Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 1: --- Bị hãm vào ngục, bị vu oan thảm chết ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:55:13
Lượt xem: 56
1_Trong ngục thất âm u ẩm ướt, ngục khinh bỉ thiếu nữ đang thoi thóp đống rơm, cầm một tờ nhận tội thư : "Thịnh cô nương , chỉ cần ngươi chịu nhận tội, niệm tình ngươi hầu hạ nàng vài năm, sẽ truy cứu lầm của ngươi, còn đón ngươi về bên cạnh nha ." Thịnh Cẩm Sơ nắm chặt nắm đấm, từng câu từng chữ : "Ta là đích nữ Thịnh gia, nàng mới là kẻ mạo danh!" Lời dứt, ngục giật lấy tóc nàng, gia tăng lực đạo trong tay, hung hãn : "Đừng uống rượu mừng uống rượu phạt, còn ôm hy vọng viển vông!" "Ta là đích nữ Thịnh gia! Ta mới là!!!" Nàng thét, dốc hết sức lực vươn tay xé nát nhận tội thư. Ngục nổi giận, dậy lấy roi ngựa treo tường, giơ tay quất xuống chút nương tình. Một roi, hai roi... Lực đạo cực kỳ tàn nhẫn. Roi nào cũng tóe máu, vết thương mới cũ chồng chất lên , từng vòng từng vòng, m.á.u chảy ngừng. Thịnh Cẩm Sơ sấp đất c.ắ.n chặt môi buông, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong mắt còn đọng những giọt lệ lớn, bướng bỉnh chịu kêu thành tiếng. Nàng cuộn tròn , ý thức dần mờ mịt, đột nhiên thấy Thịnh Yên Yên đang cách đó xa, đồng tử nàng co rút . Thịnh Yên Yên ghét bỏ dùng khăn che mũi miệng, sợ hãi rụt lòng nam nhân bên cạnh: "Dự An ca ca, sợ quá..." Nam nhân dịu dàng nâng tay che mắt Thịnh Yên Yên: "Yên Yên, chỉ là một tiện tỳ mà thôi, suýt chút nữa hại c.h.ế.t nàng, c.h.ế.t cũng đáng tiếc!" "Dự An ca ca, nhưng Cẩm Sơ dù cũng hầu hạ mười năm, Thịnh gia diệt môn, vốn coi nàng như ruột thịt." Nam nhân vẻ mặt đau lòng ôm lấy Thịnh Yên Yên. Ngục nịnh nọt tiến lên : "Thịnh cô nương, nha cứng miệng lắm, chịu cả trăm roi cũng chịu khai, chúng thật sự hết cách ." Thịnh Yên Yên vội vàng rơi lệ: "Nếu nàng chịu nhận tội, Quốc Công phu nhân e là sẽ dễ dàng cho cửa." Quốc Công phu nhân phủ Kỳ khăng khăng Thịnh Cẩm Sơ ký nhận tội thư, và ghi rõ phận tiện tịch hộ tịch, mới đồng ý cho nàng gả qua. Không ngờ Thịnh Cẩm Sơ, tiểu thư khuê các mười ngón tay chạm nước dương xuân, xương cốt cứng rắn đến , đ.á.n.h hơn mười ngày mà vẫn chịu mở miệng. "Vậy thì cứ tiếp tục đánh, tin bảy mươi hai hình phạt trong ngục đều thử qua một mà nàng vẫn chịu nhận tội!" Nam nhân ghét bỏ liếc Thịnh Cẩm Sơ đất. Thịnh Yên Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nam nhân, nũng nịu : "Chẳng lẽ như quá đáng ?" "Đã cho nàng đường sống mà cố tình chịu, tự tìm lấy!" Nam nhân ôm vai Thịnh Yên Yên, miệng còn hôm nay nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích thỏa đáng. Thịnh Yên Yên đỏ mặt thẹn thùng, khi cúi đầu khóe môi nàng cong lên một nụ đắc ý, với đất: "Cẩm Sơ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi , ngươi ngoan ngoãn thừa nhận là phận nha , chiếm đoạt phận đích nữ Thịnh gia của , sẽ cầu xin cho ngươi." Nhìn hai bên tình tứ, Thịnh Cẩm Sơ suýt chút nữa thổ huyết, đầu ngón tay cắm sâu lòng bàn tay, nửa chống dậy, ánh mắt thẳng đối phương, lạnh : "Ngươi mơ! Thịnh Yên Yên, ngươi đời đừng hòng nhận tội, ngươi mới là đồ giả mạo!" Thịnh Yên Yên sắc mặt khẽ biến, nháy mắt hiệu cho ngục : "Đã , thì đừng trách niệm tình xưa." Xèo! Vai trái đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, nàng đau đến mức c.ắ.n chặt răng nhíu mày, ánh mắt ngước lên, ngục ở cao cầm thanh sắt nung đỏ, đóng dấu lên vai nàng. Xèo xèo, da thịt cháy xém rịn những vết m.á.u đen. Cơn đau kịch liệt khiến nàng kìm rên rỉ nghèn nghẹn, ý thức dần tan rã, m.á.u ngừng trào khóe miệng, dù cho ngục phía đ.