Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 110:: Thái hậu sợ hãi, muốn lấy lòng Thái tử phi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:33:27
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương ma ma lê tấm với một bên chân gãy trở về Từ An Cung, nước mắt lã chã tố cáo Thái tử thủ đoạn tàn nhẫn, vặn trao cho Lâm Thái Hậu lý do để quở trách Thái tử.
“Hoàng thượng, Thái tử nào vẻ ôn hòa nho nhã như bề ngoài, đến cả của ai gia cũng dám đánh, e rằng ngay cả ai gia cũng tha?” Lâm Thái Hậu giận tức, khuyên Bắc Lương Đế thu hồi quyền lực trong tay Thái tử càng sớm càng , mượn tiếng là mài giũa tâm tính Thái tử.
Ánh mắt Bắc Lương Đế chuyển sang Trương ma ma, chau mày, lúc Trung Công Công bước tới một bước, ghé sát tai Bắc Lương Đế thì thầm vài câu.
Sắc mặt Bắc Lương Đế bỗng chốc đổi.
“Nếu điện hạ kịp thời đến, đêm nay Thái tử phi thất tiết tất sẽ gây xôn xao dư luận, Thái tử phi vốn là cương trực, vạn nhất nghĩ quẩn…” Trung Công Công dứt lời, ánh mắt Bắc Lương Đế Trương ma ma càng thêm hiểm độc.
“Kéo ngoài, trượng tệ!”
“Hoàng thượng?” Lâm Thái Hậu kinh ngạc, đối diện với ánh mắt Bắc Lương Đế ngậm miệng.
Trước khi rời , Bắc Lương Đế Lâm Thái Hậu đầy ẩn ý, tuy lời nào, nhưng cũng đủ khiến Lâm Thái Hậu kinh hãi tột độ.
Nàng ôm n.g.ự.c ngã xuống ghế, tức giận thôi: “Chẳng qua chỉ là phạt Thái tử phi vài ngày thôi, mà một , hai đều xem ai gia gì.”
“Thái hậu, bớt giận, lẽ Hoàng thượng và Thái tử đều e ngại phận độc nữ nhà họ Thịnh của Thái tử phi nên mới vẻ mà thôi. Người là bề , đợi khi sứ thần hai nước rời , chúng còn nhiều ngày phía .” Cung nữ khuyên nhủ.
“Ai gia…” Lâm Thái Hậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bất lực, đành tạm thời nuốt cục tức xuống.
…
Gần giữa trưa.
Phi Sương túc trực bên giường, thỉnh thoảng đưa đầu trong, liếc mắt một cái, làn da lộ ngoài vết xanh tím, nàng khỏi chau mày, trong lòng thầm oán điện hạ tay quá nặng.
Mèo con Kute
Cuối cùng khi Phi Sương thò cổ đến chục , Cẩm Sơ mở mắt, ngón tay xoa xoa thái dương, khẽ động đậy, nửa bên đều nhức mỏi vô lực.
“Thái tử phi.” Phi Sương bước lên đỡ nàng.
Cẩm Sơ nhớ chuyện xảy đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, mặc cho Phi Sương y phục chỉnh tề, hỏi: “Hồng Chi ?”
Phi Sương mời .
Chốc lát Hồng Chi vội vã chạy đến, khụy gối hành lễ, đối phương hỏi gì, nàng chủ động mở miệng: “Hương mị cốt trong Phật Đường ngấm, ngửi một canh giờ, là điện hạ đưa về, chuyện đêm qua lộ nửa lời nào.”
Thái hậu dùng mị cốt hương với nàng, chắc chắn còn hậu chiêu. Phật Đường là cấm địa, nếu còn phát hiện nam tử khả nghi nào đó, ngón tay Cẩm Sơ run rẩy, dám tưởng tượng cảnh của …
Mày mắt nàng tràn đầy vẻ lạnh lùng, giọng cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngoài , gần Phật Đường còn ai khác xuất hiện ?”
Biết thể giấu , Hồng Chi thành thật đáp: “Quả thật một nam tử quê ở Lũng Tây xuất hiện gần Phật Đường, Trường Khánh thị vệ bắt giữ.”
Hít!
Cẩm Sơ hít một khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt, ngón tay bấm sâu lòng bàn tay mới kìm nén cơn giận dữ, quả nhiên là nhắm nàng.
Mãi lâu cảm xúc mới bình .
Cố nén sự nhức mỏi khó chịu của cơ thể, nàng đến hành lang. Phi Sương thì thầm: “Sáng nay điện hạ Thận Hình Tư, tối qua Hoàng thượng đến Từ An Cung, xử trượng tệ một ma ma.”
