Sa Vào Đêm Xuân - Chương 85: Nhật Ký Nuôi Chim (Phần 7)
Cập nhật lúc: 2025-02-20 13:14:11
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ô Mạn đương nhiên sẽ vì một câu của Dụ Gia Trạch mà từ bỏ. Cô cảm thấy vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nghĩ đến việc còn đang đói bụng, cô lục tung bếp tìm hai gói mì ăn liền, gọi thêm một ít rau xanh mang đến. Cô thể hiện thành ý của —dù hiện tại chỉ nấu mì, nhưng dù cũng là đồ cô tự tay , vẫn hơn gọi đồ ăn ngoài.
Dụ Gia Trạch tỉnh dậy vì đói.
Xuống lầu, lập tức ngửi thấy mùi hương tràn ngập khắp phòng khách, bụng nể mặt mà kêu rột rột.
Ô Mạn đeo tạp dề, bưng một tô mì ăn liền cay nóng hổi, bên trong còn cà chua, rau xanh và một quả trứng chần.
“Ngài chắc chắn đang đói, nấu chút mì, ăn một chút nhé?”
Dụ Gia Trạch gì, nhưng chủ động về phía bàn ăn. Khi lướt qua thùng rác, thấy bên trong mấy bao t.h.u.ố.c lá và mấy chiếc bật lửa vứt bỏ.
Ô Mạn cố tình ném đó để thấy.
là con quạ nhỏ ranh mãnh.
Thực , ngay khoảnh khắc đó, Dụ Gia Trạch hết giận. thích dáng vẻ cô cố tỏ ngoan ngoãn, dựa dẫm , nhưng sâu bên trong vẫn chút cam lòng.
Cái cảm giác như một con thú nhỏ mắc kẹt, giãy giụa giữa phục tùng và phản kháng, khiến đặc biệt hứng thú.
“ thề là từ nay sẽ hút thuốc nữa. Ngài cho thêm một cơ hội ?”
Thấy xuống cầm đũa, Ô Mạn dè dặt lên tiếng thăm dò.
Dụ Gia Trạch ánh mắt đầy mong chờ của cô, cố tình trả lời ngay, chậm rãi ăn hết tô mì cuối cùng mới thản nhiên :
“Được thôi.”
Lời dứt, chút hối hận vì dễ dàng để cô tiếp tục bộ phim . Nghe bộ phim sẽ lâu, mà địa điểm còn ở Đại Lý, giao thông cực kỳ bất tiện.
Anh vốn bao giờ đặc biệt đến thăm ai phim trường, chỉ ghé qua nếu tiện đường. Mà kiểu thăm phim trường đổi máy bay đổi xe như thế , căn bản chẳng nghĩ tới.
Vậy nên, trợ lý của thể ngờ rằng một đêm khuya nào đó, nhận tin nhắn từ ông chủ: “Đặt vé máy bay đến Vân Nam.”
Hai ngày khi xuất phát, Dụ Gia Trạch gọi video cho Ô Mạn, cố tình giấu chuyện sắp đến thăm phim trường.
Ô Mạn vội vã leo lên xe chuyên dụng để bắt máy. Lúc , cô vẫn đang trong thời gian chờ , mặt còn giữ nguyên lớp trang điểm của nhân vật.
Cô vai một cô gái Miêu giỏi sử dụng cổ độc. Trên đầu đội một chiếc mũ bạc nặng nề, viền của mũ một hàng chuông leng keng, theo từng cái chớp mắt của cô mà vang lên thanh thúy, tựa như chuông gió hiên nhà.
Đôi mắt Ô Mạn vì viền mũ che khuất một nửa, khiến ánh của cô càng thêm quyến rũ, như đang ẩn giấu điều gì đó.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Dụ Gia Trạch quan sát cô từ xuống mấy giây, nhíu mày:
“Đây là tạo hình gì ?”
Ô Mạn thật thà đáp: “Là trang phục dân tộc mà, ?”
“Chẳng chút nào.”
Trong đầu lập tức ghi chú: Ngày mai tìm stylist chuyện cho lẽ.
