Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 296: Thế tử ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:17:35
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Ngọc Hoa từng chịu khổ, bất chợt đưa cung, đến giờ vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng. Chịu giày vò ba ngày, nàng thực sự thể chịu đựng thêm nữa.
Cơ Dĩnh thở dài, hiệu cho thị vệ. Thị vệ liền chặn ma ma theo , gì mà ma ma hiểu ý lui xuống.
Bốn phía , Cơ Dĩnh ngơ ngác Thẩm Ngọc Hoa: “Ngọc Hoa biểu , chịu cứu , chỉ là thế lực của yếu ớt, cũng oan.”
Một câu “Ngọc Hoa biểu ” khiến nước mắt Thẩm Ngọc Hoa suýt rơi xuống, càng thêm tủi . Cơ Dĩnh : “Cô cô khi mất để một lời cho Ngọc Hoa biểu .”
Thẩm Ngọc Hoa kinh ngạc ngẩng đầu: “Mẫu lời gì để cho ?”
Trước khi Tàng Châu công chúa hành hình quả thực chuyện vài câu với Cơ Dĩnh, từ chỗ nhận tội, đến việc ôm đồm hết thảy, nên nàng chút do dự tin lời.
“Từ phủ cô cô tìm bản đồ biên phòng, văn võ bá quan chắc chắn sẽ tiếp tục điều tra, việc cô cô c.h.ế.t là thể kết thúc. Muội còn sống, ắt sẽ từ miệng điều gì đó.” Cơ Dĩnh lộ vẻ lo lắng.
Thẩm Ngọc Hoa sợ đến tái mặt: “Vậy, , còn c.h.ế.t .”
“Hiện giờ Bắc Lương và Đại Khánh đều nơi nên ở, một nơi an .” Cơ Dĩnh hạ giọng: “Cô cô dặn đến Đông Nguyên tìm đại ca của .”
“Thế tử ca ca?” Thẩm Ngọc Hoa nghi hoặc.
Cơ Dĩnh gật đầu: “Lần phụ vương nghiêm trị phủ công chúa, mà là phủ công chúa sớm để mắt tới, phụ vương cũng là bất đắc dĩ mới . Đưa cung cũng là để bảo tính mạng cho , Ngọc Hoa biểu , Trấn Vương phủ với .”
Nghe , Thẩm Ngọc Hoa hề nghi ngờ, nàng rưng rưng hỏi: “Vậy tại mẫu liên hôn với Trấn Vương phủ, mà các từ chối?”
“Ngọc Hoa biểu , Trấn Vương phủ cũng những chuyện bất đắc dĩ của riêng . Hình tướng quân nắm binh quyền, trong tay nhân mạch, Trấn Vương phủ nên đắc tội.”
Thẩm Ngọc Hoa hít hít mũi, khi bình tĩnh liền vội vàng hỏi: “Vậy thể đến Đông Nguyên?”
Cơ Dĩnh khẽ : “Vài ngày nữa nhị tỷ của nhất định sẽ đến tìm , khi đó giả nha của tỷ lẻn khỏi cung, rời khỏi kinh thành tính .”
Nghe , Thẩm Ngọc Hoa vội vàng gật đầu đồng ý.
“Ngọc Hoa biểu , vài việc một thêm là một phần nguy hiểm, cô cô lúc sinh thời hòa thuận với nhị tỷ tỷ…” Cơ Dĩnh thôi, dặn dò vài câu, Thẩm Ngọc Hoa liên tục cam đoan: “Ta cái gì nên cái gì nên .”
như Cơ Dĩnh dự liệu, Vân Hòa quận chúa quả nhiên nắm bắt thời cơ đến thăm Thẩm Ngọc Hoa. Chưa kịp mở lời, Thẩm Ngọc Hoa túm lấy tay áo Vân Hòa quận chúa: “Bản đồ biên phòng còn một nửa khác, tội chứng cũng chỉ bấy nhiêu. Chuyện biểu ca và mẫu bàn bạc, đều hết. Vân Hòa biểu tỷ, tỷ mau cứu ngoài, nếu , sẽ tố cáo tất cả với Đông Cung đó.”
