Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 222:: Cạnh Tranh Thẳng Thắn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trọn một buổi chiều, Cơ Dĩnh dường như quên hết áp lực, tìm sự ngây thơ của trẻ nhỏ, cùng Triều Hi hàn huyên đủ chuyện trời đất. Chẳng sự nóng vội oán hận của đối thủ cạnh tranh. Chỉ sự vô lo vô nghĩ giữa những đứa trẻ.

 

Trưởng Vu ngắm nụ hồn nhiên vô tư lự của Cơ Dĩnh, nhất thời cũng ngẩn ngơ. Nhận thấy trời dần tối, y khỏi tiến lên nhắc nhở: “Tiểu Vương gia, thời gian còn sớm, chúng nên trở về.”

 

Chỉ một lời , sắc mặt Cơ Dĩnh lập tức sa sầm, u oán Trưởng Vu. Trưởng Vu rụt cổ , gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

 

Triều Hi một tay chống bên cạnh hồ nước, tay vẫn nắm cám, đầu Cơ Dĩnh: “Huynh ngày ngày đều thể cung, nếu rảnh rỗi thể tới Đông Cung tìm .”

 

“Thật ?” Cơ Dĩnh kinh ngạc.

 

Triều Hi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Phụ Vương , Tiểu Vương gia tâm địa lương thiện, thể kết giao sâu sắc, cần xem là đối thủ cạnh tranh, chuyện tương lai cứ để tính, rốt cuộc cũng là cốt nhục, huyết hải thâm thù, mẫu phi của hại , cũng chẳng để tâm… Hức hức!”

 

Lạc Yến vội vàng bụm miệng Triều Hi: “Đệ bậy bạ gì đó!”

 

Cơ Dĩnh gương mặt căng thẳng, Lạc Yến: “Chuyện ?”

 

“Đệ bậy…” “Ta !” Triều Hi bĩu môi, giãy khỏi tay Lạc Yến: “Cũng chẳng chuyện gì to tát, bao nhiêu năm qua ít tính kế , cũng để tâm .”

 

Dưới sự truy hỏi của Cơ Dĩnh, Triều Hi thành thật kể sự thật, gương mặt nhỏ của Cơ Dĩnh đỏ bừng, hổ bực bội, hận thể tìm một khe đất mà chui . Triều Hi liền : “Huynh cũng chẳng cần day dứt, bởi vì chúng hòa .”

 

Vừa lời , Cơ Dĩnh ngây chốc lát lập tức truy hỏi: “Đệ là chuyện tiệc thơ ở yến tiệc thưởng hoa của Liễu lão phu nhân?”

 

Triều Hi gật đầu.

 

Cơ Dĩnh hít sâu một , lắc đầu biểu thị để tâm: “Huynh yên tâm, chuyện sẽ ngoài .”

 

Nói đoạn, xoay rời .

 

Lạc Yến tức giận dậm chân, lườm Triều Hi một cái: “Sao tự tiện chuyện đó?”

 

Triều Hi đáp: “Phụ Vương , kế sách công tâm ở sự thành thật, đặc biệt là đối với như Dĩnh Vương. Chúng thẳng thắn tranh đấu, còn những khác tranh chấp điều gì, dùng thủ đoạn gì, ai cũng thể can thiệp.”

 

“Đây là Phụ Vương ?” Lạc Yến bán tín bán nghi, Triều Hi gật đầu: “Vừa nãy khi y phục, Tần Bá bá còn tới dặn dò lời . Phụ Vương và Tần Bá bá thể hại chứ.”

 

Nghe , Lạc Yến cũng truy cứu thêm nữa, lắc đầu vỗ vỗ vai Triều Hi: “Sau Trưởng công chúa, mới Quận chúa phủ Vương gia . Triều Hi, hứa với đó.”

 

“Biết , sẽ quên .” Triều Hi nét mặt lấy lòng, ngửi thấy mùi hương trong khí, cố sức hít hà kéo Lạc Yến chạy theo hướng mùi hương.

 

……

 

Trên đường về phủ, trời dần tối. Cơ Dĩnh sắc mặt âm trầm, một lời. Trưởng Vu cũng chẳng Tiểu Vương gia bỗng nhiên đổi sắc mặt, nãy còn lắm cơ mà. Chỉ trong chớp mắt thành nông nỗi . Y dám hỏi.

 

Cho đến khi xe ngựa dừng cổng Trấn Vương phủ, thị vệ bên cạnh Trấn Vương phi sớm đón: “Tiểu Vương gia, Vương phi đang đợi .”

 

Cơ Dĩnh mím môi, hít sâu một , bước về phía chính viện. Trong chính viện đèn đuốc sáng trưng, từ xa thấy Trấn Vương phi đang lo lắng hành lang. Vừa thấy con trai trở về, nàng vội vàng tiến lên: “Mau mời Thái y!”

 

Cơ Dĩnh cau mày.

 

Sau khi Thái y bắt mạch xác định gì bất thường, Trấn Vương phi mới thở phào nhẹ nhõm. Cơ Dĩnh thấy , gương mặt nhỏ càng thêm căng thẳng: “Mẫu phi nghi ngờ Thái tử phi sẽ hạ độc con ?”

 

Chàng thẳng thừng: “Thái tử phi nếu hạ độc, đêm qua tặng t.h.u.ố.c , há chẳng là vẽ rắn thêm chân ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-222-canh-tranh-thang-than.html.]

