Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 245: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:27:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm trời sáng, Tần Cẩn Du phi ngựa rời kinh.
Dân chúng Tần gia tiễn khỏi kinh thành. Tần lão phu nhân xoa xoa thái dương, ngẩng mặt lên trời thở dài. Đàm thị bên cạnh : “Mẫu , con phái hỏi thăm , Phòng lão phu nhân chỉ là nhất thời giận dữ công tâm, uống mấy thang t.h.u.ố.c điều dưỡng là sẽ bình an vô sự.”
“Đêm qua… Triển gia cho thằng bé cửa?” Tần lão phu nhân đột nhiên hỏi.
Đàm thị lập tức hiểu điều Tần lão phu nhân hỏi là, khi Tần Cẩn Du phạt quỳ từ đường hôm qua, ai trông chừng, Tần Cẩn Du ngoài nửa đêm.
“Trời sáng về , quỳ ở từ đường hai canh giờ, chắc là cửa.”
Sự việc náo đến mức , Đàm thị cũng đầy vẻ bất đắc dĩ. Một mối hôn sự môn đăng hộ đối bao ngưỡng mộ, lang tài nữ mạo, mắt thấy sắp công thành danh toại , cứ thế mà náo loạn.
Tần lão phu nhân hít sâu một , khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ lạnh: “Trước đây còn vài phần cố kỵ, nay, Tần gia cũng thể yên mà nữa.”
Đàm thị giật giật mí mắt.
Tần lão phu nhân trầm giọng: “Đi cùng đến Chung Quốc công phủ một chuyến.”
“Mẫu ?”
“Nếu Chung gia ở lưng giật dây, Tần gia đến nỗi suýt nữa gia đình tan nát?” Nhẫn nhịn nhiều ngày, bất quá là chút e ngại, bây giờ, cháu dâu hòa ly, cháu trai cũng khỏi thành, cả Tần gia chẳng còn bí mật gì. Nàng dù gì cũng đến tận cửa để đòi chút công bằng.
Không thể cãi Tần lão phu nhân, Đàm thị đành cùng đến Chung Quốc công phủ.
Người của Chung gia thấy là Tần gia đến, lập tức bẩm báo Chung lão phu nhân. Chung lão phu nhân nhíu chặt mày, chiếc kéo đang cắt tỉa cành hoa 'cạch' một tiếng rơi xuống đất.
“Ngươi ai đến?”
“Là Tần gia lão phu nhân và Tần nhị phu nhân, xem chừng là tiễn Tần thiếu tướng quân xong thì đến phủ. Giờ xe ngựa đang đợi ở cửa đó ạ.”
Chung lão phu nhân giật giật mí mắt liên hồi, nàng quen Tần lão phu nhân cũng mấy chục năm, nàng tính khí của đối phương.
Đã đến thì chắc chắn sẽ dễ dàng rời .
Nàng căng mặt, đặt chiếc kéo tay xuống, ngẩng đầu liếc nha : “Phu nhân ?”
“Phu nhân phạt Xuân di nương, lúc còn đang giáo huấn Hạ di nương.”
Xuân, Hạ, Thu, Đông, Tuyết, Liễu, tổng cộng sáu di nương, thiếu chút nữa là cho phủ náo loạn. Chung phu nhân cũng từng đến tìm Chung lão phu nhân lóc kể lể.
Sáu đều là do Thái tử phi ban thưởng, rõ ràng là chống lưng cho Tần thiếu phu nhân. Bởi Chung lão phu nhân mới nhắm mắt ngơ.
Nàng nghĩ rằng chỉ cần cơn giận nguôi ngoai, chuyện sẽ yên bình.
giờ xem , e rằng khó mà kết thúc .
“Bảo phu nhân chuẩn một chút đến đại sảnh.” Chung lão phu nhân dặn dò.
Sau một nén nhang
Chung lão phu nhân vội vàng đến đại sảnh, Tần lão phu nhân và Đàm thị cũng mời . Hai cố nhân gặp mặt, Tần lão phu nhân vẫn giữ ba phần thể diện: “Không mời mà đến, phiền .”