Trượng tệ?
Trong lòng Cẩm Sơ lạnh, tưởng rằng đ.á.n.h c.h.ế.t một ma ma là thể kết thúc chuyện ?
Hai ngày tiếp theo Cẩm Sơ đều tĩnh dưỡng, đóng cửa ngoài, cũng thấy Cơ Thừa Đình trở về, Từ An Cung cũng đóng cửa im ỉm.
Ba bữa cơm một ngày, mỗi ngày đều tuần tự quy củ, cứ như thể chuyện gì xảy .
Cho đến một ngày sứ thần Đại Khánh đến viếng.
Từ An Cung dỡ bỏ lệnh cấm túc.
Bắc Lương Đế còn đặc biệt tổ chức một buổi gia yến, mấy vị hoàng tử, hoàng tử phi đều mặt đầy đủ, phi tần hậu cung cũng ăn diện lộng lẫy.
15. Nổi bật nhất vẫn là Kỳ Quý Phi, nàng khoác lên bộ cung váy đỏ thắm diễm lệ, giữa búi tóc cài đầy trâm ngọc, trông thật uyển chuyển quý phái, kiều diễm đa tình.
Khi thấy Cẩm Sơ, Kỳ Quý Phi nhướn mày, chủ động bước tới chào hỏi: “Nghe Thái tử phi mấy ngày nay bệnh, Đông Cung rốt cuộc là thế , hết chuyện quái dị đến chuyện quái dị khác.” Kỳ Quý Phi cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe miệng.
Lâm Thái Hậu ở một bên thỉnh thoảng về phía , mấy định thôi, cuối cùng vẫn mở miệng, ngoảnh mặt sang một bên.
“Sẽ Đông Cung va thứ gì sạch sẽ chứ, cần tìm Khâm Thiên Giám tra xem, giải xui ?” Kỳ Quý Phi .
Giọng nàng nhỏ, khiến mấy vị phi tần đều về phía .
Cẩm Sơ nhướn mày: “Hóa Quý phi nương nương tin chuyện quỷ thần, cứ tưởng Hoàng cung Thiên tử tọa trấn, mười phần quỷ sát cũng dám dễ dàng đến gần.”
Bắc Lương Đế ở phía cũng thấy, ánh mắt u tối liếc Kỳ Quý Phi, dọa cho Kỳ Quý Phi ngượng ngùng im lặng, đợi Bắc Lương Đế dời mắt , nàng trừng mắt thật mạnh Cẩm Sơ.
Gia yến Bắc Lương Đế ở đó, Lâm Thái Hậu cố gắng chịu đựng rời sớm, nhưng thần sắc cũng ủ rũ, chút tinh thần nào. Bắc Lương Đế trầm giọng: “Đại Khánh đến viếng, bất kể là tiền triều hậu cung, trẫm mong xảy chuyện gì, tổn hại uy phong của Bắc Lương!”
Mọi đều dậy, vẻ mặt thành khẩn sợ hãi đáp lời.
Không lâu khi khai tiệc, Cơ Thừa Đình mới chậm rãi đến muộn, ghé sát tai Bắc Lương Đế thì thầm vài câu, Bắc Lương Đế trầm tư suy nghĩ.
Không lâu , Bắc Lương Đế dậy rời .
Cơ Thừa Đình cũng rời cùng.
Không hoàng tử và Thái tử, yến tiệc thư thái hơn nhiều.
Cẩm Sơ chẳng mấy hứng thú, nhưng vẫn kiên nhẫn bạn, lúc một cung nữ nhỏ tiến lên: “Thái tử phi, Thái hậu mời qua đó.”
Khóe mắt Cẩm Sơ giật giật, thuận thế lên phía , quả nhiên thấy Lâm Thái Hậu cũng đang về phía .
Nàng dậy, tiến lên hành lễ.
“Thái tử phi cần đa lễ, xuống .” Lâm Thái Hậu lên tiếng.
Cung nhân mang ghế đến.
Cẩm Sơ cảm ơn xuống, vẻ mặt vẫn ngoan ngoãn điềm đạm, Lâm Thái Hậu hắng giọng, dịu giọng : “Trước ai gia và Thái tử phi vài hiểu lầm, chuyện cũ thế nào cần nhắc nữa, con rảnh rỗi thì đến Từ An Cung nhiều hơn.”
Trong giọng vài phần miễn cưỡng lấy lòng.