Ô Mạn lúng túng đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, phong cảnh ở Vân Nam lắm! Hôm qua ít cảnh nên tranh thủ dạo ở cổ trấn Đại Lý, còn ghé qua Nhĩ Hải nữa. Nước xanh trong vắt, lẫn chút tạp chất nào!”
Dụ Gia Trạch hờ hững ừ một tiếng: “Đi một ? Hay ai cùng?”
“Đi với trợ lý.” Ô Mạn nhăn mặt, “Cảnh thì , nhưng đồ ăn cay lắm. Chắc hợp khẩu vị của ngài đấy.”
Câu tâm trạng Dụ Gia Trạch thoải mái hơn hẳn.
“Vậy thì em dẫn ăn .”
Ô Mạn sững : “Ngài sẽ đến ?”
“Sao thể chứ?” Anh thản nhiên dối, “ bận lắm.”
“À… thế để gửi cho ngài ít nấm kê tông đóng hộp nhé? Đặc sản ở đây đấy, cay một chút, ngài thử xem .”
Cô chống cằm, tiến gần màn hình hơn. Dụ Gia Trạch cô ngửa đầu ngáp một cái, gò má phồng lên, trông đáng yêu đến mức khiến chỉ đưa tay nhéo thử xem cô sẽ kêu đau thế nào.
Ngay khoảnh khắc đó, suýt nữa đổi vé máy bay, lập tức bay đến gặp con chim nhỏ của .
kìm , giả vờ hỏi bâng quơ:
“Vậy đặc sản quê em là gì? ăn đặc sản quê em.”
“À, cái thì bây giờ cũng thể gửi cho ngài .” Ô Mạn nghĩ một lát kể vài món ăn mà cô nhớ nhung, “… Khuya mà nhắc tới, nước miếng sắp chảy luôn đây.”
Nói một lúc, cô nhận Dụ Gia Trạch ở đầu dây bên cúi đầu thèm , bèn im bặt.
Cô ngờ rằng hai ngày thấy xuất hiện ở phim trường. Hơn nữa, trong tay xách đúng những món mà cô nhắc đến trong video call hôm đó.
“Cảnh hôm nay xong ?”
Anh hỏi phủi bụi áo, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Ô Mạn còn kịp phản ứng, theo phản xạ gật đầu một cái, dúi tay một đống túi thức ăn.
“Ngài… là đến ?”
Cô ôm lấy mấy túi đồ nặng trịch, đầu đội mũ bạc theo gió khẽ vang lên tiếng leng keng, âm thanh nhẹ bẫng mà vui tai.
“Không em ở đây hương vị mà thích ? Vậy nên đến thử xem.”
Trợ lý bên cạnh đảo mắt trắng dã. Mỗi ngày đều ăn cơm công ty giống đến phát ngán, chẳng bao giờ thấy sếp quan tâm chuyện ăn uống. Bây giờ bày đặt chuyên gia ẩm thực? là buồn c.h.ế.t mất.
Ô Mạn sững , gật đầu đáp: “Ngài đúng là… thích ăn cay.” Cô tháo mũ bạc xuống, “Ngài đợi một chút, tẩy trang xong sẽ ngay!”
Cô quần áo thường ngày, dự định đưa Dụ Gia Trạch dạo quanh cổ trấn Đại Lý. Nhà hàng mà cô và trợ lý từng ăn cũng trong đó, tiệm lâu đời danh tiếng gì, mà chỉ là một quán ăn cô vô tình phát hiện khi rẽ ngõ nhỏ.
Khi họ bước qua cổng thành khắc hai chữ “Đại Lý”, ánh đèn sáng rực rỡ. Đám đông chen chúc khiến họ vô thức xích gần .
Dụ Gia Trạch nhíu mày khó chịu: “Sao đông ?”
“Đây là khu du lịch mà, ban đêm chắc chắn sẽ đông.”
Ô Mạn cũng hoảng. Hai ngày khi cô đến ban ngày, đường phố vẫn còn khá thoáng, đông nghịt thế .
