Sa Vào Đêm Xuân - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-02-18 12:08:18
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức về việc Dụ Tinh nghi ngờ trốn thuế nhanh chóng thế đoạn video của Ô Mạn và Truy Dã, trở thành chủ đề nóng mạng. So với những bộ phim táo bạo mang tính giật gân, giao dịch tiền bạc của giới thượng lưu sức ảnh hưởng rộng hơn và dễ dàng khơi dậy tâm lý thù ghét giàu trong công chúng, tạo nên làn sóng tranh cãi dữ dội.

Để ngăn chặn vụ việc đẩy quá xa, dẫn đến việc các cơ quan chức năng cuộc điều tra, Dụ Gia Trạch chỉ thể tìm cách dìm tin hot search. Anh thậm chí còn dùng chính chiêu thức mà Ô Mạn từng áp dụng – chuyển hướng sự chú ý bằng cách tung tin đồn về nghệ sĩ trướng của Dụ Tinh cho cánh paparazzi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

đem vật hi sinh, ai khác chính là nữ chính thực sự trong đoạn video mờ – Phó Tĩnh Nhã.

paparazzi chụp cảnh khách sạn cùng một đạo diễn gia đình. Sự nghiệp diễn xuất mới lóe lên chút tia sáng ngay lập tức nhấn chìm trong tai tiếng "tiểu tam".

Kết cục của việc đàm phán với hổ dữ chính là thế. Khi còn giá trị lợi dụng, hổ sẽ nâng đỡ, nhưng khi mất hứng thú, nó sẽ ngần ngại đ.â.m lưng một nhát chí mạng.

, khi Ô Mạn trong video chính là cô , cô thậm chí còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện trả thù.

Cô sớm lường ngày Phó Tĩnh Nhã sẽ ngã đau như . Và giờ thì quả báo đến . Kẻ ác đấu với , chẳng ai đáng thương cả.

Chỉ tiếc rằng, Phó Tĩnh Nhã chỉ là một diễn viên hạng ba vô danh, dù vướng scandal chấn động chăng nữa, dư luận cũng chỉ hóng hớt vài ngày nhanh chóng dời sự chú ý sang vụ trốn thuế của Dụ Tinh.

Thế nhưng, lẽ vận của Dụ Gia Trạch thực sự quá . Không bao lâu , tin tức Xuân Dạ lọt danh sách đề cử Cành Cọ Vàng Cannes chính thức truyền về nước, giúp giảm bớt áp lực dư luận.

Ban đầu, tin tức thể sẽ gây nhiều chú ý, nhưng nhờ sự kiện "đầy màu sắc" đó, độ hot của nó tăng vọt theo cấp nhân. Đội ngũ quảng bá phim vui mừng khôn xiết, cần bỏ quá nhiều chi phí khiến bộ phim nổi đình nổi đám.

Người vui nhất hiển nhiên là Uông Thành. Dù ông luôn đặt kỳ vọng cao Xuân Dạ và sớm tuyên bố sẽ nhắm đến giải thưởng lớn, nhưng con đường của bộ phim quá gian truân, khi kết quả chính thức công bố, ai dám chắc chắn điều gì.

Vậy nên, ngay khi tin tức xác nhận, ông lập tức gửi một bao lì xì lớn nhóm chat đoàn phim. Hơn nữa, còn hào phóng, gửi lượng bao lì xì đủ cho tất cả .

Chưa đầy một phút , nhóm chat vốn dĩ yên tĩnh như hồ nước phẳng lặng bỗng nhiên sôi động hẳn lên. Thông báo nhận lì xì xếp thành một hàng dài. đến cuối cùng, vẫn còn hai bao lì xì ai nhận.

Uông Thành cau mày:

— "Ai nhận ?"

Mọi đồng loạt tag:

— "@Ô Mạn, @Truy Dã, hai gì thế hả!"

Hai kịp nhận lì xì lúc đang bận gọi điện cho .

Truy Dã xong một cảnh, nhân lúc nhân viên hậu trường điều chỉnh ánh sáng, vội trốn phòng hóa trang gọi video cho Ô Mạn, nhưng cô chuyển sang cuộc gọi thoại.

Từ háo hức ban đầu đến thất vọng khi thấy màn hình đen, giọng lập tức chuyển sang ủ rũ.

— "Đã mấy ngày gặp , chị còn cho nữa."

Ô Mạn hờ hững đáp:

— "Bên tiện."

Thực tế, cô đang căng thẳng đến mức tim nhảy ngoài.

