Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 345:: Lại định hôn sự ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:19:07
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe lời Quý phu nhân, Quý Trường Hành tại chỗ bất động hồi lâu, ánh mắt u tối, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng. Thanh Chi khi rời liếc Quý Trường Hành, thôi. Nàng hiểu, sự việc đến nước , cớ đại công tử vẫn chịu từ bỏ?
“Trường Hành?” Quý phu nhân vươn tay kéo nhẹ tay áo Quý Trường Hành: “Đồ tỷ nhi là rõ gốc gác, tính tình tuy phần hoạt bát, nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện hiếu thuận.”
“Mẫu , Phương gia từng cự tuyệt Quý gia.” Quý Trường Hành khó khăn mở lời, vẻ mặt chút cam lòng, thêm ba phần khó xử.
Quý phu nhân hít sâu một : “Ta và dì con bao năm tình chị em, chỉ cần giải thích rõ ràng, dì sẽ đồng ý.”
Nàng nghĩ thông suốt, dù vứt bỏ thể diện , nàng cũng Quý gia cầu hôn Phương Đồ về.
Thấy Quý Trường Hành bất động, Quý phu nhân nóng nảy, giơ tay đ.á.n.h mạnh vai Quý Trường Hành: “Đồ hồ đồ , khi gây chuyện ngày hôm nay, còn ai dám gả cho con nữa? Chỉ Đồ tỷ nhi và công chúa chút giao tình, Đông Cung bên nể tình công chúa sẽ so đo, con hiểu tấm lòng khổ tâm của mẫu chứ?”
Quý phu nhân tức giận nhẹ, nước mắt chảy dài, nàng ngờ sự việc thành như bây giờ.
Rõ ràng khi mới nhập kinh, bao ngưỡng mộ nàng cả trai lẫn gái, đều xuất chúng tột bậc, bà mối ngày ngày đến cửa, đến mòn cả môi, thư mời nhận cũng chồng chất, khách khứa thăm hỏi mỗi dịp lễ tết càng vô . Thế nhưng thành kẻ vạn ghét bỏ?
Quý Trường Hành nhắm mắt , thở dồn dập, nhớ những lời Nhạc Yến ngày hôm nay, trong lòng đau nhói từng cơn, khó chịu như kim châm.
Rầm! Một tiếng động lớn. Chàng mở mắt.
Quý Chỉ Tình vớ lấy chén ném xuống đất, vẻ mặt hiện rõ sự hiểm độc, khóe miệng còn dính vết máu, tiếng ‘khà khà’ phát mà chẳng thành tiếng.
Hai chị em . Tim Quý Trường Hành đập như trống dồn, nuốt nước bọt phần do dự.
Tình cảm chị em nhiều năm, đối phương chỉ cần một ánh mắt, Quý Trường Hành hiểu ý. Quý Chỉ Tình đ.á.n.h cược một phen, thắng thì cưới công chúa, một bước lên mây, rửa sạch sỉ nhục. Thua, cùng lắm cũng chỉ một mạng.
Chát! Quý phu nhân tát một bạt tai mặt Quý Trường Hành, tức đến run rẩy: “Con còn lấy tám mạng đ.á.n.h cược một phen ư?”
Cơn đau mặt khiến Quý Trường Hành đột nhiên tỉnh táo ba phần, bỗng chốc hồn, cúi đầu dám sắc mặt Quý phu nhân.
Quý phu nhân đầu Quý Chỉ Tình, giơ tay, một bạt tai vung xuống, đ.á.n.h lệch đầu nàng. Quý Chỉ Tình ôm mặt thể tin nổi Quý phu nhân, sự phẫn nộ, oán hận, và vài phần cam lòng.
“Kinh thành tài tử đông đúc, thứ thiếu nhất chính là tài hoa hơn , con thật sự cho rằng Trường Hành thiên tư hơn , đầy triều văn võ ai mà chút thủ đoạn?” Quý phu nhân giận dữ chỉ Quý Trường Hành: “Phụ con bốn tuổi khai tâm, sách mười lăm năm cũng chỉ là Thám hoa lang, tổ phụ con xuất thư hương môn , tổ tiên là Hầu tước, từng Thái phó của hoàng tử ban dạy dỗ, mười sáu năm mới đỗ Giải nguyên. Quý Trường Hành, con tư cách gì mà dám chắc chắn sẽ đỗ Trạng nguyên?”
