Sau Cơn Mưa Là Ánh Nắng - Chap 14 – Khi Bình Yên Bắt Đầu Gợn Sóng

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:00:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , ánh nắng chiếu qua rèm cửa, len căn phòng nhỏ.

Tử Du trở , chăn trượt xuống khỏi vai, để lộ mái tóc rối nhẹ và gương mặt còn vương ngủ.

Mùi gừng và thoang thoảng trong khí — mùi đặc trưng của Hủ Ninh mỗi sáng.

“Dậy ?” — giọng vang lên từ bếp, trầm mà ấm.

Tử Du dụi mắt, đáp bằng nụ mơ màng:

“Anh dậy sớm quá…”

“Thói quen thôi. quen chuẩn buổi sáng khi việc.”

Anh bưng hai phần bánh mì nướng và trứng ốp la, cùng hai ly sữa nóng.

“Bữa sáng hôm nay gì đặc biệt, nhưng ít nhất còn nóng.”

Tử Du :

“Anh đúng kiểu của gia đình luôn á.”

“Nghe cứ như là lời tỏ tình ngược .”

“Biết là thật đó.”

Câu bâng quơ khiến khí bỗng dừng nửa nhịp.

Hủ Ninh thoáng khựng, ánh mắt dừng gương mặt — đôi má ửng hồng, đôi môi mím nhẹ.

Anh khẽ hắng giọng, :

“Ăn sáng , kẻo nguội.”

khi lưng, khóe môi vẫn khẽ cong.

Còn Tử Du, tim đập nhanh như thể chạy cả dốc dài.

Mấy ngày , họ vẫn sinh hoạt cùng như — chỉ khác là, thứ dường như trở nên “ mật” hơn.

Thỉnh thoảng, Tử Du vô tình dựa đầu vai khi xem phim, hoặc Hủ Ninh lặng lẽ kéo chăn cho lúc ngủ quên ghế sofa.

Không ai gì, nhưng cả hai đều cảm nhận điều gì đó đang lớn dần trong lòng — y như mầm non mọc lên từ vết nứt đất khô, yếu ớt, kiên cường.

Tối hôm đó, khi Tử Du đang rửa chén, tiếng chuông cửa vang lên.

Hủ Ninh bước mở — ngoài là Lâm Uyển, đồng nghiệp cũ của , cũng từng là hiểu trong quá khứ.

Cô mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ chỉnh tề, tay cầm tập hồ sơ.

“Hủ Ninh, xin vì tới bất ngờ. Bên công ty cũ mời cố vấn cho dự án mới. Em mang bản thảo qua cho xem.”

Tử Du từ trong bếp bước , vô thức dừng ở ngưỡng cửa.

Cô gái đó… , và ánh mắt khi Hủ Ninh mang một thứ gì đó khó gọi tên — thuộc, nhưng hề xa lạ.

“À, đây là Tử Du,” Hủ Ninh giới thiệu, giọng nhẹ, “Cậu … là sống cùng .”

Uyển khựng, mỉm :

“Ra . Chào em, Hủ Ninh hiếm khi cho ai ở chung lắm đó.”

“Dạ, em .” – Tử Du , cố giữ giọng tự nhiên, nhưng trong lòng thoáng se .

Họ chuyện một lúc. Giọng Uyển nhỏ nhẹ, nhưng cách cô Hủ Ninh — đôi khi quá lâu, quá .

Tử Du , im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-14-khi-binh-yen-bat-dau-gon-song.html.]

Cậu ghen, nhưng cảm giác gì đó lạ — như thể đang chứng kiến quá khứ của khác hiện hữu mặt.

Khi Uyển về, cô để tập tài liệu và khẽ:

“Anh cứ suy nghĩ, nếu nhận lời, dự án kéo dài tầm ba tháng, ở Đà Lạt. Không khí ở đó chắc thích.”

Ba tháng.

Con vang lên trong đầu Tử Du lâu.

Tối muộn, Hủ Ninh ban công. Anh đó, trời.

Tử Du bước đến bên, cầm cốc gừng còn ấm, đặt tay .

“Cô là đồng nghiệp cũ của ?”

“Ừ. Trước đây chung mấy năm.”

“Cô vẻ quý .”

Hủ Ninh im lặng vài giây, đáp:

“Có lẽ . chuyện đó là đây.”

Câu tưởng đơn giản, nhưng khiến Tử Du cảm thấy lòng ấm lên một chút — dù vẫn còn đó cảm giác lo sợ.

“Anh định thật ?”

“Chưa . Dự án lớn, nhưng xa.”

“Nếu là của đây, chắc chắn sẽ .”

“Cậu nghĩ giờ khác ?”

“Ừ. Giờ nơi để về .”

Hủ Ninh sang, .

Ánh đèn vàng hắt lên nửa khuôn mặt Tử Du — ấm, nhưng buồn.

“Cậu sợ ?”

“Em sợ... chỉ là...” — dừng , ngón tay siết chặt ly — “... nếu một ngày rời , em mong đó vì em là lý do khiến .”

Hủ Ninh khẽ mỉm , đặt tay lên đầu , xoa nhẹ:

. vì bản .”

Câu trả lời — giản dị mà chân thành — khiến tim Tử Du như chùng dãn , từng nhịp nhẹ nhõm.

Đêm , Tử Du ngủ .

Cậu mở máy, bức tranh đang vẽ dở — vẫn là căn nhà cũ, vẫn hai chiếc cốc bên hiên.

, thêm một cánh chim bay khỏi khung cửa sổ.

Không để tượng trưng cho chia ly, mà là tự do — tự do của những đủ tin để cần nắm chặt.

Cậu tự , khẽ một :

“Nếu ... thì em vẫn chờ .”

Bên ngoài, gió đêm lùa qua, mang theo lạnh dịu.

Ở phòng bên, Hủ Ninh vẫn thức, ánh đèn bàn của Tử Du hắt khe cửa, ánh sáng vàng ấm, y như một lời nhắn cần .

🌙 Có những , cần hứa hẹn, chỉ cần vẫn về phía — là đủ tin .

Loading...