“Lời là , ngươi và còn cần khách sáo như ?” Chung lão phu nhân xuống, sai pha , liếc sắc mặt kiên cường chống đỡ của Tần lão phu nhân, thôi, quanh một lượt, nhíu mày: “Phu nhân còn đến?”
Lời dứt, Chung phu nhân vội vàng chạy đến, ánh mắt vẫn tan hết lửa giận, gương mặt đầy vẻ tức tối. Gặp những sảnh xong nàng mới hít sâu một : “Mẫu , Tần lão phu nhân.”
Sau khi chào hỏi, Chung phu nhân mới vui mà hỏi : “Hôm nay Tần lão phu nhân nhã hứng đến Quốc công phủ khách ?”
Nàng nhớ Tần Cẩn Du hôm nay rời kinh.
Tần lão phu nhân như , liếc Đàm thị. Đàm thị lập tức : “Đi ngang qua Quốc công phủ, nên ghé thăm hỏi. Sao Chung phu nhân vẻ mấy hoan nghênh ?”
Chung phu nhân nhíu mày liếc xéo Đàm thị, căn bản thèm để nàng mắt. Đàm thị lập tức giải thích: “Tẩu tẩu của hôm qua Tần gia đưa đến Phòng gia để chăm sóc Phòng lão phu nhân đang bệnh nặng . Gần đây Tần gia nhiều chuyện loạn lạc quá, lẽ sớm đến thăm hỏi mới .”
Nghe cái giọng điệu là đến để tính sổ .
Chung phu nhân nhíu mày cao ngạo: “Nàng thật rảnh rỗi, hại Chung gia náo loạn… ”
“Ngươi câm miệng!” Chung lão phu nhân giận dữ trừng mắt Chung phu nhân, đối phương rõ ràng là đang gây sự, hà cớ gì tự lao ?
Khóe mắt Tần lão phu nhân tràn đầy ý lạnh: “Hôm qua hai đích nữ Phòng gia liên tiếp từ hôn, hai đích tử Triển tướng quân cùng đưa đến Tây Quan. Phòng lão phu nhân chịu nổi kích động, lập tức ngất xỉu.”
Lời dứt, cả hai nhíu mày.
“Những chuyện đều là nhờ Chung phu nhân nửa tháng mối cho đứa con dâu rõ ràng của . Ngay cả thế nào cũng tìm hiểu rõ, vội vàng đưa Tần gia, đắc tội Triển gia. Giờ đây Tần gia tan đàn xẻ nghé, ngay cả cháu dâu cũng giữ !” Tần lão phu nhân còn che giấu nữa, ánh mắt Chung phu nhân vô cùng sắc bén: “Hôm qua, Thái tử hạ chỉ ban cho Tần gia và Triển gia hòa ly. Ta đến đây, là đặc biệt để báo cho Chung gia việc .”
Nói đoạn, Tần lão phu nhân chậm rãi dậy, một tay khoác lên cánh tay Đàm thị ngoài, miệng lẩm bẩm rằng cưới vợ hiền họa đến ba đời, Tần gia kết cục , là Tần gia đáng đời.
“Lão tỷ tỷ!” Chung lão phu nhân hoảng hốt, chống đỡ thể chặn Tần lão phu nhân : “Chuyện là Chung gia với Tần gia, ngươi đừng giận, chúng cùng nghĩ cách xem để vãn hồi?”
“Vãn hồi?” Tần lão phu nhân lạnh.
Đàm thị bên cạnh : “Tần gia mua chuộc, suýt chút nữa hại công chúa một thi hai mạng. Nếu Thái tử phi kịp thời đến, Tần gia lúc lo tang sự . Còn hung thủ màn… ”
Đàm thị đến đây thì ngừng , khiến Chung lão phu nhân kinh hãi tột độ: “Là, là Trấn Vương phủ?”
“Hai nhà tranh giành, tự chọn phe cánh thôi. Lão phu nhân thể nghĩ kỹ xem, hồ đồ mù quáng chỉ khiến cả Chung gia cùng gặp họa.” Đàm thị nhắc nhở.
Sau đó nàng dìu Tần lão phu nhân chút khách khí rời khỏi Chung Quốc công phủ.