Vân Hòa quận chúa đột nhiên cau mày: “Muội bậy bạ gì !”
“Mẫu từng giấu , các mưu đồ gì, đều cả. Nay im miệng , chính là rời khỏi hoàng cung.”
Những lời đều là Cơ Dĩnh dạy cho nàng.
Chỉ vài lời cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Hòa quận chúa, nàng nhíu chặt mày. Ban đầu cung chỉ từ miệng Thẩm Ngọc Hoa chuyện bản đồ biên phòng tại ở trong tay Tàng Châu công chúa.
Kết quả Thẩm Ngọc Hoa đ.á.n.h tự khai, trực tiếp vạch trần tất cả, ngược khiến Vân Hòa quận chúa trở tay kịp, nàng nghiến chặt răng, Cơ Dĩnh lừa .
Bản đồ biên phòng là do Cơ Dĩnh đưa, còn dám lừa nàng cung tìm Thẩm Ngọc Hoa.
Rõ ràng là mượn tay nàng để g.i.ế.c Thẩm Ngọc Hoa! Thật đáng ghét!
Thẩm Ngọc Hoa vẻ lạnh lẽo mặt Vân Hòa quận chúa, khỏi lạnh: “Nếu c.h.ế.t , những thứ bảo đảm sẽ gửi đến tay Kinh Triệu Doãn. Một mạng của đổi lấy nhiều mạng của các , cũng đáng giá .”
Vân Hòa quận chúa lập tức dịu cảm xúc, đưa tay sờ sờ má Thẩm Ngọc Hoa: “Ta hôm nay chính là đến cứu , hại chứ, Ngọc Hoa biểu , tình cảm chúng bao nhiêu năm .”
Thấy đối phương nhượng bộ, ẩn ẩn còn chút kiêng dè, Thẩm Ngọc Hoa thầm kinh hãi. Mẫu quả nhiên đề phòng Vân Hòa quận chúa, trách kể tất cả chuyện cho Cơ Dĩnh.
“Mau đưa khỏi cung.” Thẩm Ngọc Hoa .
Vân Hòa quận chúa nhíu mày, rõ ràng chút khó khăn. Thẩm Ngọc Hoa chỉ nha bên cạnh: “Ta giả nàng rời là ? Trấn Vương phủ các quản một nửa hoàng cung, tự do, đưa , căn bản là chuyện khó.”
Vân Hòa quận chúa vốn cho rằng Thẩm Ngọc Hoa là một kẻ ngu ngốc, ngờ vài phần mưu mẹo, nàng khỏi thầm mắng Cơ Dĩnh một trận.
Chuyện giải quyết kéo nàng xuống nước.
Nàng nghiến răng giải thích: “Mọi chuyện đơn giản như nghĩ , trốn , giải thích thế nào?”
“Biểu tỷ chỉ cần tìm một vóc dáng giống thế là ?”
“Đâu đơn giản như …”
“Vậy là biểu tỷ cứu ?” Thẩm Ngọc Hoa lạnh lùng chế giễu.
Mèo con Kute
Những lời truy vấn từng câu từng chữ khiến Vân Hòa quận chúa bực bội khó chịu, căm hận Tàng Châu công chúa để một tay, càng thêm căm ghét Cơ Dĩnh cẩn trọng.
Thẩm Ngọc Hoa : “Mẫu đến Bắc Lương một , còn mang theo một đội quân tiềm ẩn, ngay tại Đông Nguyên. Ta khỏi cung sẽ Đông Nguyên, Vân Hòa biểu tỷ, hiện giờ chúng là cùng một con thuyền.”
Nghe thấy hai chữ “binh đội”, Vân Hòa quận chúa hít sâu một quyết định mạo hiểm một , : “Hôm nay , trong ba ngày nhất định sẽ tìm cách đưa rời .”
“Được!” Thẩm Ngọc Hoa ẩn ẩn chút kích động, tháo một chiếc kim triền ti xích kim thủ trạc cổ tay xuống đưa cho Vân Hòa quận chúa, ý bảo nàng về xem.