Cô định tiếp tục bước lên phía , nhưng bất ngờ cảm thấy một bàn tay vươn từ túi áo khoác dày, nắm lấy tay cô nhét trở túi áo của .
“…?” Ô Mạn ngẩn . Dụ Gia Trạch vẫn thẳng về phía , một cách thản nhiên: “Người đông quá, em mà đẩy thì tìm ? Phải giữ thật chặt mới .”
Tay lạnh, cả túi áo cũng lạnh ngắt dù ủ lâu.
khoảnh khắc đó, cô thấy ấm áp.
Dựa theo trí nhớ, Ô Mạn dẫn đến nhà hàng đó.
Đây là một quán ăn tư nhân nhỏ sân vườn bên ngoài. Vào mùa hè, chủ quán sẽ bày vài bộ bàn ghế để khách ăn ngắm dãy núi Thương Sơn ở phía xa. bây giờ là mùa đông, dù khí hậu Đại Lý lạnh như những nơi khác, nhưng ngoài trời ăn vẫn chút khó chịu.
Lúc qua giờ cơm, dạo phố thì đông nhưng nhà hàng khá vắng khách. Hai chọn một bàn gần cửa sổ sát đất, thể sân nhỏ.
Dụ Gia Trạch chú ý thấy giữa nhà hàng một sân khấu nhỏ, sàn đặt một cây đàn guitar và một chiếc ghế trống.
Nhìn theo ánh mắt của , Ô Mạn giải thích: “Quán biểu diễn nhạc dân ca, nhưng chỉ mở những giờ cao điểm.” Cô tiếc nuối: “ đến hai mà đều gặp may, nào.”
“Chuyện đơn giản.”
Dụ Gia Trạch dậy về phía quầy, thì thầm vài câu với chủ quán. Chẳng bao lâu , điềm nhiên chỗ .
“Cứ đợi xem.”
Chẳng bao lâu , cùng với những món ăn mang lên, còn một ca sĩ.
Ô Mạn ngạc nhiên: “Là mời riêng đến để hát cho chúng ?”
Dụ Gia Trạch khẽ: “Chim nhỏ , em cần một điều— thế giới , gì mà tiền giải quyết . Cô chỉ hát riêng cho chúng , mà em còn thể tùy ý chọn bài nữa.”
Ca sĩ xong liền cạn lời, vội vàng bổ sung: “ cũng hát tất cả các bài nhé… KTV cũng đầy đủ hết bài mà.”
Giọng của cô chút kỳ lạ, phát âm tiếng phổ thông chuẩn lắm.
Ô Mạn tò mò: “Chị là Hồng Kông Đài Loan ?”
“ !” Nữ ca sĩ vén tóc, : “ là Hồng Kông, đây thường hát rong phố ở khu Causeway Bay. Hát mãi cũng chán, nên qua đại lục dạo một vòng. Đại Lý là điểm dừng chân đầu tiên của , ai ngờ nơi thoải mái quá, thế là cứ ở mãi nữa.”
Ô Mạn bất giác nhớ thời gian hơn một năm , khi cô lang bạt trong một đoàn ca múa hạng ba chỉ để kiếm miếng ăn. Cuộc sống lúc đó cũng đầy bấp bênh, phiêu bạt ngừng. ngoài việc tiền , thì thứ đều vui— ràng buộc, tự do rong ruổi khắp nơi.
tiền chính là vấn đề lớn nhất.
Xét ở một mức độ nào đó, câu của Dụ Gia Trạch hề sai. Ai mà thoát khỏi tục lệ đời thường chứ? Dù nữ ca sĩ phóng khoáng đến , tối nay vẫn vì mấy tờ tiền mà biểu diễn riêng cho bọn họ. Dù yêu cầu hát bài Hai con hổ, cô cũng giả bộ điên khùng mà hát theo.
Ô Mạn chợt dâng lên cảm xúc khó tả, bình tĩnh , : “ cũng yêu cầu bài nào cụ thể, chị cứ hát bài nào mà chị tâm đắc nhất .”
