Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 169:: Thần ca nhi muốn làm hoàng đế ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:37:15
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tin tức hôn lễ thuận lợi của hai nhà Tần Triển truyền tai Lâm Thái Hậu, nàng lạnh một tiếng: “Thi cốt Lâm gia còn nguội lạnh, kẻ đang tưng bừng tổ chức hỉ sự, chẳng đây là đang sống sờ sờ m.ó.c t.i.m của Ai gia ?”

 

Lâm Vận Chiêu tỉnh mấy ngày trú ngụ tại Từ Hòa Cung. Chỉ là khi tỉnh , cả nàng đổi, hồn vía mờ mịt, như thể ai rút cạn tinh thần, cả ngày trong phòng, ngây dại ngoài cửa sổ. Ngay cả khi Thần ca nhi đến, Lâm Vận Chiêu cũng chỉ thờ ơ liếc một cái. Lâm Thái Hậu nén nổi giận, mắng một câu: “Thật vô dụng! Chẳng trách sẽ vĩnh viễn một nữ nhân con nhà thương nhân đè đầu cưỡi cổ!”

 

Một câu khiến Lâm Vận Chiêu vỡ lẽ, bật nức nở. “Ngươi là kẻ quen Thái tử , hồi nhỏ Thái tử rõ ràng đối với ngươi khác biệt, mà giờ đây sa sút đến nông nỗi , Lâm gia thể một kẻ vô dụng như ngươi chứ?” Lâm Thái Hậu hề bận tâm Lâm Vận Chiêu chịu nổi , nàng sắc mặt trầm xuống, khom lưng bóp chặt cằm Lâm Vận Chiêu: “Nể tình ngươi là nữ nhi Lâm gia, là ruột của Thần ca nhi, Ai gia sẽ cho ngươi thêm một cơ hội.”

 

Lâm Vận Chiêu giật thon thót: “Cô, cô tổ mẫu?”

 

“Những năm Thái tử vẫn luôn truy tìm chân tướng cái c.h.ế.t của Tiên Hoàng hậu năm xưa, Chiêu nhi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi . Nếu nắm bắt , đừng trách Ai gia báo hậu quả.” Ba chữ "Tiên Hoàng hậu" lọt tai, cảm xúc của Lâm Vận Chiêu càng lúc càng kích động. Lâm Thái Hậu : “Muốn Thần ca nhi tương lai , thì cắt đứt quan hệ với Lâm gia. Chiêu nhi, Ai gia chỉ thể giúp ngươi đến đây thôi.”

 

Hôm đó Lâm Thái Hậu lấy cớ bệnh tật gặp Bắc Lương Đế, chủ động đề nghị, để Lâm Vận Chiêu đưa Thần ca nhi về Đông Cung. Kể từ đó, Lâm Thái Hậu đóng cửa từ chối tiếp khách. Bắc Lương Đế vô cùng ngạc nhiên. Chiều ý Lâm Thái Hậu, Bắc Lương Đế sai Trung công công đích đưa Lâm Vận Chiêu và Thần ca nhi về Đông Cung, đồng thời hạ lệnh, để Thái tử dành nhiều thời gian hơn cho Thần ca nhi.

 

Lâm Vận Chiêu trở sân viện, tâm cảnh khác xa. Thần ca nhi ban đầu còn chút quen, Lâm Vận Chiêu nặng lời giảng giải một phen, Thần ca nhi ngoan ngoãn vài ngày. Hai con trở về Đông Cung, Cẩm Sơ chỉ sai ban phát đúng phần lệ, thiếu một chút nào, sai cho Thần ca nhi mấy bộ y phục, dặn dò thêm mấy câu về đồ ăn thức uống.

 

Thân thể Tần Phương Du cũng khỏe quá nửa, mỗi ngày đều cùng hai đứa trẻ chơi đùa. Hôm đó Thần ca nhi hiểu chạy đến Nam Uyển, rạp cửa Nam Uyển, mắt chớp chằm chằm bên trong, mặt lộ ánh mắt ghen tị. Phi Sương thấy, còn kịp bước tới, Lâm Vận Chiêu kéo thể yếu ớt, dắt Thần ca nhi rời . Trước khi , Thần ca nhi cứ một bước ngoảnh đầu ba , chằm chằm Triều Hi.

 

Hai xa, Phi Sương đem chuyện kể cho Cẩm Sơ. Cẩm Sơ nhướng mày: “Từ Hòa Cung hai ngày nay phái đến ?”

 

“Chưa từng.”

 

“Thật lạ lùng.” Lâm Thái Hậu đích nuôi dưỡng Thần ca nhi ba năm, buông tay là buông tay ?

 

Phi Sương : “Nô tỳ là Lâm Trắc phi cố ý đòi về. Một ngày khi về còn cãi vã với Thái Hậu, phạt quỳ suốt nửa ngày. Thái Hậu thấy phiền lòng nên buông lời độc địa: ‘Sau sẽ quản hai con bọn họ nữa’. Đêm đó liền tức mà sinh bệnh.”

