Sau Cơn Mưa Là Ánh Nắng - Chap 13 – Khi Trái Tim Biết Trả Lời

Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:56:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ ngày Tử Du về thăm cha, thứ giữa và Hủ Ninh dường như khác.

Không khác theo cách xa cách ngượng ngùng — mà là một thứ ấm áp len lỏi, y như hương gừng thoảng qua mỗi buổi chiều.

Cả hai về “chuyện của hai ”, nhưng từng ánh , từng cử chỉ nhỏ đủ khiến căn nhà nhỏ trở nên ” hơn bao giờ hết.

Một sáng, Tử Du đang lúi húi pha thì Hủ Ninh bước , tay cầm áo khoác.

“Cậu ngoài chút ? nghỉ hôm nay.”

“Đi ạ?”

“Đi bất cứ .”

Câu đơn giản khiến Tử Du ngẩn .

Cậu từng ai hỏi như thế — một cách dịu dàng, áp đặt, như thể sự lựa chọn của cũng đáng tôn trọng.

Cậu , khẽ :

“Vậy... biển . Em lâu thấy sóng.”

Trưa hôm , xe lăn bánh qua những con đường ngoại ô.

Tử Du bên cửa kính, từng hàng cây lùi phía .

Ánh nắng chiếu lên gò má Hủ Ninh, khiến dáng trông hiền hơn, nhẹ hơn, còn vẻ lạnh nhạt thường thấy.

Anh lái xe, hỏi:

“Cậu từng thích biển đến thế ?”

“Ừ. Lúc nhỏ, em theo biển ngắm bình minh. , khi mất ... em còn dám đến nữa.”

“Vì ?”

“Vì biển giống như ký ức — , nhưng cứ chạm là thấy đau.”

Hủ Ninh im lặng một lúc lâu, khẽ:

“Thế thì hôm nay, để cùng . Có , cứ bao nhiêu cũng .”

Câu khiến Tử Du mím môi, mắt cay cay mà vẫn :

“Anh , như đang dỗ trẻ con .”

“Thì cũng đang cần dỗ mà.”

Khi đến nơi, trời ngả chiều.

Sóng vỗ đều, gió mang theo vị mặn của muối và mùi rong biển.

Tử Du bước chậm cát, đôi chân in thành từng vệt dài phía .

Hủ Ninh song song bên cạnh, gì, chỉ lặng lẽ giơ tay che khi gió tạt mặt .

Họ cứ như thế, cho đến khi mặt trời chìm dần biển.

“Anh Hủ Ninh...” — Tử Du khẽ gọi, giọng như tan trong tiếng sóng.

“Hửm?”

“Nếu một ngày... em sợ hãi, còn ở đó ?”

“Cậu nghĩ sẽ ?”

“Không em tin, chỉ là...” — Tử Du cúi mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo — “... em từng mất nhiều . Em sợ khi tin, mất.”

Hủ Ninh trả lời ngay.

Anh bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai , buộc Tử Du ngẩng lên .

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong mắt — sâu, trầm và dịu như buổi sớm đầu đông.

“Cậu thể sợ. sẽ vì thế mà cả.”

“Anh chắc chứ?”

từng chắc điều gì hơn thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-13-khi-trai-tim-biet-tra-loi.html.]

Giọng cao, nhưng chắc nịch, khiến Tử Du thể .

Cậu khẽ , môi run run:

“Anh kiểu ... dễ khiến tin lắm đó.”

“Thế thì cứ tin .”

Một cơn gió lướt qua, tóc Tử Du bay nhẹ, chạm má Hủ Ninh.

Anh khẽ cúi xuống — gần, chỉ một chút nữa thôi là thể chạm thở của .

dừng .

Không vì do dự, mà vì tôn trọng.

sẽ gì khi còn run.”

“... Em run.”

“Thật ?”

Tử Du , khẽ đáp, giọng nhỏ như gió:

“Là vì tim em đập nhanh quá thôi.”

Khoảnh khắc đó, cả hai cùng im.

Rồi Tử Du nhón chân, chủ động đặt lên môi một nụ hôn khẽ — vụng về, ngắn, nhưng đầy dũng cảm.

Hủ Ninh thoáng sững , khẽ mỉm , tay khẽ đặt lên gáy , đáp một nụ hôn nhẹ như lời thừa nhận.

Không pháo hoa, âm nhạc.

Chỉ tiếng sóng, và hai con cuối cùng cũng tìm thấy giữa biển trời mênh mông.

Trên đường về, Tử Du tựa đầu vai Hủ Ninh.

Anh lái chậm, tay nắm vô-lăng nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc qua .

“Ngủ , chở về.”

“Không buồn ngủ... em chỉ thế chút thôi.”

“Cậu một việc gan ?”

“Cái gì cơ?”

“Hôn .”

Tử Du bật , mắt khép hờ:

“Thế thích ?”

“Thích.” — khẽ, môi khẽ cong — “ đừng , kẻo quen mất.”

Cậu thành tiếng, âm thanh trong veo tan giữa gian yên tĩnh.

Đêm hôm , khi xe về đến nhà, Hủ Ninh mở cửa cho .

Tử Du , môi vẫn cong:

“Anh Hủ Ninh…”

“Sao?”

“Nếu mai tỉnh dậy, thấy hối hận ?”

“Không. thể hỏi ngày mai, để chắc chắn hơn.”

Tử Du khẽ , bước nhà.

Còn Hủ Ninh, một lát ngoài hiên, trời — lòng bỗng nhẹ, nhưng cũng sợ.

Không sợ mất, mà sợ nếu một ngày Tử Du bước thế giới rực rỡ hơn, còn là nơi về nữa .

, lắc đầu, khẽ tự .

Có những điều, chỉ cần sống trong hiện tại là đủ .

🌙 Đôi khi, cần hứa hẹn ràng buộc. Chỉ cần hai cùng hướng về là một điều dũng cảm .

Loading...