Nữ ca sĩ cầm đàn guitar lên, chỉnh micro, ngoài sân, trầm ngâm một lúc : “Núi Thương tuyết rơi, sẽ hát một bài hợp với khung cảnh . Tên bài hát là Si Tình Ti.
Cô cúi đầu, khẽ gảy một đoạn dạo đầu, cất giọng trầm ấm cất lên:
“Mộng còn tan,
Mùa đại hàn ve vẫn ngân vang,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sa-vao-dem-xuan/chuong-85-nhat-ky-nuoi-chim-phan-7.html.]
Đêm đến tuyết gió,
Mưa rơi tí tách gọi mời…”
Lời bài hát bằng tiếng Quảng Đông, bọn họ thật sự hiểu rõ, nhưng Ô Mạn chỉ cảm nhận giai điệu ẩn chứa chút bi thương, day dứt đến khó tả.
Dụ Gia Trạch thì chẳng mấy hứng thú, bài hát còn xong, giơ tay hiệu cho nữ ca sĩ dừng .
“Cô hát cái gì ? Mất cả hứng.”
Nữ ca sĩ lập tức im bặt. Ô Mạn vốn đang đắm chìm trong giai điệu, thấy khó chịu thì cũng dám gì, bèn hòa giải: “Hay là ăn nữa, ngoài dạo nhé?”
Dụ Gia Trạch vươn tay qua bàn, lướt nhẹ qua khóe mắt cô, giọng điệu đầy ẩn ý: “Anh nghĩ chúng thể về khách sạn.”
Mặt Ô Mạn lập tức đỏ bừng, cúi đầu lùa vội một miếng cơm.
Hai rời khỏi nhà hàng, chuẩn khỏi khu cổ trấn. Khi ngang qua đường Phục Hưng, họ phát hiện những dòng đông đúc lúc nãy đều tụ tập ở đây.
Dưới chân núi Thương phủ đầy tuyết trắng, con đường rợp sắc hồng của những tán hoa đào mùa đông.
Bảo hôm nay đông như —thì là mùa hoa đào nở. Trong khoảnh khắc đó, âm thanh huyên náo dường như lắng xuống, chỉ còn sắc trắng của tuyết và biển hoa mênh mông.
Ô Mạn bất giác dừng chân, kéo tay Dụ Gia Trạch, reo lên: “Chỗ quá!”
Anh liếc mắt qua, hờ hững : “Chỉ là hoa thôi mà.”
“Đây là đầu tiên thấy hoa đào nở mùa đông!” Ô Mạn ngẩng đầu, bóng hoa lay động gương mặt trẻ trung của cô, “ cứ nghĩ hoa chỉ nở mùa xuân, ngờ mùa cũng .”
“Chẳng qua là do nhiệt độ ở đây vẫn , hẳn là mùa đông thật sự.” Dụ Gia Trạch đoán bừa, “Lạnh hơn chút nữa thì chắc cũng rụng hết thôi.”
“ ít nhất thì bây giờ nó vẫn đang nở rộ mà!”
Ô Mạn cúi xuống nhặt một đóa hoa đào rơi xuống từ cành, nhẹ nhàng phủi lớp bụi, đưa đến mặt Dụ Gia Trạch: “Này, tặng ngài đó.”
Anh khựng bước: “Tặng cái gì?”
“Ngài sắp về Bắc Kinh , ở đó gì mùa đào thế . Mang nó theo, để nó bầu bạn với ngài khi việc.”
“Bắc Kinh hoa gì mà chẳng ? mua là .”
“ chắc chắn cũng là vận chuyển từ tiệm hoa ở Đại Lý qua đấy thôi! Tội gì để trung gian kiếm lời? Mình lấy hàng ngay từ nơi sản xuất luôn.” Ô Mạn rạng rỡ, vạch áo khoác của , cẩn thận đặt bông hoa túi ngực, “Hơn nữa, hoa đào ở Bắc Kinh là trồng trong nhà kính, hoa tự nhiên như ở đây.”
Dụ Gia Trạch nhéo má cô một cái, nhạt: “Em đem mấy thứ vớ vẩn để lừa thôi.”