 

Cẩm Sơ mỉm , nàng tin là Lâm Vận Chiêu thông suốt, quyết định đoạn tuyệt với Lâm gia. Nhất định là Lâm Thái Hậu cũng nhận , tiếp tục nuôi dưỡng Thần ca nhi, chỉ khiến Thái tử càng ngày càng chán ghét Thần ca nhi, dần dần địa vị của Thần ca nhi sẽ kém xa Triều Hi. Đối đầu với Thái tử, nào lợi lộc gì. Chi bằng buông tay đ.á.n.h cược một phen.

 

“Cứ tiếp tục theo dõi.”

 

“Vâng.”

 

Vào bữa trưa, Cơ Thừa Đình phái đến truyền lời, Trường Khánh tự xin khỏi thành đến Cái huyện. Cẩm Sơ ngạc nhiên. Người truyền lời là Trường Lâm: “Cái huyện xuất hiện ít phản tặc, khiến Cái huyện lòng hoang mang. Trường Khánh cầu xin Điện hạ dẫn một ngàn tinh binh vây bắt.”

 

Cẩm Sơ Tần Phương Du. Đối phương nhíu mày: “Là của Trấn Vương?”

 

Trường Lâm : “Là cướp bóc xung quanh, từ mấy năm nay, triều đình vây quét tận hang ổ, tái xuất. Cũng kẻ giả danh cướp bóc để gây chuyện.”

 

“Có lượng đối phương ?”

 

“Tạm thời rõ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-169-than-ca-nhi-muon-lam-hoang-de.html.]

 

Tần Phương Du chau chặt mày. Nàng vô thức nắm chặt tay, trong lòng hiểu rõ vì Trường Khánh như .

 

“Trường Khánh theo Điện hạ chinh chiến nhiều , tâm trí thành thục, kẻ lỗ mãng, nhất định sẽ bình an trở về.” Cẩm Sơ .

 

Tần Phương Du gật đầu.

 

Giữa trưa Bắc Lương Đế hạ một đạo Thánh chỉ, sai Triển tướng quân điểm binh lập tức đến Đông Nguyên, sách phong Tần Cẩn Du phó tướng, cùng . Tần Phương Du tin thì thể yên, nàng về nhà, Cẩm Sơ cũng ngăn cản, sai đưa nàng về. Chiến loạn ở Đông Nguyên vẫn luôn là mối lo lớn trong lòng Bắc Lương Đế, thêm đó, của Trấn Vương vẫn luôn gây rối, Bắc Lương Đế sớm thể nhẫn nhịn thêm.

 

Tiễn Tần Phương Du lâu, Cơ Thừa Đình trở về. “Điện hạ.” Cẩm Sơ nam nhân phong trần vội vã trở về, mới quỳ gối một nửa đỡ dậy. Cơ Thừa Đình sai đón hai đứa trẻ đến. Hỏi vài câu về bài vở của Triều Hi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Yến, chơi đùa cùng bọn trẻ một lúc lâu, cuối cùng, kéo Triều Hi đến phòng bên.

 

Mèo con Kute

Lạc Yến hiểu: “Phụ vương vì dẫn ca ca sang phòng bên cạnh?” Lời dứt, Cơ Thừa Đình trở về, mặt mang theo nụ : “Phụ vương vài lời riêng với Triều Hi, đợi một lát, phụ vương sẽ chuyện cùng con.” Lạc Yến lúc mới . Chốc lát quả nhiên thả Triều Hi , dẫn Lạc Yến .

 

Ba phụ tử thần thần bí bí, Cẩm Sơ hỏi đến, ai cũng chịu . Cơ Thừa Đình cùng ba dùng bữa, bữa ăn, cùng tản bộ trong sân.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng nức nở. Cơ Thừa Đình dừng bước: “Ai ?” Chốc lát , cung nhân dắt Thần ca nhi đến, lóc t.h.ả.m thiết chạy về phía Cơ Thừa Đình, miệng gọi Phúc Vượng. Thần ca nhi với đôi mắt lớn trong suốt chằm chằm Cơ Thừa Đình: “Phụ vương vì thích nhi thần, nhi thần sai điều gì?” Cơ Thừa Đình lạnh mặt: “Ai những lời với con?”

 

“Không, ai dạy nhi thần, là nhi thần tự nhớ phụ vương .” Thần ca nhi run rẩy lùi hai bước, hai bàn tay nhỏ nhắn bất an nắm c.h.ặ.t t.a.y áo. Trong nước mắt của Thần ca nhi, Cơ Thừa Đình thỏa hiệp, hứa sẽ ghé thăm Lâm Vận Chiêu . Phi Sương bĩu môi: “Thần ca nhi rõ ràng sợ Điện hạ, đến, Lâm Trắc phi lợi dụng một đứa trẻ để tranh sủng.”