Vân Hòa quận chúa động thanh sắc nhận lấy, đường bóc , quả nhiên tìm thấy một phong thư, nét chữ trong thư vô cùng quen thuộc, đúng là chữ của đại ca Cơ Đường, một phong mật tín gửi Tàng Châu công chúa. Lúc Vân Hòa quận chúa tin lời Thẩm Ngọc Hoa mười phần!
Rời cung thẳng tiến đến Trấn Vương phủ, hỏi quản sự: “Nhị ca ?”
“Bẩm quận chúa, một canh giờ Vương gia lệnh cho nhị công tử cùng tiểu Vương gia ngoài thành một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-296-the-tu.html.]
“Tại thành?” Vân Hòa quận chúa nhíu mày.
Quản sự lắc đầu.
Người ! “Có ?” Nàng hỏi.
“Không .”
“Khi nào thì thể trở về?”
Quản sự cúi : “Lão nô .”
Nghe Vân Hòa quận chúa tức giận nhẹ, phất tay áo bỏ , phái hỏi thăm: “Mau cho điều tra nhị ca , bảo nhị ca nhanh chóng hồi âm.”
Suốt hai ngày tin tức của Cơ Dĩnh.
Vân Hòa quận chúa lo lắng như lửa đốt, liên tiếp hai ngày nghỉ ngơi , thấy sắp đến ngày thứ ba , nàng hít sâu một cũng chỉ đành tìm một tiểu nha đầu vóc dáng tương tự Thẩm Ngọc Hoa, ký tử khế, đưa hoàng cung.
Một trận hỏa hoạn thiêu cháy nửa gian nhà, tiểu nha c.h.ế.t t.h.ả.m trong biển lửa, Vân Hòa quận chúa vội vã đưa Thẩm Ngọc Hoa cải trang rời .
Trên đường Vân Hòa quận chúa nơm nớp lo sợ, may mà thuận lợi rời khỏi hoàng cung.
Thẩm Ngọc Hoa vén rèm thấy những con phố lùi dần, càng lúc càng xa hoàng cung, tim nàng đập nhanh. Vân Hòa quận chúa : “Cô cô từng đưa tín vật gì ?”
Bị hỏi, Thẩm Ngọc Hoa lộ vẻ hoảng sợ và chột , nhanh nghiến răng : “Chuyện tỷ cần lo lắng, đều là tín nhất bên mẫu , tự nhiên tin tưởng .”
Lời khỏi miệng, Vân Hòa quận chúa ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó đúng, thăm dò hỏi: “Vậy bản đồ biên phòng còn , ở chỗ nào?”
“Đợi đến Đông Nguyên, tự nhiên sẽ cho tỷ . Vân Hòa biểu tỷ lẽ cho rằng thực sự ngốc đến mức thoát ly an đưa đồ vật cho tỷ ?” Thẩm Ngọc Hoa khẩy.
Vân Hòa quận chúa Thẩm Ngọc Hoa với vẻ mặt đáng ghét, ngứa cả răng nhưng gì nàng , hiện giờ nàng căn bản thể xác định lời Thẩm Ngọc Hoa là thật .
trong lòng tin chắc hơn phân nửa, Tàng Châu công chúa chỉ một đứa con gái như , vốn dĩ cận với Trấn Vương phủ, Cơ Dĩnh chút chuyện lưng nàng cũng gì là lạ, Tàng Châu công chúa vì bảo vệ đứa con gái duy nhất mà để đường lui cũng gì lạ.
Chỉ là, ánh mắt hư ảo của Thẩm Ngọc Hoa, nàng luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng, mỉm nắm lấy tay Thẩm Ngọc Hoa: “Không bản đồ biên phòng cũng , đưa chút thứ khác, để tâm phục khẩu phục, như mới thể phái đưa đến Đông Nguyên.”
Mạo hiểm lớn như đưa ngoài, đương nhiên thận trọng.
Thẩm Ngọc Hoa bĩu môi, tùy tiện một địa điểm.
