Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 439: Cầu Hôn ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:27:37
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm hôm , trời rạng, Giang Ngọc cùng Khương Giang thị lên xe ngựa. Đồ đạc chất lên xe ngựa, chẳng bao nhiêu, vỏn vẹn hai gói hành lý cùng một ít lương khô. Những thứ ban thưởng trong cung chẳng lấy một món, đơn giản ôm lấy Khương Giang thị.

 

“Muội thật sự ?” Giang Viễn cố gắng giữ : “Thật nào cần như , chẳng ai đuổi chúng cả. Người tiền thế trong thiên hạ nhiều như , cũng thiếu một phần cho chúng . Yêu cầu của chúng cũng chẳng cao, chỉ cầu một chốn bình yên.”

 

Hắn thể hiểu nổi vì cố chấp đến . Bỏ mặc những ngày tháng hưởng, cứ nhất định rời để chịu khổ. Sách vở cũng từng , một đắc đạo, gà ch.ó lên trời. Bọn họ và Cảnh Yến Đế dẫu cũng là cốt nhục tương liên, thù oán, duy nhất mà Cảnh Yến Đế còn giữ thế gian . Dù chỉ là chút vinh hoa phú quý lọt qua kẽ tay, cũng đủ để bọn họ sống an cả đời. Không quan, chẳng cầu quý, hề đe dọa Cảnh Yến Đế. Cảnh Yến Đế danh tiếng vang xa, nổi tiếng khoan dung. Những lời Giang Viễn cạn cả nước bọt để khuyên, nhưng Giang Ngọc cứng đầu như đá.

 

“Ở thôn chài nhỏ, mệnh của chúng do chính tay nắm giữ. Nếu ở đây, ăn ngon, ngủ yên, cả ngày còn nơm nớp lo sợ.” Giang Ngọc khuyên lơn hết lời, cũng mong Giang Viễn thể tỉnh ngộ phút cuối cùng: “Đại ca còn nhớ lời lúc chúng đến đây ? Đừng để sự phú quý của Kim Lăng thành mờ mắt. Chúng chỉ cần an về nhà, chính là trời cao phù hộ .”

 

Giang Viễn thấy khuyên nhủ xong, ngược còn giáo huấn, sắc mặt dần trở nên khó coi, lúc xanh lúc trắng: “A Ngọc, , một , khác sẽ nghĩ gì về đây? Năm xưa ở thôn chài nhỏ là do cuộc sống ép buộc, bất đắc dĩ, nay sự lựa chọn, nam nhi chí ở bốn phương, nên câu nệ một phương trời.”

 

Giang Ngọc liền một chuyện thể thông , dứt khoát nhiều nữa, nhanh nhẹn lên xe ngựa: “Đại ca , mỗi một chí hướng, quen với Kim Lăng thành.”

 

Từ khi đến Kim Lăng thành, Giang Ngọc lúc nào mong ngóng trở về.

 

Sau khi lên xe ngựa, Giang Ngọc cảm thấy cả như bay bổng. Chẳng cần học cầm kỳ thi họa, thơ ca phú, càng cần học những quy tắc phức tạp. Sống nương tựa nương , chính là điều an tâm lớn nhất của nàng trong quãng đời còn .

 

Khuyên can , Giang Viễn chỉ thể trơ mắt xe ngựa càng lúc càng xa. Trên mặt hiện lên một tia khó xử, nhất thời cũng rốt cuộc đúng sai.

 

“Công tử, là xe ngựa của Liễu cô nương.” Tiểu tư nhắc nhở.

 

Hắn thuận thế sang, quả nhiên là xe ngựa của Liễu Như Mi đang dần tiến đến. Rèm xe vén lên, lộ dung mạo trắng nõn mềm mại, dịu dàng của Liễu Như Mi, giọng nàng vội vã: “A Ngọc ?”

 

“Đi .”

 

“Đi ư?” Liễu Như Mi kinh ngạc thốt lên, vươn dài cổ về phía cổng thành, chiếc khăn tay trong tay nàng vặn vẹo đến biến dạng: “A Viễn, giữ chứ? Huynh hai đừng vì mà sinh hiềm khích.”

 

Trong lòng Giang Viễn cũng phiền muộn, lắc đầu: “Nàng nhất định , giữ , cứ để nàng .” Hắn dịu dàng Liễu Như Mi: “Sao nàng đến đây?”

 

Lúc trời mới rạng sáng, đối mặt với sự nghi hoặc của Giang Viễn, Liễu Như Mi xoa xoa đầu gối ê ẩm, răng sắp c.ắ.n nát, nhưng dám biểu lộ chút nào với Giang Viễn, cố nặn một nụ : “A Viễn, suy nghĩ , chúng vẫn nên thôi . Thiếp là một quả phụ, là may mắn, còn là biểu của Hoàng thượng. Đợi Hoàng thượng trở về, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng, thể lỡ dở .”

 

Lời như nghiến răng nghiến lợi mà . Không cam lòng, nhưng thể .