Anh cúi đầu bông hoa nhỏ n.g.ự.c áo, vẻ mặt dường như mấy bận tâm.
Dụ Gia Trạch dự định rời chiều hôm , nên buổi sáng khi xuất phát, vẫn còn thời gian xem một cảnh của cô.
Hôm nay đúng lúc là một phân đoạn quan trọng—nhân vật nữ do Ô Mạn thủ vai, một cô gái Miêu tinh thông cổ thuật, bỏ tình cổ nam chính. Cách thực hiện chính là qua một nụ hôn.
Trước đó, Dụ Gia Trạch từng để tâm đến kịch bản của Ô Mạn. Anh thời gian, cũng ý định kiểm soát. Dù gì nay, cho tài nguyên thì cứ cho, từng bận tâm cô đóng phim với ai diễn thế nào.
Với bộ phim , cũng chỉ sơ qua nội dung chứ chẳng rõ chi tiết. Vì thế, khi bước phim trường, dáng vẻ vẫn bình thản như thường.
Ô Mạn thành việc hóa trang, bỗng thắc mắc: “Sao hôm nay trang điểm vẻ nhạt thế nhỉ?”
Chuyên viên trang điểm liếc mắt về phía đàn ông đang màn hình giám sát, thầm nghĩ—chẳng do kim chủ của cô lệnh ? ngoài miệng vẫn giả vờ ngây ngô: “Đạo diễn bảo rằng cảnh hôn cần đổi phong cách trang điểm một chút.”
Ô Mạn nghi ngờ gì, chỉ gật đầu đồng ý. Nam diễn viên cũng sẵn sàng, máy vị trí, chuẩn ghi hình.
Dụ Gia Trạch những ngày qua vất vả, sáng nay dậy sớm, nên chút mệt mỏi. Anh nửa khép mắt, chiếc ghế xếp nhưng tỏa khí thế như đang ghế sofa da thật trong văn phòng.
Anh chăm chú màn hình giám sát. Khi thấy Ô Mạn và bạn diễn nam ngày càng tiến sát , đôi mắt từ từ mở lớn.
Anh lập tức thẳng dậy, ghé tai đạo diễn mấy câu.
Sắc mặt đạo diễn cứng đờ, lập tức cầm bộ đàm lên: “Dừng! Cắt!”
Hai diễn viên màn hình còn hiểu chuyện gì xảy , chỉ đành ngơ ngác nhưng vẫn buộc dừng .
Dụ Gia Trạch giật lấy bộ đàm từ tay đạo diễn, giọng trầm lạnh đúng vài chữ:
“Ô Mạn, đến xe của ngay.”
Anh gọi đích danh cô, giọng qua bộ đàm mang theo âm thanh rè khô khốc, lạnh lùng đến mức giống giọng .
Ô Mạn xong, lập tức nổi da gà, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô gồng bước lên xe, cửa thấy Dụ Gia Trạch sofa, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, nhịp gõ ngày càng nhanh. Bất ngờ, giơ tay túm lấy cô, kéo mạnh lòng, siết chặt cổ cô, nghiến răng hỏi:
“Cô dám hôn ?”
Ô Mạn bóp chặt đến nghẹt thở, vội vã đáp: “Đó là… kịch bản… chỉ là diễn thôi!”
“Ai cho cô đóng loại cảnh đó?”
“Ngài… từng… phản đối…”
Dụ Gia Trạch hít một sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đến mức bóp c.h.ế.t con chim nhỏ ngay tức khắc.
“ , nghĩa là cô thể tự ý ?” Anh lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Cô quá thất vọng.”
Anh buông tay, Ô Mạn lập tức ho sặc sụa, giọng khàn đặc, run rẩy hỏi:
“ hiểu. Những đây ngài nâng đỡ, kịch bản của họ cũng cảnh hôn, thậm chí còn táo bạo hơn. Tại đến lượt thì ?”
“Trí nhớ cô tệ ?” Dụ Gia Trạch nhạt, “ , họ là ai còn chẳng nhớ, kể cả họ thật phim cũng quan tâm. cô thì khác.”