Cẩm Sơ giả vờ ngây thơ: “Thái hậu, thần nào hiểu lầm gì với , nếu vì Tiêu Lương Đệ, thì Thái hậu oan cho thần , nhưng Tiêu Lương Đệ tự vẫn mắt thần , thần là nữ chủ nhân Đông Cung, quả thực trách nhiệm thể chối từ, Thái hậu dạy dỗ thần , thần chút bất mãn.”
Lâm Thái Hậu cho rằng, lời đến mức , Cẩm Sơ hẳn cảm ơn đội ơn mới , nhưng vẻ mặt lãnh đạm của Cẩm Sơ, rõ ràng là hề lĩnh tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-110-thai-hau-so-hai-muon-lay-long-thai-tu-phi.html.]
Lâm Thái Hậu lập tức trầm mặt, giọng ý tứ sâu xa: “Trong hậu cung thêm một bằng hữu, hơn nhiều so với một kẻ thù, Thái tử phi tuổi còn nhỏ, chịu thiệt thòi sẽ hiểu.”
Nói xong, Lâm Thái Hậu còn đặc biệt ban cho Cẩm Sơ một chuỗi Phật châu tay: “Con trẻ khí thịnh, tính tình nóng nảy, chuỗi Phật châu là ai gia đeo nhiều năm, ban cho con kiềm hãm khí vận.”
Cung nữ lấy Phật châu đưa đến tay Cẩm Sơ.
Dưới bao ánh mắt của , Lâm Thái Hậu dạy dỗ ban thưởng, khiến thể đoán ý đồ thật sự, Cẩm Sơ ngoan ngoãn dậy, hai tay đón lấy: “Thần đa tạ Thái hậu ban thưởng.”
Tay cầm Phật châu, miệng còn tượng trưng niệm A Di Đà Phật.
Lâm Thái Hậu thấy mới giãn nụ .
Mang tiếng là gia yến, thực chất là Bắc Lương Đế tập hợp một đám , răn dạy một trận, ăn vị gì, lâu yến tiệc liền tan.
“Thái tử phi.”
Kỳ Quý Phi chặn đường Cẩm Sơ, đ.á.n.h giá dung mạo nàng, tặc lưỡi hai tiếng, : “Khó trách bổn cung thấy quen mắt, hóa là giống hệt cố nhân, khó trách, khó trách…”
Đôi mắt Cẩm Sơ theo thói quen nhíu .
“Thái tử phi đừng trách, bổn cung vui quá uống mấy chén, cứ xem như bổn cung nhảm .”
Kỳ Quý Phi tươi tựa tay cánh tay cung nữ, nghênh ngang rời .
Nhìn bóng lưng Kỳ Quý Phi, Cẩm Sơ trầm tư suy nghĩ.
“Thái tử phi, bớt giận, đừng để lời của Kỳ Quý Phi trong lòng.” Hồng Chi rót một tách dâng lên.
Cẩm Sơ lắc đầu: “Nàng gì, căn bản bận tâm.”
Ngay lúc Kỳ Quý Phi trò chuyện với nàng, trong đầu nàng mơ hồ nhận điều gì đó đúng, nàng Hồng Chi: “Ngươi bao nhiêu về mị cốt hương?”
Hồng Chi đáp: “Mị cốt hương đến từ Tây Vực, d.ư.ợ.c tính cực kỳ bá đạo, nếu may ăn , kịp thời giải, sẽ tổn thương phổi phủ của nữ tử, còn thể khiến nữ tử khó con. Nghiêm trọng hơn, còn thể khiến huyết mạch nghịch lưu mà chết.”
“Nếu pha hương thì ?”
“Trong vòng một canh giờ chắc chắn sẽ phát tác.”
Phát tác trong vòng một canh giờ, nhưng nàng ở trong Phật Đường đủ bốn canh giờ, khi Cơ Thừa Đình đến, nàng vẫn còn vài phần lý trí.
Nếu Lâm Thái Hậu là chủ mưu, hẳn tay từ sớm , đợi đến canh giờ thứ ba mới động thủ, hơn nữa đều , nàng là Lâm Thái Hậu phạt đến Phật Đường.
Nếu xảy chuyện, Lâm Thái Hậu khó thoát khỏi trách nhiệm. Mị cốt hương hại con cái nàng…
Cẩm Sơ lập tức đoán nhân cơ hội hãm hại , nàng khẽ dặn dò Hồng Chi vài câu, Hồng Chi kinh ngạc, gật đầu: “Nô tỳ lập tức ngay.”
Chiều tối.