á.n.h thêm mấy roi, mặt nàng cũng lộ bất kỳ biểu cảm đau đớn nào. Mắt nàng khẽ nhắm . "Cẩm Sơ." Đột nhiên bên tai vang lên một giọng quen thuộc. Thịnh Cẩm Sơ gắng gượng chút sức lực cuối cùng mở mắt , khó nhọc ngẩng đầu thấy phụ nhân mặc váy dài màu tím đỏ bước . Đầu ngón tay nàng khẽ khựng , kích động : "Mẫu..." "Mẫu !" Thịnh Yên Yên nũng nịu kéo cánh tay đến, khẽ lay lay, giọng điệu lo lắng: "Thịnh Cẩm Sơ chịu ký nhận tội thư thì ?" Người phụ nhân vẻ mặt từ ái xoa xoa má Thịnh Yên Yên: "Nơi đây ẩm ướt nặng, con cứ ngoài , nhận tội thư mẫu sẽ lấy về cho con." "Thật ?" "Mẫu khi nào từng lừa con?" Thịnh Yên Yên đặt đầu lên vai phụ nhân nũng nịu: "Mẫu đối với nữ nhi là nhất." Thịnh Cẩm Sơ trợn tròn mắt. Mẫu trong ký ức của nàng vẫn luôn nghiêm khắc, từng hòa nhã với nàng. Còn nữa, vì Thịnh Yên Yên gọi nàng là mẫu ? Thịnh Cẩm Sơ ngẩng đầu ánh mắt chăm chú chằm chằm Triệu thị, Triệu thị từ cao liếc Thịnh Cẩm Sơ, đáy mắt còn vài phần đành lòng, cúi lưng thở dài: "Cẩm Sơ, con là con gái nhà thương nhân, xứng với phủ Kỳ Quốc Công. Nếu con đến kinh thành, cứ an phận ở Lũng Tây, thì cũng sẽ ngày hôm nay." "Muốn trách, thì trách con dã tâm quá lớn, tơ tưởng đến những thứ thuộc về con, còn suýt chút nữa hỏng đại sự cả đời của Yên Yên!" Thịnh Cẩm Sơ kinh ngạc: "Thịnh gia cả nhà diệt, nữ nhi nhà để về, đến nương tựa mẫu , tội tình gì? Còn nữa, Thịnh Yên Yên rõ ràng là nha của nữ nhi, gọi là mẫu ?" Bị vạch trần tâm sự, Triệu thị dứt khoát giả vờ nữa, vui : "Không hiểu quy củ, chuyện của trưởng bối cần ngươi hỏi đến. Xem như chúng từng là mẫu nữ một phen, ký xuống nhận tội thư, sẽ phái đưa ngươi về Lũng Tây, đời đừng bao giờ đến kinh thành nữa." Thịnh Cẩm Sơ sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Nàng thể tin nổi Triệu thị. Phụ c.h.ế.t con thuyền biển, cả con thuyền đều lật úp, còn thi thể. Không lâu đó, Thịnh gia kẻ thù truy sát, diệt môn. Mẫu đau lòng chết, ngay lập tức đưa nàng đến từ đường Thịnh gia, bảo nàng thủ hiếu ba năm, đợi ba năm sẽ đến đón nàng, nàng tin. Đợi ba năm, vẫn thấy tin tức của mẫu . Nàng lo lắng mẫu sẽ chịu uất ức, thế là mang theo hai nha cận đến kinh thành, ngờ bước cửa Triệu gia chỉ đích danh là đích nữ Thịnh gia mạo danh. Bị bắt ngục, ngày ngày chịu hình phạt tra tấn dã man. Đột nhiên mắt một trận choáng váng, nàng chống đỡ gục xuống đất, Triệu thị ghét bỏ kéo lấy ngón tay nàng, dính m.á.u của nàng. Bà lấy một phong nhận tội thư khác, ấn dấu tay m.á.u lên đó. Triệu thị cầm lấy nhận tội thư xong, thở phào nhẹ nhõm một dài, liếc Thịnh Cẩm Sơ đang thở yếu ớt dần, nhíu mày. "Mẫu !" Thịnh Yên Yên vội vàng thò tới, rõ dấu vân tay xong mắt sáng rỡ, xoay ôm cánh tay Triệu thị nũng nịu: "Đa tạ mẫu giúp nữ nhi giải quyết hậu họa, chỉ là... nữ nhi lo lắng Cẩm Sơ sẽ cam tâm mà gây sự." Thịnh Cẩm Sơ buông lỏng , sấp đất hai mật, hận ý ngập trời xông lên tận đáy lòng, dốc hết sức lực gào thét: "Ngươi với phụ , với Thịnh gia, dù thành quỷ cũng sẽ buông tha ngươi!" Triệu thị sắc mặt biến đổi, vui : "Nếu ngươi cố chấp với phận đích nữ Thịnh gia đến , sẽ thành cho ngươi!" "Mẫu ..." Thịnh Yên Yên vội vã. Triệu thị : "Chuẩn quan tài đỏ cho Thịnh Cẩm Sơ, lập tức chôn tổ mộ Thịnh gia!" Thịnh Cẩm Sơ trợn tròn mắt, kịp giãy giụa trói c.h.ặ.t t.a.y chân, bịt miệng mũi lôi ngoài. Phụt! Bị ném quan tài, thể nhanh chóng rơi xuống, ngừng xoay tròn. Cuối cùng chìm bóng tối vô tận, thở càng lúc càng yếu ớt. Nàng cam lòng nuốt xuống thở cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-1-bi-ham-vao-nguc-bi-vu-oan-tham-chet.html.]
Mèo con Kute