Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 330: Sinh thần ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:18:10
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm khuya tịch mịch.

 

Cơ Dĩnh cho dìu Triều Hi phòng nghỉ ngơi, giao Lạc Yến cho Hồng Chi, nhưng Lạc Yến nắm chặt lấy tay áo Cơ Dĩnh buông, nghiêm túc : “Tiểu thúc, đa tạ ngươi.”

 

“Đang yên đang lành vì tạ ơn?” Cơ Dĩnh cũng nghiêm túc nàng.

 

Dưới ánh đèn, gò má nàng tựa như điểm thêm son phấn, hồng hào mịn màng, khiến cả nàng thêm vài phần đáng yêu và quyến rũ.

 

“Mẫu phi , nếu tiểu thúc tự nguyện biên quan, cục diện năm đó khó mà hóa giải, chừng con còn hòa .”

 

Nói đến đây Lạc Yến chớp chớp mắt, khóe mắt nước mắt rơi lã chã.

 

Cơ Dĩnh mềm lòng, lấy khăn sạch lau giúp nàng: “Là cam tâm tình nguyện.”

 

Nghe tiếng , đôi mắt lạnh lùng của Cơ Dĩnh chợt trở nên u ám khó lường, y hít một thật sâu, gạt tay Lạc Yến giao cho Hồng Chi: “Tây sương phòng an trí thỏa, đêm nay cứ nghỉ ngơi tại đây, ngày mai về kinh.”

 

Hồng Chi gật đầu.

 

Hai uống say mèm, năng lộn xộn, Cơ Dĩnh khổ xuống, Kim Lân mấy vò rượu đổ đất: “Vương gia, đây là Bách Đích Túy, tiểu điện hạ và công chúa uống nhiều đến , cũng là…”

 

Kim Lân chút xót ruột, những vò rượu là đặc biệt mang từ Tây Quan về, cất giấu kỹ gốc cây, chỉ chờ đến năm khai đàn, phung phí hết cả.

 

Hai chữ “phung phí” , vì ánh mắt của Cơ Dĩnh mà Kim Lân đành nghẹn .

 

Cơ Dĩnh bất đắc dĩ: “Vậy vì ngăn ?”

 

“Thuộc hạ thăm dò , tiểu điện hạ cửa đảo mắt một vòng, chuẩn xác tìm những vò rượu , thị vệ nào dám ngăn tiểu điện hạ. Ban đầu cứ nghĩ tiểu điện hạ chỉ nếm thử chút ít, nào ngờ y rủ rê công chúa nếm cùng. Chín phần mười là y lo sợ về cung sẽ la mắng, nên mới kéo công chúa vật thế đó thôi.”

 

Cơ Dĩnh , hề chút tức giận.

 

Sáng hôm .

 

như y dự đoán, cả hai đều dậy nổi, ngủ đến mặt trời lên cao ba sào. Triều Hi uống mấy bát canh giải rượu, nhưng Lạc Yến thì thê thảm, nôn ọe ngừng, bước chân như dẫm lên mây nổi, còn vững, giận đến nỗi buông lời mắng chửi, xông ngoài định tìm Triều Hi tính sổ.

 

Vừa khỏi cửa Cơ Dĩnh ngăn , dìu nàng xuống, gọi mang ít cháo thanh đạm đến. Lạc Yến hận thể nôn cả mật xanh, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đây là rượu gì , thấy trời đất cuồng?”

 

“Đây là Bách Đích Túy, mười hai canh giờ mới thể khá hơn.”

 

“Bách Đích Túy?” Lạc Yến nâng cao giọng.

 

Triều Hi cũng lảo đảo bước tới, hai trợn mắt , cuối cùng vẫn là Triều Hi chịu thua, nịnh nọt : “Chỉ thôi, khi về cung sẽ dẫn mua vài món trang sức coi như tạ tội.”

 

Hai bọn họ tranh cãi riêng tư thành thường lệ, những quen thuộc cả hai sớm quen mắt.

 

Đến buổi chiều, hai cuối cùng cũng tỉnh táo phần lớn. Lạc Yến tuyên bố từ nay về tuyệt đối động đến rượu nữa, khi lên xe ngựa còn quên lầm bầm.

 

Mấy cáo biệt.

 

Cơ Dĩnh dặn dò thị vệ: “Hộ tống nhị vị về cung.”

 

“Vâng!”

 

Sau một ngày bận rộn, Kim Lân : “Sáng nay Thế tử phi đề nghị với Vương gia hai ứng cử viên cho vị trí trắc phi: một là đích tôn nữ của lão Vương gia, một là Lý cô nương, ngoài còn thêm Quý gia cô nương.”