Quý phu nhân con trai ưu tú, văn chương , nhưng tuyệt đối đạt đến mức chắc chắn đỗ Trạng nguyên.
“Phụ con, tổ phụ con khi thi khoa cử đỗ bảng tài khí vang danh kinh thành, năm mười tuổi văn chương khắc in để thưởng, còn con thì ?”
Trong tiếng chất vấn hết đến khác của Quý phu nhân, nhuệ khí của Quý Trường Hành dần dần tiêu hao hết, chợt nhớ đến việc tiểu điện hạ nhục.
Mèo con Kute
Một học tử tiện tay chỉ định, vài ba lời thể đ.á.n.h bại tan tác thành quân.
Rầm! Quý Trường Hành quỳ mặt đất: “Nhi tử , đa tạ mẫu nhắc nhở.”
Thấy , Quý Chỉ Tình thất thần ngã xuống ghế, giọt lệ nơi khóe mắt như hạt châu đứt dây, thấm ướt vạt áo. Nàng há miệng gì đó nhưng phát một âm nào, ánh mắt kiên quyết về phía Quý Trường Hành, đầu ngón tay chấm nước , lên bàn một chữ ‘Trấn’.
Đã Đông Cung vứt bỏ, nương tựa Trấn Vương? Đánh cược một phen, lẽ còn một đường sống.
Quý Chỉ Tình Quý phu nhân, dùng khẩu hình hai chữ: “Gả .”
Nửa tháng , Cơ Tuyết Nhan từng đích đến tận nhà tìm Quý phu nhân, Cơ Lệnh cầu hôn Quý Chỉ Tình, khi Quý phu nhân cự tuyệt. Bây giờ nàng đồng ý mối hôn sự .
Thà rằng cả đời chịu đựng thấp hèn, bằng tự tranh đấu tìm một con đường thoát.
Vệt nước khô, chữ ‘Trấn’ vẫn hiện rõ ràng. Quý phu nhân Quý Chỉ Tình với ánh mắt thêm vài phần thất vọng: “Con để cả đại phòng và Quý gia kẻ địch ? Tổ tiên Quý gia đều là phái bảo hoàng, huống hồ, con đừng quên, kẻ con đắc tội từ đến nay chỉ riêng công chúa.”
Qua lời Quý phu nhân nhắc nhở, sắc mặt Quý Chỉ Tình càng lúc càng tái nhợt.
Quý phu nhân Quý Trường Hành: “Đại phòng bây giờ chỉ một đường thoát, chính là con cưới Phương Đồ. Sau tiểu điện hạ đăng cơ, thời cuộc định, để đại tỷ con rời kinh thành tìm một nhà mà gả .”
Quý Trường Hành suy nghĩ kỹ càng c.ắ.n răng : “Con lời mẫu .”
Ngoài Quý phu nhân còn Quý Chỉ Tình: “Tính tình tổ mẫu con, con là rõ nhất. Một bà gánh vác cả Quý gia, những thủ đoạn của con đặt mặt tổ mẫu con thì thật sự đáng nhắc tới. Ta đến đây thôi, con hãy tự lo liệu .”
Không sự xót xa cho Quý Chỉ Tình, chỉ sự bất lực, phẫn nộ, và nỗi hận 'sắt thành thép'.
Nói , Quý phu nhân dẫn Quý Trường Hành đích đến Phương gia. Nha báo sự việc cho Quý lão phu nhân. Quý lão phu nhân trong tay nắm một chuỗi hạt châu nhẹ nhàng hạt, hàng lông mày dài cong lên, nhàn nhạt : “Không đ.â.m đầu tường nam đầu , cứ để nàng .”
Phương gia tin Quý phu nhân dẫn Quý Trường Hành đến cầu hôn, Phương phu nhân sợ đến hồn phách gần như bay mất, mềm nhũn ngã xuống đất: “Cái , cái đây?”