Người xa, lưng Chung phu nhân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Đi hỏi thăm xem hai ngày nay xảy chuyện gì!” Chung lão phu nhân lạnh mặt lệnh cho nha .
Nha lời.
Trong lúc chờ đợi, Chung phu nhân tim đập như trống.
Rất lâu , nha trở về bẩm báo, chuyện cơ bản giống như lời Đàm thị .
Chung phu nhân run rẩy chân mềm nhũn quỳ xuống, : “Mẫu , con dâu chỉ là giúp Trấn Vương phủ đỡ vài lời, ngờ chuyện náo loạn đến mức .”
Nàng ngờ chỉ là một thất mà thôi, cho dù Tần gia đồng ý thì cùng lắm là chấp nhận, ai mà ngờ khiến Triển Vạn Lăng động thai khí. Càng ngờ Triển gia cứng rắn đến , trực tiếp đòi chiếu chỉ hòa ly.
Mọi chuyện náo loạn đến mức , ngoài dự liệu.
Chung lão phu nhân lúc ánh mắt Chung phu nhân như lưỡi dao, chỉ hận thể lăng trì nàng . Nàng tức giận thôi: “Mấy ngày nay ngươi đến tận cửa tạ tội ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-245.html.]
Chung phu nhân lắc đầu, hậu viện của nàng còn lo xong, nào tâm trí thăm Tần gia?
Ngay cả chuyện bên ngoài xảy nàng cũng .
“Hồ đồ!” Chung lão phu nhân hít sâu một : “Thái tử đối với Triển gia tình cảm phi phàm, ngươi ngang ngược khiến đích nữ Triển gia chịu thiệt thòi, Triển gia há thể tha cho ngươi?”
“Mẫu … bây giờ ?” Chung phu nhân nước mắt, nàng cũng lòng mà, nàng cố ý ép Tần gia nạp .
Lông mày Chung lão phu nhân gần như xoắn với , căng thẳng gương mặt, lâu mới : “Bây giờ Tần gia và Triển gia hòa ly, Tần đại phu nhân đưa về nhà đẻ, Phòng gia cũng liên lụy, Tần thiếu tướng quân giáng chức Tây Quan, ngay cả Tứ cô nương Trấn Vương phủ cũng liên lụy, tiếp theo sẽ là Chung Quốc công phủ chúng .”
“Mẫu ?” Chung phu nhân hoảng loạn.
Chung lão phu nhân thở dài: “Hôm nay Tần gia đến là để nhắc nhở chúng .”
Nàng thể yên chờ c.h.ế.t, vì Chung lão phu nhân lập tức phái mời Chung Quốc công, sai mang theo nhiều loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, tức tốc lên đường đến Triển gia tạ tội.
“Con ! Mấy ngày nay sáu di nương khiến con kiệt sức …”
“Người !” Chung lão phu nhân chẳng buồn để ý đến tiếng kêu la của Chung phu nhân, lạnh mặt lệnh cho hai bà v.ú giữ chặt Chung phu nhân: “Hôm nay dù trói cũng trói phu nhân . Nếu Triển gia chịu nguôi giận, Quốc công phủ chỉ đành bỏ vợ!”
“Mẫu ?” Chung phu nhân kinh hoàng tột độ, sắc mặt lập tức tái nhợt, chuyện nghiêm trọng đến ?
Thấy Chung lão phu nhân hạ quyết tâm, Chung phu nhân cũng dám chống đối nữa, một lời cũng dám mà theo Chung lão phu nhân.
Đợi hồi lâu Chung Quốc công cũng thấy đến, Chung lão phu nhân liền hỏi: “Người ?”
“Quốc công gia chuyện hậu trạch nhúng tay , để lão phu nhân tự xử lý.” Nha đáp.
Sắc mặt Chung lão phu nhân âm trầm như nước, lúc cũng chẳng còn bận tâm nhiều, kéo Chung phu nhân thẳng tiến đến Triển gia, xuống xe ngựa liền sai đưa bái .
Trong lúc đó, xe ngựa của Trấn Vương phủ ngang qua, rèm xe vén lên, Vân Hòa quận chúa khẽ mỉm với Chung lão phu nhân: “Thật trùng hợp, lão phu nhân cũng đến thăm Tần thiếu phu nhân ?”
