Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 233: Mở Một Con Đường Khác ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:26
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt mờ mịt của Liễu Lục dần trở nên rõ ràng khi thấy Trấn Vương, nàng siết chặt nắm tay, tim đập thình thịch như trống. Một mặt cảm thấy sỉ nhục, mặt khác phẫn nộ. Một luồng lửa giận bốc thẳng lên tận trời.
Khi còn ở Đông Nguyên, rõ ràng nàng là một cô nương tài mạo song , cầu hôn nàng nhiều như cá diếc qua sông, nhưng khi đến Kinh thành, nàng bàn tán xôn xao. Hơn nữa, còn ghét bỏ. Liễu Lục cũng là Liễu gia dốc sức bồi dưỡng, dung mạo và tài tình đều thuộc hàng nhất đẳng, tự mang một khí chất kiêu ngạo, giờ đây kén cá chọn canh, trong lòng nàng thực sự uất ức.
"Lục cô nương?" Nha thúc giục.
Liễu Lục hít sâu một , đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn như sứ, chợt hiểu ý nghĩa lời Triển phu nhân . Nàng đột nhiên mỉm : "Đi thôi."
Nàng chặn ở cửa thỉnh an Trấn Vương, chóp mũi ửng đỏ, đôi mắt hạnh long lanh như mắt thỏ, trông vô cùng đáng thương: "Thần xin thỉnh an Vương gia."
Trấn Vương một tay chắp lưng, trong: "Di mẫu thế nào ?"
"Tổ mẫu vì chuyện của mà lo lắng đến mức nóng giận, dạo ăn ngon, ngủ yên, còn sợ rước thêm phiền phức cho Vương phủ."
"Người một nhà cần khách sáo."
Nói Trấn Vương bước trong, sân viện lớn, hành lang đặt mấy vò thuốc, mùi t.h.u.ố.c nồng nặc xộc mũi, Trấn Vương thấy khẽ nhíu mày. Nơi qua, hộ viện và tiểu tư vội vàng thỉnh an, Trấn Vương phất tay, ở cửa chờ một lát, lão ma ma bên trong thỉnh an: "Vương gia, lão phu nhân đến, xin mời ạ."
Trấn Vương lúc mới cửa. Liễu lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề, sự dìu đỡ của nha tựa đầu giường, đầy kích động Trấn Vương: "Vương gia..."
"Thân thể di mẫu thế nào ?"
"Ta... cái xương già của chẳng còn dùng nữa, cũng chẳng giúp gì Vương gia, trái còn liên lụy ." Liễu lão phu nhân bắt đầu đ.á.n.h bài tình cảm, ngừng thở dài, mặt mày ủ rũ.
Trấn Vương nể mặt Liễu gia mà hiếm khi kiên nhẫn hơn vài phần. Liễu Lục ở cửa cảnh , đầu óc nhanh chóng cuồng, hồi tưởng từng câu của Triển phu nhân ban nãy.
Cả Kinh thành đều khen ngợi nàng, khen thì cũng thể chê bai, tình thế biến đổi khôn lường, nếu nàng ngay cả chút vốn liếng cuối cùng để lợi dụng cũng còn, còn trông mong điều gì?
Nha nhỏ giọng khuyên: "Cô nương, Triển phu nhân gì với ?"
Liễu Lục liếc một cái đầy độc ác, dọa nha sợ đến mức vội vàng ngậm miệng.
Chỉ một lát , nàng đưa một quyết định táo bạo.
Mèo con Kute
"Thuốc của tổ mẫu , mau mang đến!" Nha gật đầu.
Ngoài , Liễu Lục còn đuổi hết các nha hộ viện hành lang ngoài chờ, ánh mắt lấp lánh một vẻ kiên quyết, nàng c.ắ.n chặt răng hạ quyết tâm.
Bên cạnh
Triển phu nhân trở , nha hộ viện đều đuổi ngoài, nàng liền mỉm , nha cận hỏi : "Phu nhân, Liễu cô nương lời ?"
"Nàng sẽ ."
Trải qua mấy ngày đấu trí, phòng tuyến tâm lý của Lục cô nương sớm sụp đổ, Trấn Vương phủ cũng bất kỳ động thái nào, ngược còn định xuống hôn sự với Hình gia cô nương, vội vàng lôi kéo quyền thần. Chỉ cần Liễu Lục ngốc, chắc chắn sẽ đoán chỉ là một quân cờ.
