Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
phụ nữ bất cứ phản ứng nào cả. Lệ Hằng hoang mang, kiên dè gì mà bò hẳn ngoài dậy. Quả thật hai hề thấy cô. điều cô hoang mang suýt ngả ngửa chính là ghế là cô. Là một cô gái xa lạ, nhưng mà vô cùng quen thuộc với cô. Cô gái giường với bộ đồ trắng, khuôn mặt tuy trắng bệch nhưng vẫn thấy rõ xinh bao nhiêu. Mà khi Lệ Hằng thấy cô gái đó, hai chân cô suýt nữa thì vững.
Phải! Cô gái đang giường giống hệt như tấm ảnh mà Lệ Hằng chụp cái ứng dụng . Run lên từng hồi, Lệ Hằng len lén báo cáo pháp y giấy, cô gái c.h.ế.t vì đột quỵ. Tên tuổi nơi ở cô đều thể .
Chuyện gì thế , là một cơn ác mộng dài ?
Lệ Hằng sụp đổ, bởi vì cô đây chính là ác mộng. Chỉ là cơn ác mộng vĩnh viễn thể tỉnh , đây là ác mộng trần gian. Và để chứng thực cho điều đó, giây phút phụ nữ , đập mắt Lệ Hằng là một dáng vẻ quen thuộc. Người phụ nữ gọi giáo sư đó chính là cô gái tên Thu chỉ cho cô ứng dụng chụp ảnh .
“Người nhà tới !”
Người phụ nữ đó vẫn đang chăm chú vô hồn báo cáo, nhưng cô như thế. Cả Lệ Hằng và nam nhân viên đồng thời , đếm ngược mười giây. Quả nhiên chỉ đến giây thứ chín, cánh cửa phòng lạch cạch mở . Vẻ mặt nam nhân viên là cảm thán với tài năng của phụ nữ, nhưng Lệ Hằng chỉ sởn gai óc mà thôi.
Mọi việc đó Lệ Hằng còn gì, cô cứ mơ mơ hồ hồ cho đến khi tỉnh một nữa ở trong phòng bệnh viện. Lần cô với vô vết thương , hai bàn tay cũng đang quấn băng gạc dày cộp. Hỏi đồng nghiệp mới , lúc gió lớn hiểu vỡ cửa kính nên mới cô thương. Mà thương là vì cứu sếp chứ ngã ngớ ngẩn như những gì cô nhớ .
Điện thoại ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sac-dep-ma-quy/8.html.]
Việc đầu tiên cô vẫn là tìm điện thoại, cô cảm thấy thật may mắn khi vẫn còn những tấm hình và ứng dụng kì lạ . Nhìn những tấm ảnh , trong lòng cô như an ủi, cô quên bẵng những chuyện gặp mà chỉnh đầu tóc tự sướng một tấm với bộ đồ bệnh nhân.
Quả nhiên ứng dụng vẫn như , tấm ảnh chụp xinh rạng ngời. Lệ Hằng xem xem đăng lên mạng với một dòng trạng thái vớ vẩn. Chưa tới 10 phút, hàng ngàn lượt thích và bình luận hỏi han cô rôm rả. Cảm giác khen ngợi thật , thứ cảm giác khiến cho Lệ Hằng quên bẵng chút tội khi ở trong căn phòng lạnh lẽo , thấy khuôn mặt tái nhợt bàn phủ khăn trắng .
Khoan !
Lệ Hằng tự giật , bởi vì tại cô với hai bàn tay quấn đầy băng gạc thể cầm điện thoại chụp ảnh cơ chứ. Những thứ cô giống cô mà là như kẻ điều khiển cô một cách vô thức. Giờ thì...
“Cạch!”
Tiếng mở cửa phòng cũng khiến trái tim lo lắng của Lệ Hằng giật thót. Người chính là ông sếp mà cô cứu, thấy cô mặt mày tím tái vì giật sợ hãi, ông bèn ôn tồn : “Chắc vụ tai nạn để triệu chứng sợ hãi .”
Sau đó ông sang với thư kí: “Nhanh gọi bác sĩ giỏi nhất, đến dùng thuốc nhất để chữa trị cho cô .”
Lệ Hằng vẫn còn đang mang hoang, tạm thời thể tiếp nhận những chuyện xảy nên im lặng lời nào. Ông sếp cũng phiền cô, khi bác sĩ đến thì ông cũng về. Lệ Hằng mơ mơ hồ hồ ở bệnh viện, đến tối cô mới lê theo chai nước biển dạo dọc hành lang. Quái lạ, chỉ mới 8 giờ tối hành lang vắng tanh thế chứ. Một cơn gió lạnh từ kéo đến bất chợt, Lệ Hằng nổi gai óc, lập tức phát giác việc .
Đèn hành lanh lụp bụp tắt, chỉ còn cái cuối cùng ở gần cuối hành lang gấp khúc. Nơi tiếng đổ vỡ, Lệ Hằng lập tức xoay , chỉ thấy một thứ màu trắng lăn lóc giữa hành lang tối tăm. Nuốt khan một cái, Lệ Hằng bắt đầu cảm nhận sự sợ hãi. Cô kéo giá đỡ chai nước biển chuẩn xoay bỏ chạy. ngay lúc ở nơi đó phát tiếng kêu, giọng đang vang vọng bên tai Lệ Hằng, nó đang gọi tên cô.