Ánh mắt tối sầm , trán nổi rõ một đường gân xanh:
“Cô là đồ của . Mà đồ của , chỉ thể thuộc về . Không ai chạm .”
Ô Mạn khẩy, giọng khản đặc: “Trong mắt ngài, chỉ là một món đồ thôi ? Còn ước mơ của , lòng tự trọng của , tất cả đều quan trọng ư?”
“ ngăn cô đóng phim ?” Dụ Gia Trạch bật , “Thậm chí còn giúp cô giành giải thưởng—đó chẳng là ước mơ của cô ? giúp cô thực hiện nó ?”
Ô Mạn nghẹn lời, cảm giác mệt mỏi kéo đến.
“Hôm nay cô vẫn thể tiếp cảnh đó. lý lẽ.” Giọng chậm rãi, đầy áp chế, “ cô dùng kỹ xảo che góc .”
Cô ngẩng phắt đầu lên: “Dùng kỹ xảo…?!”
“Đây là nhượng bộ cuối cùng của .” Anh lạnh giọng, “Hoặc cô thế ngay lập tức.”
“……”
Dụ Gia Trạch cúi đầu, ánh mắt lướt qua bờ môi nhợt nhạt của cô, chậm rãi cất giọng:
“Nếu còn tiếp tục diễn viên, với những cảnh mật , cô nên gì.”
Nói xong, đột nhiên cúi xuống, tàn nhẫn cắn chặt môi cô.
Máu rỉ từ nơi hai đôi môi giao .
Anh định buông thì chợt cảm thấy đau nhói môi, mùi m.á.u tanh theo cú cắn trả thù của Ô Mạn truyền đến.
Khóe môi Dụ Gia Trạch cắn rách, vương đầy tơ máu, nhưng khẽ , bất ngờ lật đè chặt cô xuống.
“Vẫn chịu ngoan ngoãn?” Anh siết lấy đùi cô, kéo mạnh về phía , giọng trầm thấp mang theo sự áp chế tuyệt đối. “Vậy hôm nay khỏi nữa. Chừng nào em chịu nghĩ thông suốt, sẽ để em .”
Trong mắt Ô Mạn lóe lên một tia tuyệt vọng, nhưng cô lập tức kìm nén xuống.
Mọi thứ… đều là lựa chọn của cô.
Cô thể trách ai đây?
Chỉ thể tự nuốt nỗi cay đắng lòng.
Cô từng nghĩ rằng, bước lên một con tàu thể tạm thời giúp cô trốn khỏi tình cảnh hiện tại.
Tàu đúng là rời bến, nhưng đưa cô đến một hòn đảo hoang.
Từ đó, cô thể thấy sự hoang vắng của cuộc đời .
Ngày xx tháng xx năm xxxx
Con chim nhỏ mang đến cho một đóa hoa đào mùa đông. Chán c.h.ế.t , ném .
Ngày xx tháng xx năm xxxx
Đã ném . Bực chịu nổi.
Đường Ánh Tuyết lật qua nhiều trang nhật ký, khi dừng ở trang , ngoài hai dòng chữ đơn giản, cô còn thấy một cánh hoa đào khô héo đến mức còn hình dạng.
Sắc hồng mềm mại từ lâu phai mờ, cánh hoa c.h.ế.t chỉ còn lớp xác ép mỏng, cũ kỹ.
bên ngoài nó bọc một lớp màng nhựa mỏng, vì thế vẫn bảo quản khá nguyên vẹn.
Đường Ánh Tuyết cầm cánh hoa lên, đưa ánh đèn sách máy bay. Dưới ánh sáng vàng nhạt, từng đường gân hoa hiện lên, trông như một mạch m.á.u ngừng chảy.
Luồng gió ấm từ điều hòa phả xuống, cánh hoa hóa thành tiêu bản khẽ run lên trong tay cô.
Trong thoáng chốc, cô như thấy đóa hoa đào vẫn còn nở rộ cành, tỏa hương thơm dịu nhẹ.