Vân Hòa quận chúa hai lời liền dẫn nàng đến đó, một con hẻm nhỏ, đẩy cửa trong nhà tối đen, thị vệ thắp đèn, đẩy cửa quả nhiên thấy bàn đặt một cái hộp, mở hộp bên trong lộ một cuộn bản đồ.
Mở xem một cái, sắc mặt Vân Hòa quận chúa lập tức đổi, nàng đột nhiên ngẩng đầu Thẩm Ngọc Hoa, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Hoa biến đổi đột ngột, khóe môi tràn m.á.u tím đen, trừng lớn mắt Vân Hòa quận chúa, cực kỳ cam tâm và oán hận: “Tỷ… tỷ hại !”
Rầm!
Thân mềm nhũn ngã xuống đất, tắt thở mà c.h.ế.t.
Vân Hòa quận chúa thầm kêu .
Lúc bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng tràng tiếng bước chân.
Một tiếng động lớn, cửa hung hăng đạp tung, Trấn Vương với vẻ mặt âm trầm ở cửa, ánh mắt sắc lạnh Thẩm Ngọc Hoa đang đất.
Đã c.h.ế.t vì bảy khiếu chảy máu.
Nhìn thấy Trấn Vương ngay lúc đó, đầu óc Vân Hòa quận chúa ong lên nổ tung: “Phụ, phụ vương, nữ nhi giải thích, sự việc như thấy, nữ nhi g.i.ế.c Thẩm Ngọc Hoa.”
Cơ Dĩnh nhíu mày: “Phụ vương, chi bằng để Trương đại phu xem còn cứu .”
“Ừm!” Trấn Vương gật đầu.
Rất nhanh Trương đại phu đến, bắt mạch cho Thẩm Ngọc Hoa : “Trúng độc mà c.h.ế.t, độc d.ư.ợ.c quá mạnh nên phát tác tức thì.”
Bốn chữ “phát tác tức thì” khiến Vân Hòa quận chúa giật : “Làm thể chứ, nhất định là nhầm lẫn , từ đầu đến cuối từng động thủ với Thẩm Ngọc Hoa.”
“Nhị tỷ, vì tỷ đưa Thẩm Ngọc Hoa khỏi cung?” Cơ Dĩnh nghi hoặc truy vấn.
Vân Hòa quận chúa nghẹn lời, ấp a ấp úng nên lời.
Nàng thể là nàng và Cơ Dĩnh mưu đồ bất chính, lén lút liên lạc với Tàng Châu công chúa ? Việc nếu Trấn Vương , tuyệt đối sẽ dễ dàng bỏ qua.
Đầu óc Vân Hòa quận chúa xoay chuyển cực nhanh, ngừng nghĩ cách giải thích. Cơ Dĩnh sải bước tới, nhíu mày Thẩm Ngọc Hoa đất, khẽ thở dài: “Ngày công chúa hạ táng, còn đến thăm Ngọc Hoa, ngờ chỉ mấy ngày cách biệt âm dương .”
Cơ Dĩnh Vân Hòa quận chúa: “Nhị tỷ, Trấn Vương phủ đều tha cho nàng một con đường sống, tỷ tại …”
“Không !” Vân Hòa quận chúa sốt ruột, nghiến răng đành đẩy Cơ Đường . Nàng Trấn Vương: “Phụ vương, nữ nhi thật sự là bất đắc dĩ, Thẩm Ngọc Hoa uy h.i.ế.p nữ nhi, nếu cứu nàng , nàng sẽ tố cáo chuyện đại ca và công chúa cấu kết với .”
“Đường nhi?” Trấn Vương đầy vẻ thể tin nổi.
Vân Hòa quận chúa lập tức giao phong thư: “Đây là Thẩm Ngọc Hoa giao cho nữ nhi, nếu nét chữ của đại ca, nữ nhi cũng sẽ mạo hiểm. Phụ vương, đại ca và công chúa sớm mưu đồ, công chúa về kinh còn lén lút mang theo một đội quân trở về, ngay tại Đông Nguyên.”
Sắc mặt Trấn Vương đột nhiên đổi.