Lúc Truy Dã gọi tới, xe của cô lăn bánh sân bay. Chuyến bay đến chỗ sẽ cất cánh trong vòng một tiếng nữa.

Truy Dã hề gì về chuyện . Cô thể để lộ bí mật phút chót. Lẽ cô định trực tiếp tắt máy, nhưng nỡ, đành cắn răng chuyển sang cuộc gọi thoại.

Truy Dã truy hỏi, chấp nhận lý do của cô, đó hớn hở :

— "Tưng tưng tưng tưng~ Chúc mừng chị nhé, nữ chính xuất sắc nhất Cành Cọ Vàng!"

Ô Mạn khẽ , lắc đầu:

— "Chỉ là phim đề cử thôi, giải thưởng của riêng ."

— "Chị thế là sai . Bộ phim chẳng chị đóng ? Nếu đổi khác, chắc hiệu ứng như ."

Câu bất giác khơi dậy sự tò mò trong lòng Ô Mạn.

— "Vậy nếu lúc đó đạo diễn Uông chọn mà là khác thì ?"

Cảnh phim nhiều phân đoạn mật. Nếu là một nữ diễn viên khác, thể thoải mái diễn cùng ?

Đây là ẩn ý trong lời cô.

Truy Dã khựng vài giây, đáp:

— "Nếu ông chọn chị, sẽ cố hết sức thuyết phục ông . Nếu vẫn , cũng tôn trọng quyết định đó. sẽ tiếp tục diễn vì từ lâu ông nhắm cho vai Trần Nam. Dù là để cảm ơn sự tin tưởng của ông thành công việc của , đều sẽ diễn trọn vẹn vai ."

Ô Mạn im lặng hồi lâu nhẹ giọng đáp:

— "Ừm."

— "…Chị giận ?"

giận. cô giận chính là bản .

Cậu là một diễn viên, dù là cảnh mật bất kỳ thể loại cảnh nào khác, đối với đều gì khác biệt. Vì đó là công việc của . Cũng giống như cô, cô cũng sẽ đối mặt với những tình huống tương tự.

Trước đây, cô từng hẹn hò với một diễn viên, nên cô bao giờ suy nghĩ đến vấn đề . Ngược , cô luôn là yêu cầu chấp nhận.

Đến bây giờ, khi vai trò đảo ngược, Ô Mạn phát hiện bản dường như cũng Dụ Gia Trạch đồng hóa.

Trong lòng cô, cũng dần nảy sinh ý niệm chiếm giữ Truy Dã.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh diễn những phân đoạn tình cảm với phụ nữ khác, cô liền cảm giác giống như những lúc sắp chìm giấc ngủ, bỗng dưng thấy tiếng vo ve của muỗi bên tai, bực bội đến mức chỉ vung tay xua đuổi.

Thực tế thì con muỗi nào cả, đó chỉ là ảo giác do lòng ích kỷ và sự chiếm hữu của con tạo .

Ô Mạn hiểu rõ điều , nên chỉ thể kìm nén khó chịu trong lòng và :

"Không . cũng là diễn viên, hiểu mà."

Bầu khí vì câu hỏi đột ngột mà trở nên chút kỳ lạ. Cả hai đều chìm dòng suy nghĩ của riêng , ai vội lên tiếng.

Sau đó, Truy Dã thấy một giọng nữ vang lên từ phía cô:

"… hành khách chuẩn lên máy bay."

Cậu đang thất thần, chỉ vô tình nửa câu .

Cậu ngạc nhiên hỏi: "Chị, chị đang ở sân bay ?"

Ô Mạn giật , nhanh trí đáp: "Chẳng Xuân Dạ đề cử ? định bay sang LA báo tin vui cho ."

Thực cô cũng kế hoạch , chỉ là nó xếp việc đến thăm đoàn phim bất ngờ.

Truy Dã chợt hiểu : "Thì chị ở LA… Thế mà đây đến đó , đúng là đáng tiếc. Đợi chị nhận giải xong, sẽ cùng chị một chuyến, chính thức đến thăm bà."

Ô Mạn do dự một chút, bổ sung: "Bà mất trí nhớ, đang sống trong viện dưỡng lão. Dù cùng , bà cũng nhận . Vì đến cả , bà cũng nhớ nổi."

Truy Dã im lặng, dường như gì khi vô tình chạm nỗi đau của cô.

Ô Mạn nhẹ, cố tình như chuyện gì: "Hơn nữa, cũng chắc là thể nhận giải, cứ như sắp xếp ."