 

“Quý cô nương?” Cơ Dĩnh nhíu mày.

 

“Là ruột thịt của Quý đại công tử, Quý Tử Linh.” Kim Lân , hiện giờ y cũng lấy lạ, vì chọn của Quý gia?

 

Cơ Dĩnh nhanh đoán nguyên nhân: “Quý gia nhiều từ chối Lạc Lạc, tẩu tẩu trong lòng đang kìm nén một cỗ lửa giận mà.”

 

Kim Lân ngạc nhiên: “Vậy Vương gia sẽ đồng ý ?”

 

“Không!”

 

Cơ Dĩnh gật đầu, ai cũng thể bước cửa, cứ để mặc Thế tử phi bày vẽ.

 

Bên Thế tử phi rầm rộ chọn trắc phi, từ bỏ những lựa chọn đó, đều là cao môn quý nữ, dung mạo kiều diễm, mỗi một vẻ yêu kiều hơn .

 

Tin tức truyền đến nhà họ Hình, Hình Uyển Nguyệt yên nữa: “Sao chọn Quý Tử Linh?”

 

Nha lắc đầu tỏ vẻ .

 

Hình Uyển Nguyệt cau chặt mày, những ngày nàng sức nịnh nọt Thế tử phi, thỉnh thoảng còn gửi thức ăn cho Cơ Lạc Lạc, chẳng Thế tử phi tạo điều kiện thuận lợi khi chọn trắc phi .

 

Mèo con Kute

Hiện giờ kế hoạch đều phá vỡ, Hình Uyển Nguyệt dậy tìm Hình lão phu nhân để nghĩ cách.

 

Hình lão phu nhân hỏi: “Từ khi Vương gia trở về, gặp mấy ?”

 

“Tổ mẫu, tiểu Vương gia lạnh nhạt lắm, dù tôn nữ bắt chuyện thế nào cũng hề động lòng.”

 

Nói đến đây, bên ngoài truyền tin một cô nương lạ mặt cưỡi hãn huyết bảo mã xuất hiện phố lớn.

 

Hình Uyển Nguyệt sững sờ: “Ngươi chắc chắn là hãn huyết bảo mã ?”

 

“Cô nương, đây là chuyện đang bàn tán khắp phố lớn, nô tỳ nào dám dối?”

 

Sắc mặt Hình Uyển Nguyệt dần trở nên khó coi: “Trấn Vương phủ đây là qua sông đoạn cầu ?”

 

Một một xuất hiện, sống sờ sờ vả mặt nàng !

 

Hình lão phu nhân khuyên nàng đừng nóng vội: “Đợi phụ ngươi trở về hỏi han thêm, đừng vội đưa kết luận. Với cảnh của ngươi hiện giờ, điều kiêng kỵ nhất chính là đ.á.n.h mất chừng mực, để khác thừa cơ lợi dụng.”

 

mà...”

 

“Cả kinh thành đều ngươi là tiểu Vương phi tương lai, do Trấn Vương đích định đoạt, thể lay chuyển, trắc phi cho thì cũng chỉ là một thị mà thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-330-sinh-than.html.]

Dưới sự khuyên nhủ của Hình lão phu nhân, tâm trạng Hình Uyển Nguyệt dần khôi phục bình tĩnh.

 

Giữa tháng

 

Triều Hi và Lạc Yến xây phủ rời cung, Lạc Yến chọn một phủ trạch đường Chu Tước, gần cung.

 

Triều Hi cách một con phố.

 

Hai cùng ngày tổ chức sinh thần, sáng sớm Đông Cung chuẩn mì trường thọ, Cẩm Sơ đỏ hoe mắt, chút nỡ.

 

Cơ Thừa Đình tỏ vẻ lạnh nhạt: “Hài tử lớn, tổng buông tay.”

 

“Ta .”

 

Hai ăn xong mì trường thọ, chính thức rời cung.

 

Hai tòa phủ xây dựng khí phái, đặc biệt là phủ công chúa, mỗi hoa một cỏ đều sắp đặt tinh tế.

 

Trong sân đều bố trí theo sở thích thường ngày của nàng.

 

Viện nàng ở đặt tên là Chung Tú Các.

 

Hồng Chi cũng theo cùng, phụ trách việc ăn ở, sinh hoạt của Lạc Yến và bộ nội viện.

 

Trong sân trồng hai cây ngô đồng, dựng giàn nho, treo thêm xích đu, bày mấy vò lớn trồng sen ngủ, nụ hoa hé nở.

 

Cửa phủ mở rộng, hôm nay ít đến chúc mừng sinh thần nàng.