Trấn Vương phi : “Con hiểu gì , độc d.ư.ợ.c hại vô hình, cực kỳ khó phát giác. Vả , khi tặng t.h.u.ố.c ngày hôm qua, khắp kinh thành ai mà chẳng khen Thái tử phi độ lượng, Tiểu điện hạ nhân hậu. Thứ t.h.u.ố.c đối với con là linh đan cứu mạng, nhưng đối với nàng , chẳng qua chỉ là vật phẩm cất giữ quý giá mà thôi.”

 

Lời rõ ràng là hề cảm kích. Cơ Dĩnh nhíu mày.

 

“Hôm nay vì ở Đông Cung lâu đến , Thái tử phi khó con ?” Trấn Vương phi sớm phái dò hỏi, nhưng tiếc cửa Đông Cung đóng chặt, nàng dò la chút tin tức nào, chỉ đành sốt ruột chờ đợi: “Hay là nàng cho con thấy sắc mặt?”

 

“Mẫu phi vì ?”

 

“Thái tử phi gian trá…” “Mẫu phi!” Cơ Dĩnh thể nổi nữa, : “Thái tử phi hề khó con. Hôm nay con cùng Triều Hi, Lạc Yến hái sen, ngắm cá Triều Hi nuôi cả buổi chiều. Thái tử phi còn sai chè sen, gà ăn mày. Trước khi ăn cũng cho thị vệ bên cạnh con kiểm tra qua một lượt, xác nhận gì mới dùng, nàng tuyệt nhiên hề cho con thấy sắc mặt.”

 

Nghe ngữ khí Cơ Dĩnh thiên vị Thái tử phi, Trấn Vương phi lập tức nhíu mày: “Con ý gì?”

 

Cơ Dĩnh thấy đối phương nổi giận, mới kìm nén tính tình: “Mẫu phi, Thái tử phi thông tuệ sẽ mặt khác khó con. Bởi , cứ yên tâm, con hề chịu tủi . Thời gian còn sớm, mẫu phi hãy nghỉ ngơi sớm .”

 

Trước mặt Trấn Vương phi, Cơ Dĩnh cảm thấy khó thở, hận thể lập tức trốn .

 

Con trai xa, Trấn Vương phi sai giữ Trưởng Vu , lạnh mặt chất vấn: “Hôm nay Tiểu Vương gia ở Đông Cung những gì?”

 

Trưởng Vu lo lắng đáp: “Bẩm Vương phi, Tiểu Vương gia chỉ cùng Tiểu điện hạ trò chuyện về sen, về cá, hề bàn luận gì khác.”

 

Mèo con Kute

“Thật ?” “Vương phi, nô tài dám dối.” Trưởng Vu quỳ mặt đất.

 

Trấn Vương phi nheo mắt đ.á.n.h giá, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tốt nhất là như , nếu để bổn phi phát hiện ngươi dám âm thầm trái, bổn phi sẽ tha cho ngươi. Lui xuống .”

 

Trưởng Vu run rẩy khom lưng lui xuống.

 

Mãi lâu , Trấn Vương phi mới cảm thán một câu: “Thật là con lớn lời .”

 

Lúc , Triển phu nhân nhận một đôi ngọc như ý từ Đông Cung đưa tới. Phi Sương đích giải thích: “Ý của Thái tử phi là Triển công tử hiện giờ đang vô cùng phong quang, ít nhòm ngó, vài chuyện vẫn nên định đoạt sớm thì hơn.”

 

Triển phu nhân lập tức hiểu rõ ý tứ: “Làm phiền cô nương chuyển lời tới Thái tử phi, rằng sáng sớm ngày mai sẽ thương lượng thỏa chuyện .”

 

Phi Sương mỉm gật đầu.

 

Chưa đợi trời sáng, Triển phu nhân phái mời Triển Phạm Dư đến bàn bạc: “Con nghĩ kỹ , thật sự Liễu Lục cô nương ?”

 

“Cô mẫu, cháu tình cảm với Liễu cô nương, hơn nữa phận Liễu gia đặc biệt, thích hợp với Triển gia.”

 

Nói đến đây, Triển phu nhân cũng che giấu nữa, sai lấy bức họa , mở mặt Triển Phạm Dư. Thiếu nữ trong tranh tư hiên ngang, dung mạo như hoa phù dung.

 

“Đây là đích nữ Rễm gia, Rễm Thanh Vũ, năm nay mười lăm tuổi. Gia thế dung mạo đều chê , tính tình đứa trẻ hệt như ghét cái ác như thù, ngược vài phần phong thái Triển gia. Ta định con cầu hôn đích nữ Rễm gia vợ, con thấy thế nào?”

 

Triển Phạm Dư liếc thiếu nữ trong bức họa, đôi mắt khẽ động, thấp giọng : “Cô mẫu chủ là .”

 

Vậy là phản đối .

 

Triển phu nhân : “Sáng mai sẽ hẹn Rễm phu nhân lên núi cầu phúc, con cũng theo. Nếu ưng ý, chiều sẽ cung các con xin chỉ ban hôn.”

 

“Vội vàng như ?” Triển Phạm Dư kinh ngạc.

 

“Nếu định đoạt sớm, e rằng sẽ nảy sinh thị phi vô ích.” Triển phu nhân chân thành .

 

 

Loading...