“Tần thiếu phu nhân gì chứ, quận chúa đừng gọi sai , Triển gia Tần thiếu phu nhân, hôm qua Thái tử ban chiếu chỉ cho phép Tần thiếu tướng quân và công chúa hòa ly .” Chung phu nhân nhắc nhở.
Vân Hòa quận chúa ngẩn , tỏ vẻ chút ngạc nhiên: “Sao đột ngột như ?”
Chung phu nhân giải thích, chỉ tò mò hỏi : “Hôm nay quận chúa thời gian đến Triển gia?”
Nếu là tình cờ, Chung phu nhân một chữ cũng tin, Vân Hòa quận chúa ngẩng cằm lên: “Ta chút chuyện riêng tìm Triển phu nhân.”
Rất nhanh đó của Triển gia đến mời các vị trong.
Một đường dẫn đến đại đường, các nha dâng và điểm tâm. Chung lão phu nhân đó nhíu chặt mày, đang nghĩ gì.
Đợi ước chừng một chén , Triển phu nhân mới chậm rãi đến: “Vừa tiễn tướng quân xong, trong phủ còn đang loạn cả lên, để các vị đợi lâu .”
Triển phu nhân chút bất ngờ khi thấy Chung lão phu nhân, ánh mắt liếc Chung phu nhân đang vẻ mặt tự nhiên.
“Triển, Triển phu nhân.” Chung phu nhân dậy, giọng điệu mang theo ba phần lấy lòng: “Một thời gian Quốc công phủ nhiều việc vặt vãnh, thể sắp xếp thời gian . Chúng công chúa thể , đặc biệt đến thăm hỏi.”
Triển phu nhân mà .
Chung lão phu nhân sai mang đến một hộp gấm, mở để lộ một chiếc vòng ngọc phỉ thúy trắng, chất ngọc trong suốt, tuyệt vật phàm. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc , Chung phu nhân giật : “Mẫu , đây là…?”
“Đây là của hồi môn của năm xưa khi xuất giá, mẫu ngươi cũng từng một chiếc, là một đôi, từng Thái tổ Thái hậu ban tặng. Hôm nay tặng vật cho công chúa, chỉ mong công chúa thể bình an vô sự, cả đời lo lắng.” Chung lão phu nhân .
Triển phu nhân liếc mắt một cái nhận chiếc vòng ngọc, mày nàng khẽ động, thể đây là Chung lão phu nhân đang nhún nhường. Vân Hòa quận chúa nhướng mày: “Chiếc vòng ngọc quý giá như , lão phu nhân thật là nỡ lòng, bây giờ công chúa còn đại ngại gì , e rằng cũng cần dùng đến nữa.”
Chung lão phu nhân Vân Hòa quận chúa: "Đây là một tấm lòng thành của Chung gia."
"Vật Thái hậu ban tặng, lão phu nhân dễ dàng chuyển tặng cho khác, chẳng là phụ lòng Thái hậu một mảnh hảo ý ? Ta nhớ lão phu nhân cùng Trưởng công chúa tình như tỷ , hiểu dần dần xa cách. Trưởng công chúa khuất nhiều năm như , lão phu nhân lúc đem chiếc vòng trả Triển gia, là cùng Triển gia bất kỳ ràng buộc nào nữa ư?"
Vân Hòa quận chúa bước tới mấy bước, mặt nở nụ ôn hòa vô hại, khoác tay Chung phu nhân, Chung phu nhân theo bản năng lùi tránh khỏi, tựa như tránh ôn dịch mà trừng mắt Vân Hòa quận chúa: "Quận, quận chúa, đây là giao tình giữa Chung gia và Triển gia , còn tới lượt một vãn bối như ngươi ở đây mà chỉ trỏ. Huống hồ, chính vì Chung gia xem trọng công chúa, mới cố ý dâng vật . Chiếc vòng là mẫu đeo mấy chục năm, vô cùng yêu quý, công chúa phận tôn quý, đương nhiên xứng đáng đeo."