 

Cẩm Sơ chẳng hề tức giận chút nào, ngữ khí thản nhiên: “Chưa hẳn là tranh sủng.” Từ khoảnh khắc Lâm Vận Chiêu mang Thần ca nhi về Đông Cung, Cẩm Sơ cảm thấy đúng. Lâm Thái Hậu vốn dễ chuyện. Những ngày Lâm Thái Hậu cũng phái thăm dò tin tức của Thần ca nhi, càng thấy lạ lùng. “Nô tỳ Thái Hậu hôm nay hạ chỉ cho những Lâm gia tập kích hạ táng, còn tìm đến nhiều cao tăng để siêu độ. Hoàng thượng ban cho Lâm Kỳ tước vị Thuận An Hầu.”

 

Triều đình giải quyết nội ưu, trong kinh thành lòng hoang mang. Lâm Thái Hậu cố chấp chịu cho quan tài Lâm gia hạ táng, nhất định đòi một lời giải thích, cũng là đang gây khó dễ cho Bắc Lương Đế. Bây giờ Thái Hậu thỏa hiệp, đồng ý hạ táng và truy cứu chuyện nữa, coi như cho Bắc Lương Đế một bậc thang để xuống. Bắc Lương Đế đáp lễ, tiện tay ban cho một tước vị, coi như an ủi.

 

Liên tục mấy ngày Cơ Thừa Đình đều dành thời gian thăm Lâm Vận Chiêu, Thái y viện thái y ngày ngày đều đến, thể Lâm Vận Chiêu dần dần hồi phục. Cẩm Sơ chuyện xong cũng chỉ thản nhiên một câu , thừa một chữ cũng hỏi. Cho đến hôm nay Cơ Thừa Đình dẫn Thần ca nhi thỉnh an Bắc Lương Đế, vặn Thái phó đang cùng Bắc Lương Đế thương nghị đối sách. Thần ca nhi nhỏ bé đột nhiên mấy câu, khiến Bắc Lương Đế ngẩn , ngay đó hề lộ chút dấu vết thuận thế hỏi mấy câu. Thần ca nhi đều thể đối đáp trôi chảy. Ngược trán Thái phó ngừng lấm tấm mồ hôi, suýt nữa vững, bởi vì những gì Thần ca nhi đều là đạo trị quốc, thuật đế vương. Vốn nên là những gì hoàng tử bình thường học, huống chi Thần ca nhi ngay cả phong hiệu cũng .

 

Thuật đế vương thao thao bất tuyệt, tuyệt một sớm một chiều thể học . Sắc mặt Bắc Lương Đế càng ngày càng âm trầm: “Thần ca nhi, đây là ai dạy con?” Thần ca nhi buột miệng : “Tằng tổ mẫu!”

 

“Vậy tằng tổ mẫu còn dạy con cái gì?”

 

“Tằng tổ mẫu lợi hại hơn Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu c.h.ế.t sớm, nếu nhất định cho nhi thần học những thứ .” Thần ca nhi đắc ý ngẩng đầu, đợi Bắc Lương Đế khen ngợi . nụ của Bắc Lương Đế cứng mặt. Hoàng tổ mẫu của Thần ca nhi chẳng là Mộ Dung Hoàng hậu ?

 

Cơ Thừa Đình nhướng mày: “Thần ca nhi, con đang học cái gì ?” Thần ca nhi gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Tằng tổ mẫu nhi thần sẽ Hoàng đế, học đương nhiên là đạo đế vương, nhi thần lợi hại như Hoàng tổ phụ.”

 

“Vì ?” Cơ Thừa Đình truy vấn.

 

“Nhi thần Hoàng đế, Hoàng đế thì g.i.ế.c ai thì g.i.ế.c, ai lời thì g.i.ế.c đó!” Thần ca nhi với vẻ mặt ngây thơ đầy chân thành, một chút cũng giống giả.

 

Không khí trong điện đột nhiên tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng thể thấy. Thái phó hận thể liếc mắt hiệu cho Thần ca nhi, nhưng Thần ca nhi cũng cảm thấy đúng. Mấy ngày nay phụ vương với , trẻ con dối, lớn hỏi gì thì nấy, như mới thể lấy lòng trưởng bối. Phụ vương còn là con trưởng, thông minh vô song, học cái gì cũng nhanh, còn khả năng ghi nhớ quên. Những chuyện , Thần ca nhi khắc sâu trong lòng. Cơ Thừa Đình sắc mặt trầm xuống: “Thần ca nhi, những lời cũng là tằng tổ mẫu dạy?” Thần ca nhi dọa cho giật , hiểu sai điều gì, nghiêng đầu sắc mặt âm trầm của Cơ Thừa Đình, gật đầu thừa nhận.

 

 

Loading...