Mèo con Kute

 

Sắc mặt Giang Viễn cứng đờ: “Sao tự dưng những lời ? Ta từng bận tâm chuyện đó, cũng hề ghét bỏ. Chẳng đây chúng ? Đợi Hoàng thượng trở về triệu kiến, sẽ xin chỉ tứ hôn, nàng cứ đưa Liên ca nhi đến, nhất định sẽ coi nó như con ruột của .”

 

Liên ca nhi, là con của Liễu Như Mi. Khi nhà chồng đuổi , bên đó cũng đứa bé, đều giao cả cho nàng. Hận thể lập tức vạch rõ ranh giới.

 

Người chân tướng nhiều, Giang Viễn vẫn luôn che mắt. Nếu là ngày thường Giang Viễn , Liễu Như Mi nhất định sẽ vô cùng cảm động. giờ đây, nàng lo lắng, hận thể bẻ đầu Giang Viễn cho , tất cả những điều đều là giả dối.

 

“Liễu cô nương.” Giang Viễn bước tới một bước: “Bên cạnh bây giờ ai khác. Ta hạ quyết tâm cùng nàng sống một cuộc sống . Đợi định, sẽ học võ, tranh thủ thi đỗ công danh, một ích, nhất định thể bảo vệ hai con nàng.”

 

Hồng Chi trong xe ngựa, ở nơi Giang Viễn thấy , lộ một tia sắc lạnh về phía Liễu Như Mi. Khiến Liễu Như Mi run rẩy, vội vàng giải thích: “A Viễn, thật với , hối hận . Liễu gia cũng tìm cho một mối hôn sự, gả qua đó sẽ là đương gia chủ mẫu.”

 

Giang Viễn kinh ngạc.

 

Liễu Như Mi c.ắ.n răng, dứt khoát : “Chúng vẫn nên thuận tình mà chia tay .” Nói đoạn, nàng hung hăng buông rèm xuống, xe ngựa rời . Giang Viễn hồn, đuổi theo mấy bước, chân vấp ngã mạnh, ngã sấp xuống đất, trơ mắt xe ngựa rời .

 

Trong xe ngựa, Liễu Như Mi đang quỳ.

 

Hồng Chi nâng cằm Liễu Như Mi lên: “Chẳng câu dẫn ai, cố tình câu dẫn một kẻ thật thà, chất phác như . Một phú quý thứ mà ngươi thể dùng thủ đoạn để câu kéo .”

 

Có lẽ vì khí chất của Hồng Chi quá mạnh mẽ, thể Liễu Như Mi khẽ run rẩy, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Thiếp sai , mong cô cô tha mạng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-439-cau-hon.html.]

 

Hồng Chi hỏi: “Mấy ngày nay nếu còn đến tìm ngươi, ngươi thế nào ?”

 

“Cô cô yên tâm, hiểu.” Liễu Như Mi vội vàng gật đầu, trong lòng hối hận vì chọc Giang Viễn. Không những lợi lộc gì, còn đắc tội với khác. Người đó còn là Hoàng hậu. Liễu Như Mi than trời trách đất.

 

Xe ngựa đậu ở một góc, Hồng Chi xuống xe ngựa thả Liễu Như Mi , quanh thấy ai mới cung. Khi vội vã trở về, Lạc Yến đang hứng thú xem tranh cuộn, thỉnh thoảng cầm bút một đoạn thơ từ, ngó trái ngó , mỉm nhẹ.

 

Hồng Chi tiến gần: “Thơ từ của Hoàng hậu nương nương thật tuyệt diệu.”

 

“Bản cung cũng cảm thấy ý cảnh tồi.” Lạc Yến đặt bút xuống, lấy khăn tay lau lau tay, Hồng Chi lúc mới kể: “Nô tỳ hôm qua đến Liễu gia, răn đe Liễu lão phu nhân, phạt Liễu Như Mi quỳ đá cuội cả một đêm. Trời sáng, đợi xe ngựa của Giang cô nương mới thúc giục nàng gặp Giang Viễn. May mà nàng từng trải sự đời, chỉ cần chút răn đe, hẳn là thể tự suy xét .”

 

Lạc Yến gật đầu: “Nếu thể như , thì còn gì hơn.”

 

Liên tiếp mấy ngày, Giang Viễn đều đến Liễu gia đưa thiệp, đợi cửa chịu rời . Người trong Liễu gia thể đ.á.n.h cũng thể mắng Giang Viễn, chỉ đành phớt lờ . Cuối cùng đến ngày thứ sáu, Liễu lão phu nhân chịu nổi những lời đồn đại bên ngoài, đích gặp Giang Viễn, hết lời khuyên nhủ.

 

“Nàng từng gả Bá tước phủ, tiền hô hậu ủng, dù còn phu quân, nhưng tầm vẫn còn đó. Giữa ngươi và nàng chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, ngươi hà tất dây dưa dứt?” Trong giọng điệu của Liễu lão phu nhân còn chút hận sắt thành thép.

 

Những lời thẳng thắn như khiến Giang Viễn chút chấp nhận nổi. Hắn vội vàng : “Đợi Hoàng thượng trở về, chừng cũng thể một Hầu tước.”