Chung phu nhân như thể đột nhiên thông suốt, hướng về Triển phu nhân giải thích: "Trước đây là nhất thời hồ đồ, nên Trấn Vương phi xúi giục, đến tận nhà khuyên Tần phu nhân nạp cho Tần thiếu tướng quân. Trời đất chứng giám, lúc thật sự lầm tưởng Tứ cô nương là một cô nương , ngờ là bệnh trong , liên lụy đến công chúa động thai. Đây là tội của Chung gia. Triển phu nhân, chỉ cần Triển gia chịu nguôi giận, bảo gì cũng nguyện ý."
"Chung... Chung phu nhân?" Vân Hòa quận chúa ngây .
Chung phu nhân như thể thấy, với Triển phu nhân: "Là Chung gia gây quá nhiều tội , quyết định đến chùa thanh tu một năm, cầu phúc sám hối cho công chúa và đứa trẻ trong bụng nàng."
Triển phu nhân nhíu mày: "Chung phu nhân đại khả bất tất."
"Đây là một tấm lòng của nàng , phu nhân cần từ chối." Chung lão phu nhân lập tức đẩy hộp gấm đến mặt Triển phu nhân.
Cũng là để nhắc nhở Triển phu nhân, nể mặt Trưởng công chúa mà tha cho Chung Quốc công phủ một .
Triển phu nhân điều đó?
Chung phu nhân một nữa đảm bảo sẽ chép kinh một năm, ăn chay niệm Phật ngày ngày cầu phúc cho công chúa. Triển phu nhân giãn mày: "Nếu phu nhân cố chấp như , sẽ từ chối nữa."
Triển phu nhân nhận lấy vòng ngọc.
Chung lão phu nhân thấy liền thở phào nhẹ nhõm. Vốn lấy cớ thăm Triển Vạn Lăng, nhưng Triển phu nhân nhíu mày, Chung lão phu nhân lập tức : "Ta chợt nhớ phủ còn vài việc, ngày thời gian rảnh, sẽ đến thăm công chúa."
Nói xong liền dậy cáo lui.
Triển phu nhân sai tiễn hai rời .
Người , vẻ ngượng ngùng mặt Vân Hòa quận chúa lúc nãy liền biến mất. Triển phu nhân nhướng mày nàng: "Hôm nay quận chúa đến đây, là vì chuyện gì?"
Trước mặt Vân Hòa quận chúa, Chung gia bày tỏ thái độ, cũng là liên lụy với Trấn Vương phủ. Triển gia tự nhiên cũng hy vọng hỏng chuyện của Thái tử.
Tạm thời so đo quá nhiều.
Vân Hòa quận chúa như : "Chung phu nhân suýt chút nữa gây đại họa, phu nhân quả thật đại độ."
"Người tội, Chung phu nhân cũng là khác che mắt. Vả ân tình của thế hệ vẫn còn đó, Lăng nhi cũng vô sự , thể cứ níu kéo buông mà ép c.h.ế.t , đúng ?" Triển phu nhân một câu vạch trần sự ngụy trang của Vân Hòa quận chúa: "Nếu quận chúa cảm thấy đủ, thể dâng tấu."
Vân Hòa quận chúa gượng. Nàng dám dâng tấu, chẳng là trực tiếp đắc tội Chung Quốc công phủ đến c.h.ế.t ?
"Quận chúa vẫn chuyến đến đây là vì chuyện gì?" Triển phu nhân hỏi.
Mèo con Kute
Vân Hòa quận chúa từ trong lòng lấy một tấm thiệp mời, đó còn chữ hỉ ép kim: "Nửa tháng nữa nhị ca cưới vợ, đến đây là để mời Triển phu nhân. Ngoài , phụ vương chuẩn tìm hôn sự khác cho tứ . Kẻ tên Tần Tiêu , tra gốc gác, căn bản từng tham gia khoa cử, lời dối nhanh sẽ vạch trần. Nếu phu nhân còn tứ gả cho Tần Tiêu, thì sớm chuẩn ."
Đây mới là mục đích nàng đến.
Triển phu nhân gật đầu: "Đã rõ, đa tạ quận chúa nhắc nhở."