 

Lý cô nương và Phương cô nương đến từ sớm, mỗi đều mang theo hạ lễ sinh thần.

 

“Ta thêu cho một bức bình phong, đừng chê bai.”

 

“Sao thế ?” Lạc Yến : “Lý tỷ tỷ thêu thùa tuyệt diệu, thích.”

 

Phương cô nương tặng hai khối nghiên mực đỏ thượng hạng, Lạc Yến kinh ngạc: “Vật khó mà , đa tạ Phương tỷ tỷ.”

 

“Đây là khách sáo ?”

 

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng của Quý Chỉ Tình: “Thật là khéo , thể láng giềng với công chúa.”

 

Nàng chỉ tay về phía bên cạnh: “Ta mua phủ kế bên, ngờ công chúa ở ngay đây.”

 

Lạc Yến cong môi : “Quý tỷ tỷ.”

 

Quý Chỉ Tình đưa cho nàng một bộ kỵ trang màu đỏ tuyệt , cùng với cả một bộ yên ngựa và roi ngựa tinh xảo.

 

Lạc Yến thấy thì vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Quý tỷ tỷ, thích.”

 

Đi cùng Quý Chỉ Tình còn Quý Trường Hành.

 

Quý Trường Hành mang theo ý : “Công chúa lớn thêm một tuổi, chúc sinh thần vui vẻ.”

 

“Đa tạ.” Lạc Yến đáp.

 

Quý Trường Hành đưa cho Lạc Yến một chiếc cẩm hộp: “Đây là hạ lễ sinh thần tặng công chúa.”

 

Chiếc hộp mở , bên trong là một chiếc trâm cài tóc hình mẫu đơn chạm khắc tinh xảo, bên điểm xuyết hồng ngọc kê huyết, trông hệt như một đóa mẫu đơn thật.

 

Quý Trường Hành chăm chú thần sắc Lạc Yến, bỏ lỡ dù chỉ một chút.

 

Lạc Yến liếc một cái, : “Đa tạ Quý đại công tử.”

 

Chàng chợt hỏi: “Công chúa thấy chiếc thế nào?”

 

“Rất .” Lạc Yến thành thật đáp.

 

Chợt ý mặt nhạt vài phần, thần sắc cũng trở nên vi diệu. Hồng Chi tiến lên Lạc Yến cất , : “Công chúa hồi cũng tặng một chiếc trâm mẫu đơn, chỉ là lai lịch bất minh, nô tỳ tự ý cất giữ , nhưng chiếc đó, xa kém chiếc mà Quý đại công tử tặng đây.”

 

Quý Trường Hành ngạc nhiên Hồng Chi, sự nghi ngờ trong mắt dần tiêu tan, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

 

Từng dòng nối tiếp đến khách ngày càng đông.

 

Hạ lễ chất thành núi.

 

Lạc Yến lượt chào đón, cũng kết giao nhiều bằng hữu mới.

 

Vừa lúc đó, hạ lễ của Trấn Vương phủ cũng đưa tới.

 

Một pho san hô đỏ cao nửa , do Trấn Vương đích chọn.

 

Ngay cả Hình Uyển Nguyệt cũng đến, nàng thấy pho san hô đỏ : “Vương gia đối với công chúa thật là yêu chiều, cành san hô đỏ là do ngoại phiên dâng tặng từ mấy năm , giá trị liên thành.”

 

Sau cuộc đua ngựa của Quý gia, Lạc Yến một nữa gần Hình Uyển Nguyệt.

 

Không như vẻ đoan trang hiền dịu đầu gặp mặt, Hình Uyển Nguyệt như lột xác thành một khác. Bên thái dương nàng châu thoa vòng quanh, mặt vẽ lớp trang điểm tinh xảo, y phục lộng lẫy, trong ánh mắt bớt vài phần ôn nhu.

 

Hình Uyển Nguyệt tặng một bộ trang sức, Lạc Yến lời cảm tạ.

 

Bất chợt Hình Uyển Nguyệt hỏi: “Công chúa bao giờ mới thể định hôn sự với Quý đại công tử?”

 

Lời thốt , bốn phía đều lặng như tờ.

 

Quý Trường Hành nhíu mày Hình Uyển Nguyệt: “Không Hình cô nương tin từ ? Tại hạ và công chúa bất quá chỉ gặp vài mà thôi, Hình cô nương lời hôm nay mà truyền ngoài, sẽ tổn hại danh tiếng công chúa ?”

 

Hình Uyển Nguyệt ngờ nàng chỉ tiện miệng nhắc tới, mà Quý Trường Hành hề nể mặt, lập tức bác bỏ ngay mặt, khiến nàng mất hết thể diện.

 

 

Loading...