Nha mời Phương Đồ đến. Phương Đồ đỡ Phương phu nhân dậy, mẫu nàng phụ cưng chiều, màng thế sự, Phương gia cũng nhiều lòng phức tạp như , cộng thêm Phương lão phu nhân cũng là tính tình dễ gần, xuất tướng môn, chồng nàng dâu hơn hai mươi năm trời mà từng đỏ mặt.
Phương phu nhân trải sự đời bỗng chốc hoảng loạn, kéo tay Phương Đồ: “Bọn họ căn bản đến cầu hôn, mà là đến tìm thế họa. Con tuyệt đối đừng hồ đồ đấy nhé.”
“Mẫu , nữ nhi hồ đồ.” Phương Đồ véo nhẹ vai Phương phu nhân, trấn an nàng, bưng đến cho Phương phu nhân uống.
Phương phu nhân xua tay: “Lông mày cháy xém cả , nào tâm trí uống …”
“Mẫu sợ gì, cứ đẩy hết chuyện cho tổ mẫu, để tổ mẫu cự tuyệt dì cả. Người cứ xem như gì là .”
Ra ý kiến cho Phương phu nhân, Phương phu nhân lập tức mắt sáng rực lên, vọt một cái dậy kéo Phương Đồ .
Thời gian cấp bách chỉ kịp một câu: “Đại phòng Quý gia là nơi thị phi, Đồ tỷ nhi thể gả.”
Phương lão phu nhân liếc cháu gái, Phương Đồ lập tức gật đầu, nũng với Phương lão phu nhân. Phương lão phu nhân vươn ngón tay chấm nhẹ giữa trán Phương Đồ: “Con đưa mẫu con hậu viện một lát, lát nữa sẽ dẫn Quý phu nhân đại sảnh, sẽ tiếp.”
“Đa tạ tổ mẫu!” Phương Đồ ôm lấy cánh tay Phương lão phu nhân lắc lắc, hận thể ôm lấy mà hôn hai cái. Phương lão phu nhân cau mày : “Nếu còn lắc nữa, cái già của e rằng sẽ tan rã mất.”
Phương Đồ lập tức buông tay.
Nha đến thúc giục, viện . Phương lão phu nhân hai lời liền dậy, chống gậy sự dìu dắt của nha đến đại sảnh.
Đại sảnh
Khi Quý phu nhân dẫn cửa, liền nha : “Phu nhân hai ngày phong hàn, tiện gặp khách, phu nhân đến, đặc biệt sai lão phu nhân tiếp đón.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-345-lai-dinh-hon-su.html.]
Vừa lời , trong lòng Quý phu nhân chợt giật thót, chùng xuống.
Ngồi đó lâu Phương lão phu nhân liền đến. Quý phu nhân dậy tiến lên hành lễ, Phương lão phu nhân xua tay ngăn : “Đều là thích, cần đa lễ, mau xuống.”
Sau khi an tọa, Phương lão phu nhân liền về phía Quý Trường Hành: “Đây chính là Trường Hành , trông thật tuấn tú. Ta đính hôn với Nhị cô nương Nhiễm gia ?”
Quý phu nhân liền nghẹn lời.
“Nhiễm lão phu nhân thật phúc khí, một cháu rể như .” Phương lão phu nhân mở miệng liền khen Quý Trường Hành lên tận trời, mặt ý vô cùng đậm, vẻ vô cùng yêu thích đối phương.
Điều khiến Quý Trường Hành cũng chút tự nhiên, ho khan một tiếng : “Lão phu nhân quá lời .”
“Sao quá lời? Con tài hoa hơn ai ai cũng . Ta còn Đồ tỷ nhi , biểu ca Quý gia tài hoa hơn , tuấn vô song, là trong mộng của bao thiếu nữ kinh thành, tiếc rằng Nhị cô nương Nhiễm gia nhanh chân giành .”
Đây là thứ hai Phương lão phu nhân nhắc đến Nhị cô nương Nhiễm gia.
Quý phu nhân ngượng nghịu hỏi: “Đồ tỷ nhi chuyện từ ?”