 

“Sao thể giống ? Ngươi dựa Hoàng thượng ban thưởng, ân sủng thiên gia mất là mất, chút căn cơ nào. Ngay cả những gì trong yến tiệc ngươi cũng hiểu, gì đến việc bảo vệ nàng .” Liễu lão phu nhân dứt khoát thẳng: “Hoàng thượng đối với ngươi lẽ sẽ ban thưởng, nhưng ân thưởng đó rốt cuộc cũng hạn mà thôi.” Nói đoạn, bà còn lạnh: “Cho dù gặp Hoàng thượng giữa phố, ngươi cũng chắc nhận , cái loại ân thưởng như , thể kéo dài bao lâu?”

 

Những lời giống như một cái tát trời giáng mặt Giang Viễn, nóng rát đến đau đớn, hổ đến mức hận thể tìm một cái khe đất mà chui . Đột nhiên, hiểu nguyên nhân A Ngọc cố chấp rời khỏi Kim Lăng thành. Bọn tận xương tủy cũng chẳng thèm coi trọng .

 

Liễu lão phu nhân trầm giọng: “Ngươi ở đây, chỉ khiến hiểu lầm Như Mi, ảnh hưởng đến đường lui của nàng . Các ngươi vốn dĩ cùng một đường, hà tất dây dưa?” Nói đoạn, sai đóng cửa .

 

Giang Viễn còn ngây ở cửa, bước chân như đổ hàng ngàn cân gánh nặng, mãi lâu mới cất bước. Hắn cực nhanh về tiểu viện thu dọn hành lý, cho giải tán tất cả những trong viện, vác gói hành lý tìm một chiếc xe ngựa, nhanh chóng đuổi theo A Ngọc.

 

Hơn một tháng nay, coi như đó là một giấc mộng hoàng lương. Giờ đây giấc mộng tan, Giang Viễn nóng lòng rời khỏi Kim Lăng thành. A Ngọc đúng, nơi thích hợp cho bọn họ, quá mức hiểm ác, khác đùa giỡn trong lòng bàn tay mà cách nào phản kháng.

 

“Hoàng hậu nương nương, Giang Viễn .” Hồng Chi lộ vài phần vui mừng, coi như vẫn giữ bổn phận, phụ lòng Giang Ngọc.

 

Lạc Yến cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng còn lo đây là một cuộc chiến kéo dài. May mắn việc đều thuận lợi, đến Bắc Lương ẩn đổi tên, âm thầm bảo vệ, một đời cơm áo lo sẽ thành vấn đề.

 

Tháng năm, trời Nam Mục dần trở nên nóng bức. Lạc Yến trong tay nắm một chiếc quạt tròn, khẽ phe phẩy, đẩy cửa sổ liền thể ngửi thấy mùi hoa thoảng đưa. Ngày hôm đó, tiền triều tấu chương dâng lên. Nam Hòa Hoàng đế cầu Thất công chúa phi. Tin tức truyền , chiếc quạt tròn tay Lạc Yến cũng cầm vững mà rơi xuống: “Thất công chúa?”

 

Nam Hòa Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, Thất công chúa mới chín tuổi. Lạc Yến thầm mắng một câu trong lòng: “Thật hổ!”

 

“Nô tỳ ngoại tổ gia của Thất công chúa chuyển đến Nam Hòa, tự tiến cử Thất công chúa. Nam Hòa Hoàng đế hạ chỉ sắc phong, ban cho vị Đức phi, lâu nữa sẽ phái đón Thất công chúa đến Nam Hòa.” Hồng Chi .

 

Lạc Yến xoa xoa cằm: “Viết bát tự của Thất công chúa xuống, mau chóng sai Lê phu nhân đưa đến cho Thanh Tuyền đại sư xem xét.”

 

Sự tình trái lẽ thường, ắt điều quỷ dị. Nam Hòa Hoàng đế hậu cung vô , thật sự cần thiết vì một đứa trẻ từng gặp mặt mà rầm rộ cầu . Chuyện nhanh kiểm chứng. Bát tự của Thất công chúa vô cùng kỳ lạ, chính tà, là mệnh yêu hậu họa phi bẩm sinh, trong tay sẽ vấy m.á.u vô .

 

Khi Lê phu nhân đến bẩm báo, giọng của nàng vẫn còn run rẩy: “Hoàng hậu nương nương, ai thể ngờ Thất công chúa một mệnh cách như ? Nếu giao nàng , nếu gây nghiệt chướng, chúng trở thành đao phủ ?”

 

Lạc Yến suy nghĩ một lát: “Đại sư qua cách hóa giải ?”

 

“Có, chỉ cách để Thất công chúa đổ máu, c.h.ế.t năm sinh nhật mười tuổi , còn cách nào khác.”

 

Lạc Yến lập tức đáp lời, nàng xoa xoa mi tâm, vẻ mặt đầy ưu sầu. Hồng Chi thấy liền : “Nương nương trong bụng còn đang mang long tử, vì để cầu phúc cho tiểu Hoàng tử, cũng thể động sát niệm. Song nô tỳ Vận Văn công chúa ngày xưa hòa , đôi bên đều khó xử, cuối cùng mất mạng ở ranh giới giữa hai nước.”

 

 

Loading...