Hồng Chi trở về: “Nô tỳ dò la, hôm đó ở Phật Đường quả thật tìm Trương bà tử chuyện.”
“Là ai?”
“Là Xuân Nga của Dực Khôn Cung.”
Dực Khôn Cung, tẩm cung của Kỳ Quý Phi.
Mắt Cẩm Sơ khẽ động, ngày đó nàng ở Phật Đường lơ mơ buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, thêm trời tối đen, chỉ mơ hồ thấy bóng lưng một mặc y phục cùng màu với Trương ma ma châm hương. Nàng căn bản nghĩ nhiều.
Hóa là Kỳ Quý Phi… Một khi nàng thực sự xảy chuyện, chịu tiếng là Lâm Thái Hậu, xui xẻo là chính nàng, Kỳ Quý Phi ẩn .
Kỳ Quý Phi… Có thể khiến Kỳ Quý Phi gấp gáp tay với Đông Cung như , liệu sự tham gia của Kỳ Dư An ?
Cẩm Sơ hít sâu một , vẫy tay hiệu cho Phi Sương dặn dò, Phi Sương gật đầu: “Nô tỳ hiểu .”
Vừa dặn dò xong, một bóng lưng rộng lớn đối diện bước đến, Cơ Thừa Đình mặc cẩm bào thêu mãng xà, dung nhan tuấn lãng kiên nghị càng lúc càng gần.
Vẻ mặt ôn hòa, đối diện nàng.
Cẩm Sơ dậy hành lễ nhưng ngăn : “Không cần đa lễ, cô hôm nay nàng chẳng chút khẩu vị nào, chỗ nào khỏe ?”
“Đa tạ điện hạ quan tâm, thần .”
Nhìn Cẩm Sơ vẻ thôi, Cơ Thừa Đình dường như đoán trúng tâm tư nàng: “Tên thị vệ xử tử .”
Cẩm Sơ hỏi: “Là ai đưa cung?” Một thị vệ ở tận Lũng Tây, ngàn dặm xa xôi đến Hoàng cung thị vệ, nếu sắp xếp, nàng tin.
“Cẩm Sơ, chuyện đến đây thôi, chuyện hôm đó sẽ truyền ngoài.” Cơ Thừa Đình nắm tay nàng khuyên nhủ.
Cẩm Sơ ngẩng đầu Cơ Thừa Đình với đôi mày mắt sâu thẳm, mím môi, vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Cơ Thừa Đình khẽ mỉm , chợt nhắc đến Tiêu gia với nàng: “Cả tộc Tiêu thị lưu đày, Vân Vương cũng thừa nhận chuyện lương thảo thất thoát năm xưa.”
“Vậy Vân Vương gia và Dũng Vương liên thủ hãm hại Thịnh gia thì ?” Cẩm Sơ truy hỏi.
Cơ Thừa Đình im lặng.
“Còn vụ hỏa hoạn ở Thịnh gia, rốt cuộc là ai?”
“Cẩm Sơ.”
Cẩm Sơ khẽ : “Là thần thất ngôn, thần tin rằng điện hạ khi thời cơ chín muồi sẽ trả công đạo cho Thịnh gia.”
Cơ Thừa Đình gật đầu.
Ngồi một lát, Trường Khánh gọi , Cơ Thừa Đình đành dậy, còn quên dặn dò nàng vài câu ăn uống tử tế.
“Điện hạ yên tâm, thần sẽ tự chăm sóc cho bản .”
Tiễn Cơ Thừa Đình rời .
Nụ mặt Cẩm Sơ nhạt vài phần, chuỗi Phật châu trong tay tự chủ siết chặt lực đạo, nàng về phía Hồng Chi.
Hồng Chi trong lòng kinh hãi, quỳ mặt đất: “Thái tử phi, nô tỳ từng báo cáo riêng với điện hạ một chữ nào.”
Cẩm Sơ lắc đầu: “Ngươi tinh thông y thuật."
.” Hôm đó nàng từ Phật đường bước , chính là Hồng Chi bắt mạch cho nàng, thỉnh thoảng còn châm cứu. Kỹ pháp thành thục tuyệt đối tinh thông y thuật. “Dạ, nô tỳ từ nhỏ học y.” “Ngươi dùng độc ?” Hồng Chi khẽ nhíu mày. Cẩm Sơ đặt chuỗi Phật châu tay lòng bàn tay Hồng Chi, ngón tay lạnh buốt khẽ chạm mu bàn tay nàng, khiến Hồng Chi bất giác rùng một cái. “Hãy dùng Mị Cốt Hương!”