“Đồ tỷ nhi sáng nay từ bên ngoài dạo chơi về, mua một đống trang sức. Người cũng tính cách của con bé, chuyện khắp kinh thành đều hỏi cho rõ ràng. Chân cẳng tiện, con bé liền kể những điều nó ngóng cho .”
Phương Đồ thích ngóng chuyện , Quý phu nhân cũng rõ. Lời tiếp theo càng như nghẹn ở cổ họng, nàng đó từng đến tìm Phương phu nhân bóng gió chuyện hôn sự, nhưng Phương phu nhân khéo léo từ chối.
Chuyện như thành, nên Quý phu nhân tin chắc Phương phu nhân nhất định sẽ tuyên truyền ngoài, sẽ hỏng danh tiếng của Phương Đồ.
hôn ước của Quý Trường Hành và Nhị cô nương Nhiễm gia thực sự định , đó hủy bỏ, chuyện Quý phu nhân thể chối cãi.
Hơn nữa nàng cũng ngờ Phương lão phu nhân nhanh đến . Sở dĩ đến Phương gia nhanh như thế, cũng là để đ.á.n.h cược một phen, rằng Phương gia vẫn chuyện gì.
Quý phu nhân mím chặt môi gì, bưng uống một ngụm một ngụm, sắc mặt ngượng nghịu. Phương lão phu nhân vẫn nhiệt tình: “Đồ tỷ nhi là do một tay nuôi lớn, còn thiết hơn cả cháu ruột, lòng . Hai năm nữa gả ở bên cạnh, còn nhớ mong đấy chứ, ai dà, cái tuổi bên cạnh chỉ lạnh nóng mà thôi.”
Phương lão phu nhân miệng tuy ghét bỏ, nhưng trong mắt tràn đầy yêu thương. Nàng cưng chiều Phương Đồ, Quý phu nhân cũng rõ. Phương Đồ trong lòng Phương lão phu nhân tuyệt đối là đầu, ăn uống, tiêu dùng thứ đều là nhất trong hàng con cháu Phương gia.
Quý phu nhân lúng túng về phía bà mối, bà mối là tinh thông, tác hợp trăm mối lương duyên, ai gì, . Vị Phương lão phu nhân rõ ràng là . Nàng căn bản cần mở lời nữa.
Thế nhưng ánh mắt khẩn cầu của Quý phu nhân, bà mối đành cố nén lòng mở lời: “Phương cô nương quả thực hiếu thuận, ý lão phu nhân là còn giữ Phương cô nương vài năm nữa ư? Nam lớn nên cưới, nữ lớn nên gả, Phương cô nương tuổi tác cũng nhỏ nữa , cũng nên định bề gia thất…”
“Rầm!” Phương lão phu nhân tay buông lỏng, chén trong tay rơi xuống đất vỡ tan, cắt ngang lời bà mối. Nha tiến lên vội vã dọn dẹp.
“Tuổi già chân cẳng , tay cũng lời nữa , để chư vị chê .” Phương lão phu nhân bất lực thở dài, sang bà mối: “Vừa ngươi gì?”
Trên mặt mang ý , nhưng ý đến đáy mắt, trái còn toát một luồng khí lạnh lẽo thấu xương. Bà mối mà nước mắt, ánh mắt về phía Quý phu nhân.
Quý phu nhân hít sâu một , với bà mối: “Ngươi cứ về , những gì cần cho, Quý gia sẽ thiếu.”
Lời dứt, bà mối thở phào nhẹ nhõm, tủm tỉm hành lễ với Phương lão phu nhân xong, dậy rời ngay.
Bà mối khỏi, Phương lão phu nhân ôm n.g.ự.c ‘ai da ai da’ kêu lên. Nha thấy vội vàng đỡ Phương lão phu nhân: “Lão phu nhân, nên uống t.h.u.ố.c ạ.”
“Không, cần, lát nữa uống.”
“Lão phu nhân, thể chậm trễ, đại phu chỉ cần chậm một bữa, thể tái phát bệnh cũ.”
Phương lão phu nhân cau mày, căn bản cho Quý phu nhân cơ hội mở lời, tay xoa xoa trán.
lòng, bất đắc dĩ : “Quý phu nhân, để ngày khác phủ sẽ mời phu nhân đến khách. Ta tuổi cao, già , cũng chẳng còn dùng nữa.” Nàng dậy, lắc đầu , nha dìu đỡ, chậm rãi rời .
