấy để tâm. Mọi chuyện của nhà họ Đường, cô .

khi điều tra sâu hơn, cô mới phát hiện rằng nhánh bên của Đường Đường mắc chứng viêm cầu thận di truyền. Và Đường Ánh Tuyết nguy cơ mắc bệnh cao.

Chính vì , bao năm qua, nhà họ Đường nâng niu Đường Đường như một bông hoa trong lồng kính, lo sợ cô bé va chạm, thậm chí một tia nắng gắt hơn bình thường, một cơn gió mạnh hơn một chút, bất cứ sự khắc nghiệt nào của thế gian cũng thể tổn thương cô bé.

Còn về lý do tại bước chân giới giải trí, Ô Mạn rõ. cô đoán, một "giam cầm" quá lâu sẽ thu hút bởi đám đông như thể đó là sự cám dỗ c.h.ế.t .

Mà Đường Gia Vinh, luôn cưng chiều con gái hết mực, dĩ nhiên sẽ chiều theo mong của cô bé.

Khi nhắc đến chuyện , sắc mặt Đường Gia Vinh tối , ông gật đầu.

"Những năm qua, thể chất của Đường Đường vốn yếu ớt, sống vất vả." Đường Gia Vinh khẽ thở dài. "Vậy nên càng thể để nó kích động. Nếu nhận con nhà, con bé sẽ chịu nổi ."

Ô Mạn nên diễn tả cảm giác của lúc như thế nào.

Người đàn ông , dù cùng huyết thống với cô, nhưng cô chẳng thể nào liên hệ ông với hai chữ "cha ruột".

Trong mắt cô, từng là vực sâu mà cô tránh xa bằng giá.

Hiện tại, cô đang gắng sức trèo lên từ vực sâu của Dụ Gia Trạch, bốn bề đều là đồng bằng, cô thể đánh gục từ phía bất cứ lúc nào. Thế nên, cô nhanh chóng tìm một cái hố để nhảy xuống. Và nếu nhảy, thì vực sâu ngày xưa cũng thể trở thành một con đường sống.

Chỉ điều, khi rơi xuống, cô sẽ đập tan tành.

Giống như bây giờ, cô đang chứng kiến rõ ràng tình yêu dạt dào mà ông dành cho đứa con khác.

Không sợ thiếu, chỉ sợ phân chia đồng đều. Cô thà từng thấy, để thể tự thuyết phục rằng ông là một kẻ đáng khinh, lạnh lùng, ích kỷ.

hóa , như cũng yêu thương con cái.

Chợt, cô nhớ buổi tiệc từ thiện năm , nhớ đến tấm thẻ phòng khách sạn. Nắm tay cô siết chặt đến mức tê dại.

Một chiếc roi lửa quất thẳng đỉnh đầu, Ô Mạn cắn chặt răng, nhân lúc rút một bản báo cáo từ trong túi để che giấu cơn run rẩy thể khống chế.

"Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của . Chức năng thận của bình thường. Giữa chị em, tỷ lệ thích ứng thận cao. Nếu em thật sự phát bệnh, thể hiến một quả thận cho Đường Đường. Đó là điều kiện để bước nhà họ Đường. Ông thấy thế nào?"

Thân thể cô, chính là con bài trao đổi của cô.

Mười năm là thế, mười năm vẫn .

Cô chỉ là một nhỏ bé, thể chủ trời đất, nhưng ít nhất, cô chủ chính .

" chỉ cần một danh phận, những thứ vật chất khác, cần. Điều sẽ gây tổn hại gì đến Đường Đường. Thực tế mà , cô vẫn là con gái duy nhất của ông."

Không vì cô rộng lượng gì, mà cô chỉ đang suy tính từ góc độ của bước vòng xoáy , ít nhất cô cuốn quá sâu. Cô cần tranh thủ nhiều tự do nhất thể.

Đường Gia Vinh im lặng hồi lâu, đó mới chậm rãi hỏi:

"Con chắc chắn chứ?"

Ô Mạn hề do dự gật đầu, nở nụ tự nhiên, chút gợn sóng.

"Với tư cách là chị, quan tâm đến em gái, chắc hẳn Đường Đường cũng sẽ vui lòng đón nhận."

Ngoài bộ phim Xuân Dạ , lẽ đây là thứ hai cô diễn xuất xuất thần đến .

Trong vở kịch cuộc đời , cô vai một đứa con riêng oán trách điều gì, khao khát trở về gia đình, tràn đầy kỳ vọng ngây thơ và vị tha với cha và em gái.

"Chuyện , thể với Đường Đường." Đường Gia Vinh trầm ngâm một lúc, cuối cùng quyết định.

"Nếu khôi phục phận, thì chọn một thời điểm hảo, thể chút sai sót. Con chịu thiệt thòi nhiều năm, ít nhất , để con thể đường hoàng trở về, rạng rỡ và vinh quang."

Nghe Đường Gia Vinh những lời giả tạo đó, Ô Mạn phối hợp nở nụ cảm kích.

"Cảm ơn cha."

Cô xem nó như một câu thoại trong kịch bản, mà .

Ba giờ chiều, một chiếc Maybach trang trí bằng hoa chạy cổng chính của dinh thự nhà họ Dụ, đỗ trong gara.

Ngay đó, Đường Ánh Tuyết, cũng chính là Đường Đường, khoác tay Đường Gia Vinh bước xuống xe.

Lúc , trong nhà kính trồng hoa, Dụ Gia Trạch vẫn đang giữ c.h.ặ.t t.a.y Ô Mạn, ánh mắt u ám cô chằm chằm.

“Chuyện ?”

Sắc mặt Ô Mạn hề đổi: “Nghĩa đen mà hiểu.”

“Em cố tình buồn nôn ?”

vẫn câu đó, giỏi hành động theo cảm tính.” Ô Mạn nhiều lời, giữ thẳng lưng, lướt qua , “Một lát nữa sẽ hiểu thôi.”

Dụ Gia Trạch siết chặt lấy khuỷu tay cô, định gì đó, nhưng cửa nhà kính vang lên tiếng gõ.

“Thiếu gia, ông chủ đang giục qua đó, Đường tiểu thư và Đường đều đến .”

Ngón tay Dụ Gia Trạch siết , bóp chặt lớp áo khoác của cô.

Ô Mạn đối diện với ánh mắt hung dữ của , từng chút một, rút khuỷu tay khỏi đầu ngón tay .

Cô nở nụ rực rỡ, nhón chân lên, ghé sát bên tai , thì thầm—

“Đừng đến trễ nhé, em rể của .”

Loading...