Truy Dã lập tức phản bác:

"Dù chị đoạt giải , chị vẫn luôn là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng ."

Ngồi trong phòng chờ hạng thương gia vắng lặng, câu trả lời đầy chắc chắn của , mặt Ô Mạn bỗng chốc đỏ bừng.

Ô Mạn lén liên hệ trợ lý của Truy Dã, mượn cớ gửi đồ để hỏi thăm địa chỉ khách sạn đang ở.

Sau khi xuống máy bay và lấy hành lý, cô đoán giờ chắc Truy Dã cũng xong và trở về khách sạn, liền lập tức bắt xe chạy đến.

Trên đường , điện thoại cô liên tục rung lên, từng tin nhắn một đều đến từ Truy Dã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sa-vao-dem-xuan/chuong-64.html.]

" bù về, thấy tin chị báo lên máy bay. Giờ chị đang gì? Đang ngủ hả?"

"Xem là ngủ [icon heo con.jpg]. Đem gối cổ và gối lưng theo ? Ngồi lâu thế mà thì sẽ khó chịu đấy."

" tẩy trang xong về khách sạn . Hôm nay khá nhẹ nhàng, thấy mệt chút nào. mà, 12 tiếng một ngày là gì."

Ô Mạn tin xong chỉ nhếch môi lạnh, bởi ở khung chat khác, trợ lý của Truy Dã gửi một bức ảnh—

Cậu trong xe riêng, đầu nghiêng sang một bên ngủ , giữa hàng chân mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.

" ngủ đây. Chị thức dậy nhớ nhắn tin cho nhé. À , đừng lười mà bỏ bữa máy bay. Dạ dày chị cần chăm sóc kỹ."

"Ngủ ngon, chị. Miss you."

Thằng nhóc lải nhải cả một tràng dài những chuyện vụn vặt, mà Ô Mạn hề thấy phiền, còn nhiều xe, mỗi đều nảy sinh thôi thúc nhắn .

Cô cố gắng kiềm chế bản , tắt màn hình điện thoại, ngoài cửa sổ, những bóng cây lướt qua vun vút.

Tâm trạng nóng lòng gặp còn mãnh liệt hơn cả những tàn ảnh đang trôi qua ngoài .

Nhóc con, cũng nhớ .

Rất gặp .

Chiếc xe dừng khách sạn nơi Truy Dã đang ở. Ô Mạn kéo chặt khẩu trang, lén lút như kẻ trộm đặt một phòng cùng tầng, cầm thẻ phòng quẹt thang máy lên lầu.

Thang máy chạy êm ái lên , nhưng đến giữa chừng thì dừng . Một cô gái tóc vàng mắt xanh, ăn mặc bốc lửa bước .

Ô Mạn liếc cô hai , cảm thấy quen mắt.

Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng cô định tới, cả hai cùng bước , Ô Mạn mới chợt nhớ —hình như cô từng xuất hiện trong một bộ phim hành động Hollywood nào đó.

Vậy là cô cũng tham gia bộ phim hợp tác ?

Ô Mạn đang nghĩ vu vơ thì chợt nhận một điều —cô gái nóng bỏng đang cùng hướng với cô.

…?

Cô bất giác chậm , mắt thấy cô gái vẫn sải bước thẳng tiến cho đến khi dừng một cánh cửa phòng.

Đó chính là điểm đến của cô—phòng của Truy Dã.

Ô Mạn theo phản xạ nấp góc, lén lút quan sát. Cô gái tóc vàng giơ tay gõ cửa, còn nhắn tin bảo rằng chuẩn ngủ thì lâu mở cửa.

Hơi thở của cô khựng .

Khoảng cách giữa họ khá xa, Ô Mạn rõ họ gì, chỉ cảm nhận thái độ của Truy Dã lạnh nhạt. điều đó cản nổi cô gái , thậm chí còn vẻ lao thẳng trong phòng.

Không thể !

Ô Mạn siết chặt nắm tay, dứt khoát bước khỏi góc tối.

Truy Dã lập tức nhận cô, đồng tử co , lắp bắp gọi: “C… chị…”

Cậu nên vui mừng hoảng sợ, bối rối liếc cô gái tóc vàng lùi khung cửa thêm vài centimet, như chứng minh sự trong sạch của .

“Chị, chị …”

Ô Mạn giơ tay động tác “STOP”: “Bỏ qua mấy câu mở đầu cũ rích đó . Tốt nhất là im lặng.”