Quý phu nhân hít sâu một , hiểu rõ câu trả lời của Phương gia. Nàng dậy, với Quý Trường Hành: “Đi thôi.” Đây là đầu tiên Quý Trường Hành từ chối khi đến phủ khác, trừ công chúa , nên nét mặt chút giữ nổi, gật đầu đành theo Quý phu nhân rời .
Hai lên xe ngựa, Quý Trường Hành mới : “Dì ý tránh mặt chúng .”
“Cần gì toạc ?” Quý phu nhân cũng thật: “Nửa tháng từng đến tìm dì con, chuyện hôn sự , nhưng dì con từ chối ngay tại chỗ.”
Quý Trường Hành kinh ngạc.
“Đừng tin, sắc mặt dì con lúc đó đổi . Hôm nay đến, cũng là mặt dày cầu xin dì con, hứa hẹn đủ điều, nhưng dì con phá vỡ tình chị em giữa chúng , nên tránh mặt gặp, để Phương lão phu nhân mặt tiếp đón chúng . Một chuyện tuy thẳng, nhưng ý của Phương lão phu nhân thì ai cũng hiểu.” Quý phu nhân xoa xoa thái dương, thật sự để tìm hôn sự cho Quý Trường Hành.
Hôn sự của nhị cô nương Nhiễm gia hủy bỏ, Phương gia thể nào . Nay đem chuyện , khiến Quý phu nhân thật sự mở lời thế nào. Một chén , một bát thuốc, đều là để chặn miệng Quý phu nhân.
Quý Trường Hành rũ mắt.
Hai trở về phủ là nửa đêm canh ba.
Quý phu nhân nghĩ nghĩ , chỉ đành cầu xin Quý lão phu nhân, và nàng cũng thành thật kể phản ứng của Phương gia. Quý lão phu nhân một chút cũng ngạc nhiên, Quý phu nhân : “Bên nhà em dâu thứ hai của con còn một cô cháu gái.”
“Thứ phòng là con thứ!” Quý phu nhân thất sắc kinh hãi.
Quý lão phu nhân sắc mặt như thường: “Ban đầu Trường Hành chọc giận Cơ Lạc Lạc, là thứ phòng các con gánh một kiếp nạn, cải giá lấy thứ nữ của Trấn Vương thế tử chính thê. Hiện giờ hai sống hòa thuận, mấy ngày còn tin hỷ truyền đến.”
“Mẫu , hãy đợi thêm chút nữa, cho Trường Hành thêm chút thời gian, nhất định thể tìm hôn sự.” Quý phu nhân gì cũng chịu để Quý Trường Hành cưới thích nhà thứ phòng.
“Việc các con hôm nay ở Công chúa phủ, càng nhanh khiến Đông Cung nguôi giận thì càng . Trường Hành là cháu , lẽ nào hại nó ?” Quý lão phu nhân lấy ví dụ, nàng tận tình khuyên nhủ.
Quý phu nhân ôm mặt lóc t.h.ả.m thiết, c.ắ.n răng đành chấp nhận: “Được!” Hôn sự nhận cũng nhận, chỉ cần thể giữ con đường quan của Quý Trường Hành, Quý phu nhân cũng hết cách . Ở kinh thành, ít vẫn còn một tia hy vọng sống.
Đêm đó, Quý lão phu nhân liền phái mời tức phụ của thứ phòng đến. Tức phụ thứ phòng kinh ngạc về phía Quý phu nhân, thấy Quý phu nhân gì, nhị phu nhân chần chừ.
“Con cứ yên tâm mà , Đại phòng đồng ý .”
Có Quý lão phu nhân đích lên tiếng, nhị phu nhân cũng dám từ chối, đành chấp thuận, quản trời tối lập tức trở về nhà đẻ một chuyến.
Ngay đêm đó, hôn sự định đoạt.
Quý phu nhân cầm trong tay canh của cô nương , đầu ngón tay run rẩy, khỏi viện tử kích động kìm , hai mắt nhắm nghiền ngất .