Cả hai bên đều kết cục .
"Trấn Vương phi chẳng vẫn luôn với Liễu Lục chuyện nam nhân tam thê tứ , lâu ngày sinh tình , chính nàng quên mất, Trấn Vương cũng là nam nhân."
Triển phu nhân đến chùa là để đợi Trấn Vương, Liễu lão phu nhân phái mấy gửi thư cho Trấn Vương phi, nhưng đối phương đều che giấu, do dự, chịu hành động. Nàng chẳng qua là tình cờ nhắc đến việc Trấn Vương hiếu thuận một . Liễu lão phu nhân liền lọt tai, phái mời Trấn Vương lên núi, ý của đối phương là áp chế , khó mà lui, để trong chùa đều Trấn Vương coi trọng Liễu gia đến mức nào.
Chỉ là tự cho thông minh mà thôi.
"Dù đây cũng là trong chùa, lẽ các nàng dám càn." Nha chút lo lắng: "Vạn nhất Trấn Vương phi phát giác , Liễu cô nương e rằng quả ngọt để ăn."
Triển phu nhân cho là đúng: "Ngươi thể nghĩ , Liễu cô nương tự nhiên cũng thể nghĩ ."
Phải nhất kích tất trúng.
Chẳng mấy chốc, từ bên cạnh truyền đến tiếng gọi đại phu.
Khi Liễu Lục bưng t.h.u.ố.c đến phụng dưỡng Liễu lão phu nhân, chân nàng bỗng trẹo, cả bát t.h.u.ố.c màu nâu đổ hết lên , hơn nửa ngã lòng Trấn Vương, thậm chí Trấn Vương cũng dính thuốc.
Liễu lão phu nhân kinh hô một tiếng: "Lục nhi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-233-mo-mot-con-duong-khac.html.]
Trấn Vương theo bản năng đỡ lấy Liễu Lục, vòng eo mảnh mai mang theo mùi thơm ngào ngạt xông thẳng mũi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Lục trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, nàng yếu ớt như xương khẽ đẩy Trấn Vương, mãi mới kéo cách, chân mềm nhũn ngã mạnh xuống đất.
"Tổ, tổ mẫu..." Liễu Lục véo lòng bàn tay, hít hít mũi: "Ta cũng choáng váng, cố ý."
Liễu lão phu nhân vẫn nhận điều bất thường, xót xa : "Mấy ngày nay chỉ một con túc trực bên , ngày đêm đảo lộn, xem sắc mặt tiều tụy đến mức nào , chỉ một bát t.h.u.ố.c thôi cũng chẳng , Vương gia sẽ trách con ."
Trấn Vương Liễu Lục quỳ đất, nàng vốn nhan sắc tuyệt trần, giờ phút mắt ngấn lệ, khuôn mặt trắng bệch, bàn tay trái trắng nõn bấu chặt mảnh sứ vỡ, m.á.u chảy , nhưng chính nàng hề , Trấn Vương lập tức phái mời đại phu.
Liễu Lục kinh ngạc, đó mắt tối sầm ngất .
"Lục nhi!" Liễu lão phu nhân hoảng hốt.
Trấn Vương đành đỡ nàng dậy, dùng khăn tay bọc lấy bàn tay của Liễu Lục.
Rất nhanh đại phu đến, khi xử lý vết thương xong, ông bắt mạch cho Liễu Lục: "Cô nương quá yếu ớt, đây là do lao lực quá độ mà , cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho ."
"Ngoài còn bệnh gì nặng ?" Trấn Vương sa sầm mặt hỏi.
Đại phu : "Cái ... cô nương ưu tư thành bệnh, tâm tư quá nặng, nếu kịp thời giải tỏa e rằng thể sẽ ngày càng suy yếu."
Liễu lão phu nhân lo lắng, định mở miệng nhưng Trấn Vương ngăn , Trấn Vương với đại phu: "Trước tiên hãy kê t.h.u.ố.c ."
"Vâng."