Cô gái tóc vàng sang Ô Mạn, ánh mắt dò xét, hỏi Truy Dã: “Who is she?”

Ô Mạn cướp lời : “I got a package over here for him.”

Cô gái tóc vàng ngơ ngác: “Whatttt? … You are a courier?”

Ngay cả Truy Dã cũng bối rối thì thầm: “Chị, chị gửi cái gì đến đây ? Có thứ gì để ở quầy lễ tân ?”

Ô Mạn trợn mắt, bước lên một bước, nắm lấy cổ áo và kéo xuống.

Cô nhẹ nhàng cắn bên má , kề sát đặt một nụ hôn lên đó, mơ hồ :

“Đây là món quà mà Ô Mạn tiểu thư nhờ chuyển phát đến cho .”

Sau đó, cô buông tay, khiêu khích liếc cô gái tóc vàng: “He is my boy.”

Cậu là của .

“Yep…” Truy Dã đờ mất một giây, lập tức phản công, nắm lấy tay cô nữa, cúi đầu ôm lấy cô, đến mức còn mặt mũi: “She’s my owner.”

, thuộc về cô .

Sau khi cô gái tóc vàng lủi thủi bỏ , Ô Mạn lập tức đổi sắc mặt.

truy hỏi tại nửa đêm phụ nữ đến tìm , cũng hỏi lý do vì mở cửa, mà chỉ thản nhiên :

“Bây giờ món đồ mà Ô Mạn tiểu thư gửi giao đến, công việc của hôm nay kết thúc . Vị , chúc ngủ ngon.”

Cô nhét tay túi, xoay về phòng của .

Truy Dã hoảng hốt theo, như b.ắ.n rap với tốc độ siêu nhanh:

“Chị ơi, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi! vẫn luôn ngoan mà! Đừng với Serena gì, ngay cả một cọng lông chân cũng ! thật sự định ngủ , nhưng cô bỗng nhắn tin để quên đồ ở chỗ cô , còn bảo là cửa phòng , thế nên còn cách nào khác, đành mở cửa xem một chút…”

Ô Mạn , khóe môi bất giác cong lên.

Cô quẹt thẻ mở cửa phòng, đầu tít mắt, nháy một cái đầy trêu chọc.

“Ngốc nghếch.”

Truy Dã thoáng sững sờ, nhưng lập tức phản ứng, nhanh như chớp chắn cánh cửa sắp đóng .

Cậu buồn bất lực: “Này, chị gái giao hàng, khiếu nại chị đấy.”

“Cậu khiếu nại cái gì? giao xong hàng mà.”

Cậu dụ dỗ: “Vậy chị thêm ngoài giờ ? Nếu sẽ khiếu nại chị việc tận tâm.”

Ô Mạn nhướng mày, trêu ghẹo hỏi: “Được thôi, gửi cái gì?”

Truy Dã bất ngờ kéo cửa, lách trong đá cửa , thuận thế đẩy Ô Mạn áp sát bức tường bên cạnh, một loạt động tác liền mạch chút kẽ hở.

Phòng kịp cắm thẻ nên tối om. Cậu hít lấy hương thơm cổ cô, thấp giọng đầy ám :

“Phiền chị giúp gửi một nụ hôn cho Ô Mạn tiểu thư, ?”

Cô giả vờ khó xử: “Để nghĩ…”

Chưa kịp hết câu, đôi môi Truy Dã cúi xuống chiếm lấy.

Đầu lưỡi cô kẻ xâm lược bá đạo kìm giữ, mạnh mẽ mà dịu dàng phá tan bức tường ngăn cách.

Cô nắm chặt áo len của , luồng tĩnh điện từ đầu ngón tay truyền khắp cơ thể, từ bụng lan đến tận vỏ não, khiến cô mềm nhũn dựa .

Truy Dã vội đỡ lấy cô, nhưng đôi tay che chở nhân cơ hội chuyện . Cậu len lén luồn tay trong lớp áo len, say mê chạm làn da mềm mại của cô.

Cậu kìm nén thở hỗn loạn cùng dục vọng trào dâng, khẽ thì thầm bên tai cô:

“Xin , thể đổi thứ gửi ?”

Ô Mạn cả choáng váng, mơ hồ hình bóng của trong bóng tối.

Hai cơ thể gần như kẽ hở, cọ nhẹ gò má cô, bật trầm thấp:

“Một nụ hôn là đủ. gửi cả bản cho cô .”

Loading...