Đợi , Liễu Lục cũng mơ màng mở mắt, đôi mắt đẫm lệ, đầy vẻ tủi Trấn Vương. Trấn Vương nhíu mày : "Chẳng qua chỉ là một Triển gia mà thôi, hà tất để trong lòng, Kinh đô nhiều thanh niên ưu tú, bản Vương sẽ bảo Vương phi chọn cho ngươi vài phù hợp, do Trấn Vương phủ chuẩn gả trang cho ngươi."
Liễu lão phu nhân lồng n.g.ự.c phập phồng: "Vương gia, Liễu gia..."
Liễu Lục một bên đột nhiên kéo cánh tay Liễu lão phu nhân, nghẹn ngào : "Tổ mẫu, chúng nên gây thêm rắc rối cho Vương phủ. Hiện giờ bên ngoài đồn đại thất thiệt, cháu gái chỉ một gặp mặt Triển công tử mà thôi, từng tiếp xúc, lấy tình cảm?"
"Lục nhi?"
"Cháu gái khác bàn tán nữa." Liễu Lục khẽ bóp cánh tay đối phương để nhắc nhở.
Liễu lão phu nhân tuy mơ hồ, nhưng cháu gái của nàng sẽ vô duyên vô cớ những lời , mặt Trấn Vương cũng vạch trần, nàng nắm tay cháu gái thở dài: "Con là một đứa trẻ , , chỉ là Triển gia quá đáng giận."
"Tổ mẫu, cháu gái thể về Đông Nguyên, cũng thể cả đời lấy chồng, ở bên cạnh tổ mẫu mãi mãi."
"Nói gì ngốc nghếch ." Liễu lão phu nhân đau lòng ôm Liễu Lục, lời nhắc nhở của đối phương, nàng xin Trấn Vương: "Y phục đều dính thuốc, thực sự là..."
Trấn Vương phất tay tỏ vẻ , Liễu Lục cả dính đầy vết thuốc, tìm một cái cớ dậy rời .
Người , Liễu Lục quỳ xuống giường dập đầu với Liễu lão phu nhân, mắt đỏ hoe, vẻ mặt kiên định: "Tổ mẫu, cháu gái nghĩ thông , gả Triển gia nữa."
Liễu lão phu nhân đột nhiên mí mắt giật giật.
"Triển gia thà từ bỏ công danh, cũng chịu thỏa hiệp, Trấn Vương phi ngầm căn bản ý định giúp đỡ, chúng lợi dụng ."
"Lục, Lục nhi, con ý gì?"
Liễu Lục nghiến răng: "Ta Trấn Vương phủ!"
Dứt lời, Liễu lão phu nhân còn tưởng nhầm, trợn tròn mắt, Liễu Lục : "Gả cho Triển gia, cũng chỉ là một , nhiều nhất là bình thê, cũng chắc coi trọng, nhưng nếu Trấn Vương phủ, dù là một , cũng là của hoàng gia, nếu thể sinh hạ con cái, tệ nhất cũng là một quận vương."
"Con hồ đồ !" Liễu lão phu nhân tức đến mức mắt tối sầm: "Con đang độ tuổi xuân sắc, tuổi của Trấn Vương đủ cha con ."
"Tổ mẫu, bây giờ cháu còn lựa chọn nào khác, hiện giờ Kinh thành đều khen ngợi cháu, nhỡ ngày tình thế đảo ngược, chẳng lẽ cháu cả đời thanh đăng cổ Phật, Liễu gia triệt để vứt bỏ ? Nếu cháu Trấn Vương phủ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển."
Liễu Lục hướng về Liễu lão phu nhân dập đầu liên tục, nước mắt sắp trào : "Cháu là đứa tổ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, nếu lựa chọn, cũng sẽ con đường , tổ mẫu, Trấn Vương phủ phái đón Tứ cô nương , Vương phi xem thường việc chúng lưỡng lự, chuẩn để Tứ cô nương cháu gả Triển gia, nếu Tứ cô nương đến, cháu gái sẽ thật sự trở thành quân cờ vứt bỏ."
Một lúc Liễu lão phu nhân vẫn khó chấp nhận ý nghĩ đột ngột của Liễu Lục, nhưng so với ban nãy, lúc là kinh ngạc nhưng hề tức giận. Lâu , nàng cô gái nhỏ đang quỳ đất hoa lê đái vũ, c.ắ.n răng: "Con thực sự quyết định ?"
Liễu Lục gật đầu: "Bất kể hậu quả thế nào, cháu gái hối hận!"